29 tháng 8, 2014

hôm nay sinh nhật C. Thế quái nào tối qua lại nằm mơ thấy C.
Dạo này mình bị làm sao thế nhỉ? Cứ hay nằm mơ thấy người khác ngay trước sinh nhật họ là xaooo?

25 tháng 8, 2014

lâu lắm không ra quán trà xoáy uống trà nghe nhạc Bằng Kiều với bà già áo hoa. mỗi tội nhạc Bằng Kiều bây giờ nghe không còn thấy hay điên đảo như cái hồi hay ngồi đấy nghe nhạc miên man với Thiệu, Fanh, Bu và Ken nữa. Chẳng hiểu, chỉ là tự nhiên nghe Bằng Kiều không thấy hay như trước đây nữa thôi. Mà cái hội trước đây hay lê la ngồi đấy nghe nhạc cùng giờ cũng mỗi đứa một phương không biết đường nào mà gặp nữa rồi. Vậy nên, vui được lúc nào thì phải cố mà tận hưởng lúc í, không có đến lúc mất đào nát cả thành phố lên cũng ko moi ra được

19 tháng 8, 2014

A classic mood :l


Your fingertips across my skin
The palm trees swaying in the wind, images
You sang me Spanish lullabies
The sweetest sadness in your eyes, clever trick
Well, I'd never want to see you unhappy
I thought you'd want the same for me
Goodbye, my almost lover
Goodbye, my hopeless dream
I'm trying not to think about you
Can't you just let me be?
So long, my luckless romance
My back is turned on you
Should've known you'd bring me heartache
Almost lovers always do
We walked along a crowded street
You took my hand and danced with me images
And when you left you kissed my lips
You told me you would never ever forget these images, no
Well, I'd never want to see you unhappy
I thought you'd want the same for me
Goodbye, my almost lover
Goodbye, my hopeless dream
I'm trying not to think about you
Can't you just let me be?
So long, my luckless romance
My back is turned on you
Should've known you'd bring me heartache
Almost lovers always do
I cannot go to the ocean
I cannot drive the streets at night
I cannot wake up in the morning
Without you on my mind
So now you're gone and I'm haunted
And I bet you are just fine
Did I make it that easy to walk
Right in and out of my life?
Goodbye, my almost lover
Goodbye, my hopeless dream
I'm trying not to think about you
Why can't you just let me be?
So long, my luckless romance
My back is turned on you
Should've known you'd bring me heartache
Almost lovers always do



14 tháng 8, 2014

sáng nay đi qua nhà hà mã, nhìn cây hoa giấy nhà nó nở tung tóe lại nhớ nó gần chết. đã thế thời tiết mấy hôm nay lại chuyển hẳn sang thu, chỗ nào cũng thơm, chỗ nào cũng mát rượi, vừa đi vừa nghe nhạc, đến gần nhà nó nhạc random trời xui đất khiến thế nào lại chạy đến đúng mấy bài mà cả 2 đứa hồi xưa hay nghe cùng nhau mình lại càng nhớ nó. mà nó vẫn ở tít bên nửa kia trái đất đek chịu về.
khó chịu vật

13 tháng 8, 2014

[nhất đinh]

Phải "lừa" hôn bằng được AC trước khi nó về nước mới được. Hôm kia "chẳng may" gặp lại nó, nhìn mặt nó đáng yêu gần chết, tuy nó có hơi ốm nhưng vẫn vô cùng đẹp zai, mắt "long lanh rực rỡ", tư duy ngôn ngữ thì vẫn sắc sảo thông minh toẹt vời như trước. Xưa nay mình hay mê zai đẹp, ngoài ra mình luôn sùng bái zai thông minh. AC nó lại được cả hai. Khổ thân nó.

 Nói đến nó lại nhớ lại hồi đầu gặp nó.  Lần đầu tiên gặp nó mình vẫn còn nhớ rõ, vì đấy là lần đầu tiên trong đời phải ngồi họp suốt  gần 4 tiếng bằng tiếng Anh lùng bùng mà nó là đứa phát biểu chính. Mình quá choáng váng nên chả hiểu quái gì, chỉ biết nhìn vào mặt nó cho đỡ buồn ngủ. Chắc nhìn lâu quá nên thấy nó đẹp, xong rồi nảy sinh suy nghĩ đen tối là hôm nào phải lừa hôn nó một cái cho bõ ghét.
Nhưng từ khi bắt đầu làm việc với nhau thì mình với nó ghét nhau thậm tệ. Mình là đứa hay hỏi còn nó thì hay bày trò kiêu không trả lời, ngoài ra nó cũng rất ghét phải trả lời câu hỏi của bất kỳ ai khi nó đang làm việc. Mà mình thì ghét mấy đứa kiêu với mình. Hồi í mình với nó ghét nhau đến mức nó bước vào phòng thì mình bước ra ngoài, nhìn thấy mình trong thang máy thì nó sẽ đi thang bộ, mình xuống đến tầng 2 thì chào hỏi đùa bỡn với cả phòng nhưng hễ cứ thấy nó bỏ tai nghe ra ngẩng mặt lên là mình nguẩy ngay đít đi về. Xong rồi hai đứa mà chẳng may phải làm chung job nào với nhau thì y như rằng chỉ tuyền trao đổi qua email, quá lắm là skype chứ tuyệt nhiên không muốn nhìn thấy mặt nhau. Chuyện mình với nó ghét nhau cả công ty biết, xong rồi ai cũng bảo tại mình với nó bằng tuổi nhau lại cứng đầu cứng cổ giống nhau nên gét nhau. Sếp mình hồi í thấy tình hình căng thẳng còn cố nói những câu tốt đẹp nhất về nó trước mặt mình, rồi khen mình trước mặt nó bla bla. Thật từ hồi đi làm, mình cũng chưa từng ghét đồng nghiệp nào đến thế.

