31 tháng 3, 2012

loang lổ như vệt dầu tràn

ít nhất anh cũng nói đúng. anh là người mang đến nhiều nỗi buồn nhất cho tôi trong tháng 3 này. buồn nhất trong những tháng 3 từ khi tôi sinh ra trên đời..

anh nhắn tin sinh nhật cho tôi, câu cuối cùng vẫn cứ là "yêu em". có thể do thói quen, cũng có thể phần nào đấy còn yêu tôi thật.



nhưng anh có thực sự hiểu thế nào là tình yêu không?

28 tháng 3, 2012

You may not be her first, her last, or her only.





You may not be her first, her last, or her only. 


She loved before, she may love again.But if she loves you now, what else matters? She’s not perfect – you aren’t either, and the two of you may never be perfect together but if she can make you laugh, cause you to think twice, and admit to being human and making mistakes, hold onto her and give her the most you can. She may not be thinking about you every second of the day, but she will give you a part of her that she knows you can break – her heart. So don’t hurt her, don’t change her, don’t analyze and don’t expect more than she can give. Smile when she makes you happy, let her know when she makes you mad, and miss her when she’s not there.


 Bob Marley

9 tháng 3, 2012

5.3

Tôi nghĩ, đến một lúc tình yêu sẽ không còn trở nên quan trọng nữa. Mà quan trọng nhất là cảm giác yên ổn, an toàn khi ở bên nhau.

Tôi không biết tôi yêu anh nhiều đến nhường nào, nhưng tôi biết tôi thấy mình nhỏ bé, an toàn, bình yên khi ở bên anh. Tôi đã tự cho phép mình dựa vào anh.

Nên sắp tới khi không còn anh bên cạnh, tôi bước đi một mình sẽ khó khăn biết bao.

8 tháng 3, 2012

(.cũ)

Neo bảo nhất định rồi tôi sẽ hạnh phúc.

Tôi cũng mong như thế. Lúc nào tôi cũng chỉ mong mình được hạnh phúc.

Thực sự tôi đã từng hận anh đến mức không bao giờ muốn nghe bất kì thông tin nào về anh nữa. Nhưng dần dần, khi tình yêu với anh trong tôi cạn kiệt tôi lại thấy bình thản, thấy trong lòng chẳng còn hận thù gì. Thậm chí, tôi nghĩ mình nên trân trọng anh, vì dù sao anh cũng là người đã dạy tôi những bài học đầu tiên (dù đầy cay đắng) - về tình yêu. Dù sao, khi còn yêu anh tôi cũng từng có cảm giác được yêu thương vô điều kiện, không cần thêm bớt thêm một millimet nào cả.

Theo một cách nào đó, dù sao chúng tôi cũng từng là bạn. Và trong số những người bạn của tôi ít có người nào hiểu tôi như anh.

Nhưng hiện tại tôi không còn tin vào tình yêu nữa.
Tôi cũng sợ phải yêu thêm một người nào nữa

7 tháng 3, 2012

vì em đủ lạ để anh yêu

Đợt học kéo dài rồi cũng sắp kết thúc. Tôi nhìn lại và không tự hình dung mình đã có được những gì. Anh nói khi chúng tôi chia tay, một ngày nào đó anh sẽ lại tìm tôi. Và anh sẽ yêu tôi theo cách mà tôi muốn. Để tôi thật xa anh, như vậy tôi mới có thể giữ được tôi trong tim anh. Nhờ anh, tôi đã có những ngày thấy mình trong veo và điên dại trở lại. Nhờ anh, tôi mới biết được rằng thực ra cảm giác của mình là không quan trọng, chỉ cần ai đó có đủ sức mạnh là tôi đã dễ dàng để bị cuốn đi.

"Sau này, nếu không còn anh bên cạnh, em đừng sống như thế nữa."

Tôi nghĩ về những điểm lặp lại của cuộc sống và không khỏi ngỡ ngàng. Tháng 3 của năm trước, tôi rời bỏ thành phố này, từ bỏ một người, từ bỏ giấc mơ mình theo đuổi. Tháng 3 năm nay như di lại vết tích của những tháng ngày đã qua. Chỉ khác là tôi đã trưởng thành và yên bình hơn. Nên mọi thứ đang và sắp xảy ra có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thương! Rất lâu tôi mới nghe một người nói thương tôi đúng nghĩa. Được yêu,được thương, được ôm vào trong lòng. Được những sáng tỉnh dậy thấy bên mình là một ai đó, ấm áp. Như thế liệu đã đủ là hạnh phúc hay chưa?

Fr: bay bay

đi qua tuổi 25

Khi anh không đến, chính là lúc những hi vọng cuối cùng của em về tình yêu cũng tan biến hết.
Lúc đó em mới biết rằng không thể chạy theo mãi một người, khi người đó không đứng một chỗ để chờ mình.


