28 tháng 9, 2009

Bài ca mùa lá xanh

thương yêu tặng NEO
một lần và mãi mãi


Tiếc nuối cũng nghĩa gì đâu
những ngày yêu thương đã qua mau
dẫu nhắc nhớ về mối tình đầu
thì vẫn thế

kỉ niệm theo thời gian qua đi ngạo nghễ
tháng chín u hoài, loang trong mắt ngày mưa

em của ngày xưa
anh của ngày xưa - chúng ta của ngày xưa
bây giờ đều đã khác
những ánh nhìn ngơ ngác
đã lặng lẽ qua đời

gió mùa thu thả hương tóc xa vời

Con đường ta qua xanh bao mùa lá mới
đôi tình nhân bối rối
nép vội vào nhau

Tình yêu đã đưa ta qua cả hạnh phúc lẫn buồn đau
Em vẫn biết....

Cả những lời tha thiết
cũng phai dần theo ánh mắt thờ ơ
cả mùa heo may em vẫn mong chờ
cũng bất chợt đến vào một chiều lá đổ

khăn lụa em bay nghiêng nghiêng trong chiều gió
buộc chặt nỗi mơ hồ ngày không anh

Tình ca mùa lá xanh
Mong manh ta đánh mất..


Hà Hội, tháng 9, 2009


P/S: Mình thương yêu tặng những thứ ở trên kia cho NEO - dấu chấm than to đùng của mình. Dấu yêu một dạo của mình mà mình chưa bao giờ nói yêu, chưa bao giờ nói thương, chưa bao giờ nói nhớ. Bút sa gà chết, lời đã nói như gió thổi mây bay, không bao giờ trở lại...Chí có những giận hờn vui buồn còn mãi...
cũng chỉ một lần này...

...

25 tháng 9, 2009

Kisses again

Vào một ngày mùa thu trời đất bối rối đến mức không biết nên nóng hay lạnh, nên mưa hay nắng. Đến hoa sữa nở cũng ngập ngừng.

Anh ào đến
Đột ngột như gió qua rặng cây yên vắng
Như trận mưa vội vàng trút xuống trái mùa

Bất ngờ đến không kịp đề phòng chính mình..

Ai đó nói, chúng ta…cứ như những cơn gió lang thang, gặp nhau là quấn quýt, là “trôi vào nhau như là mưa gió”. Biết thế, mà vẫn không sao ngăn nổi sức hút tỏa ra từ nhau. Biết thế mà vẫn không muốn níu giữ bất kì điều gì. Cứ mãi như thế, và như thế…

Một khoảng thời gian dài đã trôi đi kể từ những tháng ngày nông nổi và vụng dại. Không gì khác ngoài chính những va vấp yêu thương đời thường dạy chúng ta nhận ra giá trị về nhau. Chúng ta vẫn không ngại nói với nhau về những mong muốn táo bạo, vẫn để dành cho nhau những nụ hôn say sưa choáng váng.
Đôi khi, chính chúng ta cũng cảm nhận được rằng, ta thậm chí không dám nhìn vào mắt nhau, vì biết khi mắt tìm thấy mắt thì môi cũng sẽ tìm môi. Lúc ấy, sẽ quên hết cả đất trời, chỉ có những vòng ôm ghì chặt lấy nhau. chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau sượt nhẹ bên tai, bên tóc.

Em chưa bao giờ quên, vòng ngực anh ấm, bàn tay anh rộng, bờ vai anh tin cậy, ánh mắt nhìn em chấp chới những say mê,
là em tóc rối, môi mềm,bên áo anh vương đầy khói thuốc
là giọng cười em hồn nhiên, là nụ hôn em vào mắt…
Là cách anh ủ ẩm bàn tay em bằng tay anh những ngày lạnh
Là phố khuya dài ngan ngát bên nhau...


Tất cả, em chưa bao giờ quên


Chúng ta từng có những cảm xúc trái ngược về nhau
từng xa nhau
từng lạc mất nhau
nhưng chưa bao giờ quên được nhau
...

Thế mà chẳng hiểu sao

Em biết
Anh cũng biết

không phải một câu chuyện tình yêu tan vỡ
không phải là yêu thương mà không đến được với nhau
chỉ là
lạ lùng
ám ảnh nhau đến thế
mà vẫn không hề có ý định giữ nhau lại
vẫn chỉ đi song song trên những con đường...


Có phải có những ràng buộc trong đời không cần cố gắng đặt tên?


Chúng ta
vẫn cứ là như thế
“anh là như thế
Em là như thế.."

Tất cả, vẫn cứ là như thế...

24 tháng 9, 2009

Tạp bút mùa xuân

Mua xuan, 2009
Cau_xinh

Mùa gió? Rõ ràng là từ sáng đến giờ có duyên với gió. Trưa đã oi nồng và đắng nghét lại nếu như không may mắn tìm được hai nơi mà những cơn gió tụ họp. Gió gặp nắng trong hơn và ngày thanh hơn.

Hà Nội mùa xuân - mùa rụng lá. Lộc non ngây ngất và lá vàng lơi lả có thể tìm thấy ở bất cứ không gian nào của tháng giêng đây. Ngày còn đi học, vẫn nghe kể về đường Hoàng Diệu rợp bóng cây, thường xuyên trầm trồ trước những thảm vàng giăng trên hè phố. Giờ đi làm, ngay gần Hoàng Diệu, nếu thích có thể hàng ngày đi và về trên con đường đó, nhưng không gom đủ hào hứng như trước nữa. Chỉ thỉnh thoảng lạc bước qua, vẫn cứ nhăn mũi lên hít hà, hay liều mình vừa lái xe vừa nhắm mắt cảm nhận mùi lá . Nếu có xác là nào tình cờ đậu lại trên vai, trên cánh tay, trên ngực thì vẫn cười ngốc nghếch mà tin vào một điều may mắn sắp đến. Có những niềm tin cổ tích không nhạt được trước thời gian.

Cuối tháng Giêng, chẳng còn xa xôi nữa khi nghĩ về mùa hoa sưa. Đường Hoàng Hoa Thám hay hàng cây sưa dọc bách thảo rỗi sẽ nở trắng. Như mùa xuân năm nào đó ta bắt gặp màu hoa này, và bị đổ ập lên người một cơn mưa trắng xóa, thì ta biết ta yêu nó. Ngay từ phút đầu tiên.

Loài hoa mỏng manh mà lưu giữ đầy thương nhớ.

Hồ Tây chiều mùa rất sương, trên những con đường quanh co uốn lượn, ta gặp những cần câu vút lên, những dáng cong cong trôi bồng bềnh trên sóng nước. Ngày mờ dần khi ánh sáng vụt rực rỡ hơn. Ta nhìn thấy ước mơ của mình ở phía xa, phía cuối nơi cơn gió vừa dội lại. Tiếng chuông chùa trong tâm tưởng và mùi cafe thơm đều rất thật trước mênh mông. Vài đôi tình nhân quấn quýt, e dè, ngượng ngập. Chỉ những đôi môi gắn chặt lấy nhau. Những bàn tay đan xiết. Tình yêu cũng theo mùa xuân này nảy nở.

Bước đi trong chiều ngày loang lổ, thừa hơi ấm của khăn áo mà tận khi yên vị trên ghế đệm xốp vẫn thèm đến lay lắt một hơi thở sượt nhẹ qua tai, qua tóc, qua mi. Khói thuốc, khói sương, khói từ cốc cafe chưa uống lẫn vào mùi hương trầm quyện chặt lấy nhau chạy d

Câu hỏi phố mùa đông

Phố mùa đông
Em giấu suy tư
trầm ngâm
trong xúng xính khăn quàng, găng tay, giày bệt
áo bông
Không vội vã
Em đi qua chiều ngỡ như yên ả
Mà thấy mình ngả nghiêng.

Em đi qua một quán hàng mang hương vị riêng
Đậm mùi Hà Nội
Góc cafe quen chìm dần trong bóng tối
....nơi em ngồi
Mùi cacao nóng còn thơm

Lan can gỗ
Nhẹ tênh
Mà nghe gió từ lòng người
Có tiếng cười ê a đi ra từ nỗi nhớ
Kí ức mơ hồ , vụt qua
Thoáng chốc,
rồi chẳng để lại gì ngoài dáng hình hơi thở
Đèn đường màu hư không....

"Phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng"(*)
Mà đôi tay lạnh run trong áo khoác dày màu đỏ
Này đốm sáng nhỏ?
Phố mùa này lạnh không?

Cẩu Xinh
Hà Nội ngày 05/ 01/2009
23h25

20 tháng 9, 2009

Viết khi thành phố đêm

Khi thành phố yên ắng đến mức chỉ còn lại âm thanh của gió và lá cây
khi ngồi một mình trong bóng tối , và nhìn lên bầu trời sau cơn mưa
khi trong tầm mắt chỉ còn những khối đen và những vùng sáng đan cài
khi nhắm mắt và thở đều

mọi thứ đều tự động trở về với bãn ngã vốn có của nó


Khe hẹp nơi gió chưa bao giờ ngừng thổi ấy hôm nay có gió lạnh. Tôi thích cảm giác cái lạnh đâm xuyên vào da thịt, luồn vào tóc thậm chí ngấm cả vào người. Vì tôi biết, khi còn cảm thấy lạnh thì người ta còn thèm khát hơi ấm, mà khi còn thèm khát hơi ấm thì người ta còn tin tưởng và hy vọng kiếm tìm tình yêu hay những điều tốt đẹp...

Tôi không phải là người hay nuối tiếc quá khứ, càng không phải kiểu người thích lôi quá khứ ra để bấu víu vào. Nhưng mỗi khi ngồi ở khe gió ấy, khép mắt, tựa lưng vào bức tường phía sau, thì những kí ức của một mùa tháng năm âu lo và buồn bã lại trở về. Sượt qua rất nhẹ, mà vẫn đủ sức gây ra những tiếng thở dài. Thở dài đến hụt cả hơi...Đơn giản vì không kí ức nào bị lãng quên hoàn toàn. Đơn giản vì nơi ấy tôi đã từng không chỉ một lần co ro với đêm tối..

Quá khứ, nói cho cũng, giống như sợi chỉ mảnh nối sang hiện tại. Đôi khi có thể không nhìn thấy,thậm chí tưởng như có lúc quên đi được nhưng dù thế nào vẫn luôn luôn hiện hữu.

Những yêu thương đã ra đời, rồi cũng chính những yêu thương ấy bị chối bỏ vào đúng khoảng thời gian chông chênh giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay....Những thương yêu của tôi...Để rồi nhận ra qua bao nhiêu vòng xoay, nỗi nhớ đã không còn day dứt nhưng khoảng trống trải vẫn còn đầy ám ảnh..


...lại sắp sửa đi qua một mùa không ít chơi vơi...

Mosaic

Mùng một, gió mát, trời trong, sao sáng, cuối tuần
Tiếng nhạc rất nhẹ, và tiếng thủ thỉ nhà bên rất khẽ
Chạy đua với thời gian buổi chiều, hẹn hò ngẫu hứng buổi tối

…vào một ngày thu nóng như ngày hè

đọc note của tình yêu lén lút, đọc “Biển”, nghe Hà Trần và Hòa Trần, nghe Đỗ Bảo và Quốc Bảo
đi trong gió mát và những ồn ào đường phố, giữa lối Phan Đình Phùng toàn nhà đẹp, cây cao, sân rộng, vôi vàng, với vô cùng tận những cửa sổ màu xanh
đi cả trên những “con đừờng Châu Âu” nở hoa trên ban công và xanh cả trên gác, mái. nghe chuông nhà thờ ngân và ngồi trà chanh đông kín, hồ Tây mát lạnh

bô lô ba la những chuyện trời ơi đất hỡi với một người cũng trời ơi đất hỡi như mình lúc nào cũng thú

phố khuya, phố bụi, đèn vàng, tóc bay lơi lả

thốt nhiên muốn được hành động điên rồ (như bản chất điên rồ vốn có) ở ngay giữa biển người đang sôi lên ùng ục (ở cái thành phố điên loạn này)

Muộn muộn, ngồi nhớ bạn tình yêu lớn đang vi vu Đà Lạt, lúc tối vừa gọi điện xuýt xoa vì trời lạnh và khăn quàng ấm cổ
Nhớ bạn già hẹn hò mãi chưa thành
Nhớ cả café sáng chủ nhật của tình nhân già

Mình không bao giờ đi ngủ sớm được cả :(

18 tháng 9, 2009

....

Anh là như thế, em là như thế..
Chúng ta vẫn mãi là như thế
chẳng thể nào khác được

17 tháng 9, 2009

Viết khi thành phố đêm

Khi thành phố yên ắng đến mức chỉ còn lại âm thanh của gió và lá cây
khi ngồi một mình trong bóng tối , và nhìn lên bầu trời sau cơn mưa
khi trong tầm mắt chỉ còn những khối đen và những vùng sáng đan cài
khi nhắm mắt và thở đều




Khe hẹp nơi gió chưa bao giờ ngừng thổi ấy hôm nay có gió lạnh. Tôi thích cảm giác cái lạnh đâm xuyên vào da thịt, luồn vào tóc thậm chí ngấm cả vào người. Vì tôi biết, khi còn cảm thấy lạnh thì người ta còn thèm khát hơi ấm, mà khi còn thèm khát hơi ấm thì người ta còn tin tưởng và hy vọng kiếm tìm tình yêu hay những điều tốt đẹp...

Tôi không phải là người hay nuối tiếc quá khứ, càng không phải kiểu người thích lôi quá khứ ra để bấu víu vào. Nhưng mỗi khi ngồi ở khe gió ấy, khép mắt, tựa lưng vào bức tường phía sau, thì những kí ức của một mùa đông âu lo và buồn bã lại trở về. Sượt qua rất nhẹ, mà vẫn đủ sức gây ra những tiếng thở dài. Thở dài đến hụt cả hơi...Đơn giản vì không có kí ức nào có thể lãng quên hoàn toàn. Đơn giản vì nơi ấy tôi đã từng không chỉ một lần co ro trong gió lạnh...

Quá khứ như sợi chỉ mảnh nối sang hiện tại, đôi khi có thể không nhìn thấy nhưng luôn luôn hiện hữu.

Những yêu thương đã ra đời, rồi cũng chính những yêu thương ấy bị chối bỏ vào đúng khoảng thời gian chông chênh giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay.

Nỗi nhớ đã không còn hiện hữu nhưng khoảng trống trải vẫn còn đầy ám ảnh..


...lại sắp sửa đi qua một mùa lạnh nữa với những đêm thành phố chơi vơi...

15 tháng 9, 2009

Hôn vào tóc

Hôm nay tóc mình rất thơm...mình vừa nhận ra điều ấy....


...dù cuộc sống này vẫn cứ phức tạp đến mức dường như mọi người đều thừa nhận là không còn chỗ cho những kẻ mơ mộng...thì mình vẫn cứ thích được hôn vào tóc, thích được hôn vào mắt.

Hôm nay môi mắt đều khô...

12 tháng 9, 2009

(No title)

Gió nhớ gì khi hàng cây thay lá

Nắng nhuộm vào còn ta đứng ngẩn ngơ

Băn khoăn về một bài thơ

Còn đang dang dở...


Hà Nội, 20/06/2007, Cau Xinh

Bất chợt

Gặp một người xa lạ

Chợt nhớ một người quen

Gặp lại một người quen

Bỗng thấy mình xa lạ.

(Đoàn Duy Xuyên)

7 tháng 9, 2009

Mùa

Sắp đến mùa mà bao nhiêu lần chúng mình nói với nhau. Mùa mà đứa nào cũng hí hửng chờ đợi nó.

Mùa điên đảo, mùa thèm ôm và mùa đẹp nhất trong năm.

Mùa bắt đầu được báo hiệu bằng mùi hoàng lan thoảng dịu trên những phố khuya, rồi nở bung ra theo hương hoa sữa. Vào những ngày hương hoa tràn ngập khắp thành phố thời tiết thường bắt đầu se lạnh. Vào những khi ấy mình thường thèm đến nao lòng cảm giác được ngồi sau xe ai đó, được chở đi lòng vòng khắp các ngả đường. Mình đã nghĩ, không hẳn mình yêu mùi hoa sữa, cũng không hẳn là yêu thời tiết mùa thu mà chính là mình yêu cái không khí trong những ngày hoa đó. Có cảm giác ai cũng đi chậm lại, sống chậm lại, và thương yêu cũng thật thà hơn.

Cái thời mà Thanh Tịnh viết trong "Tôi đi học" khi mà vào ngày khai trường mùa đã mang "đầy sương thu và gió lạnh" giờ khó lòng còn tìm thấy nữa. Mùa thu đã bị mùa hè lấn lướt sang tận đến tháng 9 mà hình như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Chỉ có gió là đã dịu mát hơn. Hôm kia trên đường đi lượn lờ với tình yêu lén lút phát hiện ra đường Tràng Thi được thắp toàn ánh sáng xanh. Đẹp mờ ảo. Những khi ấy thường nghĩ, muốn đi trên con đường này với một ai đó cơ, chứ không phải một mình thế này. Có lẽ. Vì vào những ngày đẹp thế này người ta ít khi muốn một mình.