Chuyện đáng lẽ sẽ mãi như thế nếu không có chuyện sếp mình uỳnh một cái nghỉ làm, bao nhiêu việc bà í để lại đổ vào đầu mình hết. Mình ngơ ngơ ngác ngác cắm mặt vào máy tính từ tối đến đêm, ngày nào bước chân ra khỏi văn phòng cũng thấy mắt mờ chân run, sao xẹt bay vù vù xung quanh. Nhưng điều kinh khủng nhất với mình lúc ấy chính là mình ngày nào cũng phải gặp AC, phải ngồi họp, phải skype, phải bàn cái nọ cái kia với nó. Túm lại là gặp nhau triền miên. Xong rồi không biết nó uống nhầm cái gì, hay nó sợ mình phát điên tự nhiên nó quay ngoắt 180 độ tỏ ra cực kỳ tử tế với mình. Không những nó cười với mình mà nó còn chủ động nói chuyện với mình, mình hỏi câu gì là ngay lập tức trả lời. Kỉ lục là có một hôm mình bận quá nó gọi mình xuống bàn việc mình ko thèm xuống, nó mò lên tận nơi, còn chép hẳn ra giấy mấy việc mình phải làm. Mình (vẫn) quá bận không thèm ngẩng mặt lên bảo nó cứ để đấy. Nó đứng ngẩn ra một lúc rồi lại cầm giấy đi về, hôm sau nó thông báo là tao thấy mày bận quá nên tao làm luôn hộ mày rồi. Hôm đấy thật sự là mình cảm động gần chết, suýt nữa lao ra ôm nó. Xong rồi hai đứa dần dần tử tế mới nhau, thỉnh thoảng thậm chí còn nói cả chuyện âm nhạc phim ảnh với nhau, xong rồi nói chuyện mãi thì có hôm rủ nhau đi uống bia kể khổ, bla bla. Rồi mình phát hiện ra lúc ko ở văn phòng nó là một đứa hoàn toàn khác, cũng điên loạn không kém gì mình.
Xong rồi dần dần từ trạng thái kẻ thì nó trở thành đồng nghiệp + sếp yêu thích nhất của mình

 Lần trước nó rủ mình đi uống bia kể chiện cuộc đời mình bận ko đi được đến giờ vẫn còn tiếc. Tuần này nhất định phải rủ lại nó đi uông trước khi nó làm phẫu thuật, xong phải lừa nó uống bia rồi hôn nó một cái. Nhất định thế :))))

11 tháng 8, 2014

Poison voice



So we meet again my heartache
So we meet again my friend
I should've known that you'd return
The moment I was on the mend

So we meet again my heartache
Like two lovers torn apart
Bound together by the breaking 
Of a tired and torrid heart

So we meet again my heartache
Just as leaves begin to change
How you've made my life a story 
Filled with whirls you've rearranged

So we meet again my heartache
Come and join me in my pain
You're the reason I remember
Every sweet and sad charade

So we meet again my heartache
Come and sit with me a while
Rest your head upon my shoulder
Hide your face beneath my smile 

So we meet again my heartache
Hold the glasses stilled with wine
I hope you join me in my toast, my ghoulish host
And maybe stay a while this time.


1 tháng 8, 2014

dạo gần đây (lại) nghĩ đến chuyện quay lại học tiếng Anh tử tế cho đỡ nhục. Bắt đầu bằng việc mỗi ngày "tụng kinh" một tiếng. Một năm giở lại đây, dùng tiếng anh nhiều, nghe nói đọc viết cái gì cũng nhiều phát khiếp, rồi có bồ, bồ nói tiếng anh nên lại càng dùng nhiều gấp bội. Cứ thế xong tưởng mình giỏi lắm rồi. Đến những lúc cãi nhau mới thấy dù đời vẫn rất chua nhưng đời thật không như là mơ. Trong khi nó đã nói xong mấy chục câu thì mình vẫn còn đang hì hụi ngồi chia động từ cho câu sắp nói. cảm giác như ngậm cả nắm đũa trong mồm í. sau các cuộc cãi nhau thì chỉ biết nhai rồi nuốt cục tức vào người, mà cục tức không phải là cục thịt nên không những khó nhai khó nuốt lại còn hại tim hại não. nẫu lắm