Sau buổi sáng ngày hôm đó, tôi ko còn khóc nữa. Bao nhiêu nước mắt, tôi đã khóc trọn vẹn cho ngày tôi tròn 25. Lúc kéo vali bước ra khỏi ngôi nhà của Bee, tôi cảm thấy trong lòng mình chỉ còn lại một khoảng không xanh nhạt. Con người, khi ko còn tình yêu cũng giống như một quả bóng bay bị rút sạch hơi. Muốn có thể bay lên bầu trời xanh kia, chạm tới những thứ đẹp nhất cũng biết là ko thể được nữa. Mọi nỗi buồn tôi đã để lại ở thành phố mà mình từng yêu quý.

Đi qua những tháng ngày này, tận sâu bên trong tôi chỉ còn lại cảm giác vô vọng. Tình yêu vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ nhiều chông gai đến thế. Tôi trước đã là người không nhìn thấy được tương lai mình. Cuộc sống đầy hoang mang và vô định. Nhưng khi gặp anh rồi, nhìn thấy con đường anh đi, tôi mới biết, cảm giác bị bức tường lớn chặn ngay trước mắt là thế nào. Tôi rời xa anh, ko phải vì anh đã không cho tôi đủ tình yêu mà tôi cần. Nếu như thế hẳn tôi đã ko thể có những ngày bình thản như hôm nay. Tôi trả lại tự do (*) cho anh, để anh ít nhất mỗi bước đi không có tôi bên cạnh cũng sẽ cảm thấy dễ dàng hơn.

Rốt cuộc khi phải lựa chọn giữa người mình yêu và chính bản thân mình, người ta vẫn thường đặt bản thân mình lên trên hết. Anh cũng không ngoại lệ. Nếu phải nghĩ đến một người đi cùng với tôi suốt cuộc đời này, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh. Nhưng để tin việc anh có thể đi cùng với tôi hay không thì tôi không hề có chút niềm tin nào. Bee nói người có thể đi cùng mình ít nhất cũng không muốn buông tay mình ra.


              Chẳng phải anh đã buông tay em ra rồi đấy sao?


Không biết bầu trời của những tháng ngày tới có xanh như bầu trời mà tôi đã đi qua hay không? Chỉ thấy một màu xám tro đang phủ lên từng hơi thở của tôi. Chẳng phải tôi đã lựa chọn một mình đi giữa trời gió lạnh như thế này, thế nên, cũng ko thể trách cứ bất ai.
Con đường phía trước…phải đi tiếp như thế nào? Tôi cũng không biết. Nhưng có lẽ đi là sẽ đến.

Có những người sinh ra là để yêu, thế nên đứng trước tình yêu bao giờ cũng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn.


Fr: Bay bay

và khi tro bụi

"Điều giúp cho tôi tiếp tục sống không phải là tình yêu, cũng không phải là một tương lai trừu tượng nào ở phía trước. Điều giữ cho dòng chảy của cuộc đời là những công việc nhỏ và một chút tình yêu nhỏ dành cho chính mình được phân lượng dè xẻn mỗi ngày. Tôi cần tự yêu mình đủ để thấy quí mến những gì tôi làm được, điều này đem lại cho tôi sức lực để đi qua một ngày, rồi một ngày nữa. Nếu tình yêu tự dành cho mình quá nhiều, tôi sẽ thương thân, rồi nhung nhớ, rồi tuyệt vọng, tôi sẽ có những ao ước làm kiệt quệ chính mình. Buổi sáng, buổi chiều và buổi tối sẽ là những khoảnh thời gian cô đơn, dằng dặc, ngày của tôi sẽ sụp đổ. Cái công việc nhỏ giúp tôi tồn tại chính là những giờ học nhạc. Thầy dạy nhạc ở trường trung học nhận dạy vĩ cầm cho tôi ở nhà ông. Tôi giữ những giờ tập đàn thật đều đặn. Nếu thầy cho tôi tập một bản nhạc hay, tôi biết ơn cái đẹp nó mang đến. Cái đẹp của nhạc không giống như của một bài thơ tôi đọc ở trường. Cái đẹp của nhạc không đại diện cho một cái đẹp khác, nó tự tại, không nương nhờ vào kỷ niệm hay ý nghĩa, vào một gian phòng ấm và bàn tay dịu dàng của người mẹ. Nếu nó đem tôi về ký ức thì chính nó là ký ức chứ nó không dẫn dắt tôi đến một vùng đất khác. Âm nhạc không cần lời lẽ. Tôi thích sự im lặng của nó."

Và khi tro bụi - ĐMP