Hôm nay bạn già kêu chênh vênh, kêu buồn lắm vì chẳng tìm được ai đó để yêu thương. Hóa ra không chỉ có mình mình thấy thế. Có lẽ, đã đến lúc nên yêu thương hoặc chấp nhận được yêu thương từ một ai đó. À không, vẫn biết là mình đang được yêu thương đấy chứ. Vẫn biết là đúng như lời chú gìa nói: cháu thử gật đầu một cái xem, là cháu sẽ có được chẳng ít người mà cháu có thể hãnh diện gọi là người yêu. Nhưng cũng như chú, đó lại không phải người cháu yêu.

Khó nhỉ.

5 tháng 9, 2009

thứ bảy với tình yêu lén lút


Thứ 7

Trà đuổi , chụp choạch, đi bộ dọc phố, lòng vòng bờ hồ, hóng gió hồ Tây, hát vang ầm ĩ cả một quãng đường toàn các đôi tình nhân…tất cả đều làm cùng tình yêu lén lút. (có nhiều lí do hoặc chẳng có lí do gì nhưng mình rất là yêu quý tình yêu lén lút của mình nhé :)

về đến nhà thì đói rã rời,
thằng em về quê thế nên đi nấu mì siêu nhân. Lâu lắm mới ăn mì siêu nhân. Ngon khó tin…

trên đường về còn nhìn thấy trăng sáng, tròn xoe. Những ngày thế này khoảng khoảng nửa đêm tắt điện, ra ngồi ở ghế đá ngoài sân nhà mình thì thích nhất…Nếu may còn hít hà thấy mùi hoa gì đấy rất thơm nữa…

đỡ xì trét so với hôm qua rồi nhưng mà vẫn thấy cuộc sống nhạt nhạt, chính xác thì cứ thiếu thiếu cái gì đó.

Hoàng lan nở trên phố, vài chỗ hoa sữa cũng nở. Sắp đến mùa điên rồi nhé.
Sắp đến mùa Hà Nội đẹp hơn thơ nhưng cũng là mùa hay bị bệnh thèm ôm.thèm hôn nữa chứ nhỉ…

Làm sao mà yên ổn đi qua mùa được bây giờ?

2 tháng 9, 2009

Ngãy lễ

Buồn cười thật. Sáng nay ngồi một mình ở văn phòng, mình lại khóc. Không phải vì tủi thân vì phải đi làm vào ngày nghỉ. Thực ra đi làm cũng tốt, nếu không lại phải nghĩ ngợi xem sẽ làm gì.

Mình khóc, sau khi nhận một cuộc điện thoại. Không biết khóc vì hạnh phúc hay có gì đõ vừa vỡ òa ra. Cảm giác này giống y như cảm giác bị lên sởi hồi nhỏ, mà bà nội yêu thương nhất thì đi vắng. Lúc bà về, mới chỉ nghe tiếng bà gọi to từ đầu ngõ đã khóc nấc lên không ai dỗ nổi. Đến giờ cũng chẳng hiểu vì sao hồi đó khóc. Có thể là làm nũng, là tủi thân, là mừng vui, là hạnh phúc.Cũng có thể là một thứ cảm giác khác chưa gọi được tên,

Sau bao năm, lạ lùng, hôm nay lại thấy lại gần như y nguyên cảm giác ấy. Từ một người quen biết tình cờ. Có thể cũng chỉ là cảm giác nhưng ngoài bà và bố mẹ ra, chưa ai lo lắng cho mình đến thế. Uh, công nhận, từ lâu mình đã luôn tự nhủ là không được đặt lòng tin quá nhanh vào người khác. Luôn tự nhủ là phải giữ lại cho riêng mình những nghi ngại, nhưng với con người này, ngay từ lần gặp đầu tiên đã gợi nên trong mình nét gì đó rất thân thuộc, kình trọng và gần gũi như với một người thân trong gia đình.

Có phải người ta gọi đó là duyên số không nhỉ?

Nếu vậy thì cảm ơn. Cảm ơn nhiều lắm!