23 tháng 11, 2017

ban công mùa đông

Tối qua hai đứa trong nhà đều đi vắng, mình ngồi uống trà nghe nhạc một mình ngoài ban công lạnh giống y như giờ này năm ngoái. Thời gian trôi nhanh quá, biết bao nhiêu chuyện đã qua, biết bao nhiêu người đã gặp rồi đã đi qua nhau (viết đến đoạn này thì Thanh Lam đang hát trên loa "hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại quên em" - mà đúng ra phải hát là "thế méo nào anh lại quên em" mới đúng), thật đúng tâm trạng.
Lúc ngồi ở ban công mình vẫn nghe những bài hát cũ, uống trà hoa cúc mua từ lâu lắm với mật ong nhìn xuống thành phố buổi đêm tâm trạng không buồn cũng không vui nhưng cũng không yên ả được như lúc ngồi ở đây giờ này năm ngoái. Hồi xưa có lần B bảo, người ta càng lớn càng trải qua nhiều chuyện thì sẽ càng buồn buồn hơn thôi. Thật ra cũng không còn trẻ trung nhìn cuộc đời màu hồng nữa, cũng không sợ buồn nữa, thậm chí có lúc thấy nỗi buồn nó như tri kỷ của mình. Bao nhiêu thứ bao nhiêu người đến rồi đi, chỉ có nó là ở lại.
Với lại mùa lạnh dễ vui nhưng cũng dễ buồn.
Lúc tối thằng em đi chơi về lạnh tự nhiên chạy vào phòng ôm chị một cái thật chặt, mình làu bàu tưởng nó xin xỏ gì hóa ra nó không xin gì chỉ bảo lạnh thì vào ôm chị cái cho ấm thôi xong rồi đi ra.
Hôm nọ lướt qua fb M thấy M bảo dành cả tuổi thanh xuân để thất tình thấy buồn cười quá, giá lúc đấy ngồi cạnh nhau khéo lao vào ôm nhau đồng cảm. Cả tuổi trẻ ngoài đếm tiền (mà thường chưa kịp đến đã hết) còn lại thì đếm ngày tháng bằng các cuộc thất tình, yêu đương chẳng được mấy ngày mà thất tình dài đằng đẵng. Rồi cũng quen. Thật đấy, cái gì rồi cũng quen, như chị Phượng bảo ở trong một căn phòng lâu mình sẽ (kiểu như) đồng hóa với cái phòng đấy, sống một mình quen rồi thấy việc ngủ một mình, xem phim một mình đi du lịch một mình cũng ko có gì phiền phức, rồi thấy mình chắc sinh ra để sống một mình, nghĩ đến việc ở cạnh ai một quãng đời dài cứ như chuyện trên phim ảnh.
Nhiều lúc nhìn lại thấy tuổi trẻ của mình thật đơn độc. Bao nhiêu khó khăn đều bước đi một mình, bao nhiêu nỗi buồn đều một mình chịu đựng. Có lúc cũng muốn dựa vào ai đó nhưng thật ra cuối cùng cũng hiểu ra, mình chỉ có thể dựa dẫm vào chính mình.
Còn 5 tuần nữa là hết năm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét