2 tháng 11, 2016

time passes people change - shit still happens the same

Cứ tưởng mình là đứa thản nhiên nhất cuối cùng lại là đứa sướt mướt nhất. Gắn bó với cái gì lâu nó cũng thành một phần cuộc sống của mình, nói gì bảo ngoảnh mặt đi mà ko lưu luyến gì, giống như chia tay người yêu dù lí do là gì cũng ko thể cứ nói quên là quên được. Cuộc đời mà, chỉ có nó lái mình đi chứ mình ko bao giờ lường hết được độ tráo trở của nó.
Nói chung là cũng không đến mức nước mắt lưng tròng không nỡ lòng bỏ đi nhưng hôm qua lúc anh zai chạy ra ôm một cái rồi thủ thỉ là "em cứ nghĩ kĩ đi nhé, thử nghĩ lại một lần chót rồi nói chuyện lại với anh, anh lúc nào cũng welcome em hết" thì mình cảm động thật, cảm động đến mức khóc luôn tại chỗ, trên đường về vẫn khóc. Cuối ngày về đến nhà nghĩ mãi ếu hiểu sao mình lại khóc, xưa đến giờ mấy cuộc chia tay chia chân kiểu này chưa bao giờ mình khóc lóc hay quyến luyến gì, chỉ thấy thoải mái dễ chịu.
Mình kể cho T, T chỉ bảo cuối cùng nó cũng hiểu ra vì sao người ta vẫn nói là có những cuộc chia tay không hoàn toàn là vì hết yêu mà là không học được cách chung sống với nhau. Mịa, đúng là sống đã khó, muốn sống tử tế lại càng khó.

12 tháng 10, 2016

#dalat

Lần này đi chắc là vui, không như lần trước cãi nhau chia tay với bồ bỏ đi chơi một mình.
Mỗi tội năm đek nào đầu năm cũng lên kế hoạch đi đúng Noel mà xây lên xây xuống mãi chưa lần nào đi trúng Noel.
Xong rồi lần trước đi thì mai anh đào chưa nở
lần này đi thì dã quỳ chưa nở

chắc là số phải quay lại chỗ này nhiều lần í mà


26 tháng 9, 2016

26.09

Cứ thỉnh thoảng lại có một ngày mà ngoài chửi bậy và hút thuốc ra thì không biết làm gì cho hạ hỏa.
Chân lý shit always comes together luôn đúng.

Sáu tháng sau sinh nhật. Sáu tháng nữa lại sinh nhật tiếp.

Hơn nửa năm sau khi chia tay, hôm trước lúc ném ảnh chụp hai đứa vào sọt rác vẫn phải ngoảnh mặt đi. Và mỗi lần đi trên phố thoáng thấy ai giống người yêu cũ tim vẫn đập lỗi vài nhịp.
Nhiều lúc cũng ra mặt oán trách cuộc đời sao lần nào yêu đương cũng hết lòng hết sức, cũng chân thành tha thiết mà rốt cục đều có một kết cục như nhau. Nhưng cuộc đời đek bào giờ thèm trả lời, đành tự mình nói với mình, coi như hết duyên hết nợ. Chẳng biết ăn ở như nào mà nợ mãi ko trả hết.


5 tháng 9, 2016

Ảo tưởng lớn nhất của con người chính là ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người khác

1. Eriko bảo là cuộc đời con người ta nếu như chưa đi đến chỗ hoàn toàn tuyệt vọng thì không thể biết được điều gì là thật sự quý giá hay điều gì là không thể buông bỏ.
Cảm giác khi đi đến chỗ hoàn toàn tuyệt vọng thì lúc đầu sẽ lẫn lộn giữa nhẹ nhõm và buồn ếu chịu được. Sau đấy thì cảm giác nhẹ nhõm nhạt dần chuyển sang trạng thái hoàn toàn trống rỗng. Bởi vì bao nhiêu hy vọng kỳ vọng đều đã bỏ mình đi hết, bao nhiêu thứ đang giữ trong tay cũng đã buông hết xuống rồi. Coi như là trắng tay.
 Biết trước là những cảm xúc như vậy sẽ phải lần lượt trải qua, nhưng có vài lúc, ví dụ như lúc ngồi uống bia một mình vẫn thấy có gì đấy quá sức chịu đựng. 
Rốt cuộc thì ảo tưởng lớn nhất của con người chính là ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người khác. Nhưng lại không thể trách người ta, vì những ảo tưởng ấy, kỳ thực là tự mình xây nên giờ đổ thì ráng chịu chứ người ta nào có lỗi gì. 

2.
Hôm qua nói chuyện với Q rất lâu, nói toàn chuyện yêu đương nhảm nhí. Một đứa thì kêu hối hận vì lúc người ta yêu thương tử tế với mình thì không biết đường trân trọng, một đứa thì kêu yêu đương lần nào cũng hết lòng hết sức mà sao người ta coi không ra gì. Rồi sao? Rồi mong một ngày nào đấy người ta sẽ hiểu được mình đã yêu thương nhiều thế nào, cố gắng ra sao à? Nhưng đợi đến lúc người ta nhận ra thì có còn cần thiết nữa không? Có ai đủ kiên nhẫn để đứng mãi một chỗ? Có khi lúc ấy đã không còn muốn ở cạnh nhau hay cũng đã coi nhau như người xa lạ rồi.
(Giống như có người từng nói về việc đánh mất một cái cúc áo. Lúc đầu thì lùng sục khắp nơi để tìm mà không thấy, rồi đến một ngày tìm thấy thì đã không còn quan trọng nữa, vì đã mua áo khác mất rồi.)

3.
Hôm qua ngôi sao của lòng tôi - Thư Kỳ thông báo kết hôn. Tôi mừng suýt rơi nước mắt. Dù là chả quen biết quái gì nhau nhưng tôi thích cái cô Kỳ Kỳ í không thể tả, không chỉ vì cô ý đẹp hay đóng phim hay mà vì cô í sống hay vãi ra.
 Thôi mừng cho cô í

9 tháng 8, 2016

Giờ xaooo?

Từ sáng đến giờ ngoài họp hành ra thì không làm được việc gì ra hồn vì cứ vương vấn nghĩ đến chuyện tối qua.
Nghĩ đi nghĩ lại càng thấy như trong phim chứ đek phải là chuyện của mình.
Mọi thứ cứ lần lượt xảy ra, chuyện này kéo theo chuyện khác, từ chuyện uốn bia ở Tạ Hiện đến chuyện tình cờ gặp nhau rồi chuyện đến phút cuối Q bận, con nhợn còn lại bỏ theo zai, cuối cùng là hai đứa bị bỏ lại với nhau tiếp theo thì mình đek nhớ được nhiều nữa. Chỉ thấy sáng nay ngủ dậy cảm giác như đek phải chuyện thật mà là chuyện hư cấu.
Sáng nay mình bảo với Oanh mình vẫn chưa quen được với những chuyện đột ngột xảy ra tối qua, mình cũng ko biết những chuyện xảy ra là phúc hay họa, mình càng ko hiểu bây giờ mình nên làm cái khỉ gì nữa.
Rồi chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi thứ cứ ở mãi lưng chừng, và mỗi đứa đều đứng yên trong cái tổ an toàn của mình nhìn hoặc chờ đợi đứa còn lại?

Cứ như thể chưa từng có khoảng thời gian dài xa cách nhưng cũng như thế có một bức tường lớn chắn trước mặt.

Giờ xaooo?


P/S: hôm qua trong lúc quẫn lỡ hỏi một câu hơi ngu, giờ có tí xấu hổ mà lời nói ra rồi ko nuốt lại được. Khổ tâm vl

24 tháng 4, 2016

.c

Giữa cái nắng chói chang của thành phố biển, em ngồi nghe lại live show Bài hát ru mùa đông đọc Nomad và tự hỏi không hiểu cuộc đời chúng mình rồi sẽ ra sao.


Tối qua em nhìn thấy C trên FB một người bạn, vậy là suốt tối em nghĩ về C và khoảng thời gian bọn em ở bên nhau. Em không nhớ C nhiều như em từng nghĩ, em có cảm giác em bị ám ảnh về C nhiều hơn. Không có ngày nào em không nghĩ đến C. Nhiều hay ít, nhưng ý nghĩ phần lớn chỉ xoay quanh những câu hỏi mãi không thể nào trả lời được của em về C, hoặc làm thế nào em mới có thể sống vui vẻ và dễ chịu như hồi bọn em chưa quen nhau.

 Thỉnh thoảng có những khoảng hiếm hoi, khi em bất chợt tỉnh giấc giữa đêm, hoặc khi em nghe một bài hát cũ bọn em từng nghe cùng nhau, em những muốn vứt bỏ tất cả để chạy đi tìm C. Chỉ tìm C rồi ngồi với nhau cùng nghe một bài nhạc, hoặc kể những câu chuyện phiếm như tối hôm bọn em cùng đi đám cưới về. Có lúc em từng nghĩ, đáng lẽ bọn em cứ thích nhau như thế, giữ trong lòng và duy trì mối quan hệ không quá gắn bó nhưng bình ổn có lẽ đã tốt hơn. Như vậy thì bọn em sẽ không kỳ vọng nhiều vào nhau, không phát điên lên vì nhau, cũng không sụp đổ trong lòng nhau.
Nhưng ai có thể thay đổi được quá khứ? Và giả sử nếu được quay lại thì bọn em có ai thực sự muốn lựa chọn như thế không?

6 tháng 4, 2016

First of April

1.
Định viết mấy thứ lảm nhảm, nhưng vừa viết xong thì ấn nhầm nút, thế là mất sạch, mà mình thì không đủ kiên nhẫn để ngồi typing lại. Thôi kệ, để hôm sau viết cái khác.

2.

1.     Có những bản nhạc giống như thánh kinh của lũ bánh bèo. Nghĩa là mỗi lần nghe dù nghe với ai hay nghe ở đâu đều nhẹ thì bị downy, nặng thì khóc tu tu như bị điên.  Biết là nghe sẽ bị như thế, nhưng vẫn nghe, buồn nghe, cô đơn, thất tình, chán đời, không biết nghe gì đều lôi ra nghe. Mục tiêu là để chìm mịa nó xuống đáy còn có động lực nổi lên chứ lờ đờ ở giữa giống như là đang say dở bia nuốt vào ko được phun ra không xong thì zứt mệt

33. 
Tất cả những đoạn bị mất, tất cả là về C. Cứ coi như là một dấu hiệu đi
 


7 tháng 3, 2016

Tháng 3 - không một

1.
Ai cũng hỏi sao lại chia tay gấu, mình đã chán đến mức đek buồn trả lời nữa rồi. Cuộc chia tay nào chẳng là do hết duyên hết nợ.
Chẳng biết già đầu rồi yêu đương không còn được chết đi sống lại như hồi chẻ hay thấy đã cố hết phần của mình rồi nên chỉ thỉnh thoảng down down lúc về đêm còn phần lớn thời gian thấy dửng dưng, làm việc bình thường ăn uống chơi bời hẹn hò bạn bè bình thường. H bảo, từng này tuổi rồi sẽ thấy chẳng có chuyện gì là quá ghê gớm hay không thể vượt qua được cả. T thì bảo cái bài học quản trị rủi ro bọn mình đã tốt nghiệp lâu rồi. Kể ra thì bọn nó nói cũng đúng. Mà mình cũng chẳng làm khác đi được. Người ta có thể thay đổi cái này cái nọ nhưng cách yêu và cách điên thì chắc đến già cũng vẫn không khác đi được. Có một buổi ngồi trên chuyến xe cuối cùng về nhà với Q, mình nhìn lại mọi chuyện thấy cũng không còn hối tiếc gì cả. Cái gì quan trọng thì mình đã cố hết sức giữ, giữ không được thì đành để tùy duyên.

2.
Bận đek chịu được, 2 tuần trước chỉ có duy nhất một buổi được về trước nửa đêm. Thứ 7 vừa phởn phơ được buổi sáng thì chiều nhận thêm 4 job nữa trong khi tuần sau đi công tác liền 2 tuần.. Sáng nay vừa tự thề là tuần này mà nhận thêm job nào sẽ tự gọi mình là con chó thì chiều nay trong lúc ko tỉnh táo lại nhận thêm một job nữa. Tháng sinh nhật quả là rực rỡ hết chỗ nói.

3.
Vì bận nên đời sống tinh thần hết sức nhạt nhẽo. Tuần này đã mua đến 3 cái váy, 1 cái đồng hồ mà cứ rảnh ra lại muốn mua sắm tiếp. Bố khỉ

4.
Hoa giấy đã nở, rực rỡ nhất trong những lần nở rực rỡ. Mỗi lần hoa giấy nở thì thường có chuyện vui, lần này nở tung tóe như này không biết con nhợn kia có biết đường mà mò về không. Kể ra thì nhớ nó phết, mà chửi bới năn nỉ kiểu gì nó cũng ko chịu về, chỉ im ỉm gửi quà về. 

18 tháng 2, 2016

Chuyện nhảm đầu năm

Gặp lại bồ cũ.
Hồi mới chia tay thỉnh thoảng rảnh việc quá hay nghĩ ko biết lúc gặp lại nhau sẽ thế nào, đến lúc gặp lại thấy y chang như hồi gặp lại Neo. Nghĩa là không buồn, không vui chỉ thấy cuộc đời thật sự rất buồn cười. Buồn cười theo kiểu không hiểu sao ngày xưa mình yêu nó sống đi chết lại, rồi lúc nào cũng nghĩ đến nó, nghĩ đời này mà không có nó thì buồn chết mất cuối cùng không có nó mình không chết, vẫn sống nhăn răng, vẫn làm việc kiếm tiền, vui vẻ đi chơi yêu đương nhăng nhít những người khác không mảy may nhớ nhung gì đến nó. Nó cũng thế. Giống như thể chuyện yêu đương khóc lóc hành hạ vui vẻ với nhau trước đây là chuyện của kiếp trước chứ ko phải chuyện mấy năm về trước nữa.
Mà nghĩ đi nghĩ lại có khi nên vui thì mới đúng. Thêm bạn bớt thù mà :)

31 tháng 1, 2016

Last day of Jan

về đến hà nội là lại muốn bỏ trốn tiếp. vừa rét vừa mưa trắng trời trắng đất, nằm trong chăn ôm Bò chat chit với Q thấy hai đứa bi kịch éo khác gì nhau. Dạo này tối nào hai đứa cũng ôm laptop nói chuyện với nhau, tường thuật các diễn biến trong ngày, nhưng chung quy lại ngày nào cũng chỉ xoay quanh mấy câu: đêm buồn nhỉ, mưa buồn nhỉ, định mệnh thời tiết, đời chúng ta thật là như shit, hoặc là: sao éo thể sống đơn giản kiểu như đi làm, kiếm tiền rồi tối về nằm ôm nhau ngủ được nhỉ", ....sau đấy là đến đoạn bế tắc không biết khuyên nhủ nhau thế nào cho phải.
Suốt thời gian qua chỉ toàn nghĩ đến chuyện những ngày sau này sẽ sống tiếp thế nào, hôm nay down max level, lại nhìn thấy cái tai nghe to uỵch trên giá sách buồn quá bỏ ra ngoài mua thuốc. Trên đường đi mua thuốc vừa đi vừa khóc, tủi thân vật ra mà không biết làm gì.

Trời vẫn mưa không có dấu hiệu ngừng. Nhớ nhung tràn qua phổi, tràn cả lên não. Nhớ một người mà không thể chạy đến bên ôm nhau một cái được thật sự là đáy cùng của bất lực.
Tss loài người sinh ra mấy trò yêu đương làm vẹo gì để hành hạ nhau. Mà tss thời tiết, mưa ếu gì mưa lắm thế. Thật ếu biết phải làm sao.

