26 tháng 9, 2016

26.09

Cứ thỉnh thoảng lại có một ngày mà ngoài chửi bậy và hút thuốc ra thì không biết làm gì cho hạ hỏa.
Chân lý shit always comes together luôn đúng.

Sáu tháng sau sinh nhật. Sáu tháng nữa lại sinh nhật tiếp.

Hơn nửa năm sau khi chia tay, hôm trước lúc ném ảnh chụp hai đứa vào sọt rác vẫn phải ngoảnh mặt đi. Và mỗi lần đi trên phố thoáng thấy ai giống người yêu cũ tim vẫn đập lỗi vài nhịp.
Nhiều lúc cũng ra mặt oán trách cuộc đời sao lần nào yêu đương cũng hết lòng hết sức, cũng chân thành tha thiết mà rốt cục đều có một kết cục như nhau. Nhưng cuộc đời đek bào giờ thèm trả lời, đành tự mình nói với mình, coi như hết duyên hết nợ. Chẳng biết ăn ở như nào mà nợ mãi ko trả hết.


5 tháng 9, 2016

Ảo tưởng lớn nhất của con người chính là ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người khác

1. Eriko bảo là cuộc đời con người ta nếu như chưa đi đến chỗ hoàn toàn tuyệt vọng thì không thể biết được điều gì là thật sự quý giá hay điều gì là không thể buông bỏ.
Cảm giác khi đi đến chỗ hoàn toàn tuyệt vọng thì lúc đầu sẽ lẫn lộn giữa nhẹ nhõm và buồn ếu chịu được. Sau đấy thì cảm giác nhẹ nhõm nhạt dần chuyển sang trạng thái hoàn toàn trống rỗng. Bởi vì bao nhiêu hy vọng kỳ vọng đều đã bỏ mình đi hết, bao nhiêu thứ đang giữ trong tay cũng đã buông hết xuống rồi. Coi như là trắng tay.
 Biết trước là những cảm xúc như vậy sẽ phải lần lượt trải qua, nhưng có vài lúc, ví dụ như lúc ngồi uống bia một mình vẫn thấy có gì đấy quá sức chịu đựng. 
Rốt cuộc thì ảo tưởng lớn nhất của con người chính là ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người khác. Nhưng lại không thể trách người ta, vì những ảo tưởng ấy, kỳ thực là tự mình xây nên giờ đổ thì ráng chịu chứ người ta nào có lỗi gì. 

2.
Hôm qua nói chuyện với Q rất lâu, nói toàn chuyện yêu đương nhảm nhí. Một đứa thì kêu hối hận vì lúc người ta yêu thương tử tế với mình thì không biết đường trân trọng, một đứa thì kêu yêu đương lần nào cũng hết lòng hết sức mà sao người ta coi không ra gì. Rồi sao? Rồi mong một ngày nào đấy người ta sẽ hiểu được mình đã yêu thương nhiều thế nào, cố gắng ra sao à? Nhưng đợi đến lúc người ta nhận ra thì có còn cần thiết nữa không? Có ai đủ kiên nhẫn để đứng mãi một chỗ? Có khi lúc ấy đã không còn muốn ở cạnh nhau hay cũng đã coi nhau như người xa lạ rồi.
(Giống như có người từng nói về việc đánh mất một cái cúc áo. Lúc đầu thì lùng sục khắp nơi để tìm mà không thấy, rồi đến một ngày tìm thấy thì đã không còn quan trọng nữa, vì đã mua áo khác mất rồi.)

3.
Hôm qua ngôi sao của lòng tôi - Thư Kỳ thông báo kết hôn. Tôi mừng suýt rơi nước mắt. Dù là chả quen biết quái gì nhau nhưng tôi thích cái cô Kỳ Kỳ í không thể tả, không chỉ vì cô ý đẹp hay đóng phim hay mà vì cô í sống hay vãi ra.
 Thôi mừng cho cô í