30 tháng 1, 2016

cuối cùng anh trở về bầu trời xanh của anh, em trở về biển cả của em
tình yêu cuối cùng
không thuộc về ai cả

24 tháng 1, 2016

20 tháng 1, 2016

"The windmill of your mind"



1. cuộc đời này sẽ mãi như  thế, chỉ có chúng mình là thay đổi thôi.

2. hôm nay fb báo, mình nhìn lại những cái ảnh của 5 năm trước thấy không còn nhận ra mình nữa. chúng mình đều đã thay đổi. mà thật ra không cần đến 5 năm, chỉ cần vài ngày hay vài tháng cũng đã thay đổi nhiều điều lắm rồi.
mình đã không còn say sưa vác máy ảnh lê la hết các hàng phố ngày cuối tuần, cũng không còn say mê chụp hết cuộn phim này đến cuộn phim khác nữa. dù quả thật phim bây giờ hiếm và khó mua, nhưng cơ bản là mình đã không còn là mình của mấy năm về trước nữa.
mình ngồi xem lại một cái phim cũ mà trước kia mình rất thích, nhưng mình đã không còn xúc động khóc i ỉ như trước đây. đâu cần phải khóc vì những chuyện như thế khi ở ngoài đầy rẫy những chuyện còn buồn hơn.

3. nhà của bà nội bố đã sửa lại sau trận gió lớn. bác và chú ở tận miền trong cũng về, nhưng nhà của bà đã khác xa nhiều quá.
hóa ra kỉ niệm chỉ có thể lưu lại trong trí nhớ con người chứ không thể bám víu vào vật nào được. hai cái tranh vải vẽ tay của ông nội có từ trước năm 1975 bây giờ đã phai màu, rách một bên góc. vấn đề không phải là hai cái tranh ấy không còn như xưa, mà vấn đề là bà nội đã không còn ở đây nữa. bây giờ về, thỉnh thoảng vẫn nằm đu đưa trên võng xanh dưới dàn móng rồng ngoài hiên ngăm vườn vải, nhưng không có ai ngồi bên cạnh đọc Kiều, cái hiên và cả ngôi nhà đã như thành nhà người khác. mọi thứ đều đổi khác, đều phai nhạt để những thứ khác mới hơn xếp chồng lên.

4. giờ này một năm trước mình mới quen C, nghĩ thế nào cũng không hình dung được sẽ vướng vào nhau như bây giờ. giờ này vài tháng trước mình vẫn nghĩ là mình đã đủ mạnh mẽ sau từng ấy thời gian sống một mình. Rồi một buổi tối sau cuộc tranh cãi qua điện thoại mình ôm Bò ngồi khóc không hiểu vì sao, vừa khóc vừa viết thư cho hà mã để kể với nó về nỗi sợ bao nhiêu năm nay của mình hóa ra vẫn ở nguyên chỗ cũ chưa đi đâu cả.

mình không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao, chỉ biết thỉnh thoảng trong những tối mùa đông lạnh ôm em Bò nằm trong chăn nghe nhạc mình thấy một nỗi bất an không sao hiểu nổi tràn ra mọi ngóc ngách trong phòng.

có những người sinh ra đã mang linh hồn của  loài chim, không bao giờ ngừng bay cả.
có những người sinh ra  đã không thể quen với việc ở cạnh người khác, cố gắng mấy cũng không thể thay đổi được.

5. vào một tối chủ nhật không có gì đặc biệt, mình nhận ra những dấu hiệu đầu tiên của sự chết mình biết sẽ đến một ngày nào đó.
thật ra khi mình quan tâm đến một người khác, mình sẽ thấy họ rất dễ hiểu, rất dễ để nhận ra. Điều còn lại là mình có muốn thừa nhận hay không thôi

6. tối qua mình đi uống rượu với hội bạn, say bí tỉ. sáng nay tỉnh dậy đầu như bị đứa nào đập vào mấy búa. lâu rồi không say đến mức ấy, lúc say thì vui, mà lúc tỉnh say thì khánh kiệt niềm vui

10 tháng 1, 2016