24 tháng 12, 2009

tình yêu chết ngóm

chiều
gặp NEO, đưa quà, như đã dự định. hoàn toàn không phải vì muốn gặp

tối:
NEO nhắn tin chúc mừng - một con cừu Dolly mới được sản xuất. Tâm trạng vui vẻ bị làm hỏng mất.
Hóa ra chỉ đủ lưu lại trong nhau những dấu ấn mờ nhạt đến thế.

tối
trở về nhà một mình. thấy buồn.
Hóa ra Noel và những nỗi buồn vẫn chưa rời bỏ nhau...

Tình yêu chết ngóm - như đã từng chết...

và rồi sau những cuộc vui...

và rồi, sau những cuộc vui
điều còn lại chỉ là nỗi buồn
duy nhất chỉ còn lại nỗi buồn...

17 tháng 12, 2009

NEO

chuyện của chúng ta
từ khoảnh khắc đầu tiên
từ phút bắt đầu

đến tận lúc chúng ta lựa chọn xa nhau
...

lúc này, em đang ngồi đây, nhắm mắt hoàn toàn thư thái khi nhớ về những kỉ niệm, vô số những kỉ niệm chúng ta đã có
bên nhau

khi người ta đã từng yêu nhau
thì người ta sẽ nhớ về nhau với những kí ức tốt đẹp
(hoặc ít nhất, với em sẽ là như thế)
cả nụ cười và nước mắt đều đẹp. vì nó đều là một phần của tình yêu

chúng ta cứ gặp nhau, rồi xa nhau, như anh nói, như những đường thẳng, dù có song song cũng sẽ gặp nhau ở vô cùng.
như em vẫn nói, vô cùng là nơi không có thật, nhưng em lại tin, ít nhất, ở một thời điểm nào đó, vào một lúc nào đó, chúng ta đã chạm được vào nhau.

em đã yêu anh, bằng tất cả những cảm xúc thật thà và trầm bổng em cất giữ. dồn nén. yêu anh dè dặt và dữ dội. bản năng và lý trí. yêu anh, bằng tâm hồn vừa đàn bà vừa trẻ thơ...
yêu anh nồng nàn và đầy sợ hãi như em vẫn thế...

tình yêu cho anh, như nước trà đầu tiên, ngọt ngào nhất, đậm đà nhất, nhưng cũng đắng chát nhất. giống như mối tình đầu, thường tan vỡ là vì thế. ít có ai thích uống nước trà đầu tiên là vì thế.

mình đã từng là bạn, bây giờ có lẽ vẫn là bạn. nhưng tình bạn chắc chắn không bao giờ giống như xưa. khi gặp nhau, tự nói nói với lòng mình một triệu lần rằng: là bạn, là bạn, là bạn...nhưng lại cứ muốn chạm vào nhau, muốn ở mãi trong vòng tay nhau, muốn tan luôn vào mùi hương quen thuộc của nhau...

đã mất bao nhiêu nước mắt vì anh, vậy mà như lúc này nghĩ về anh vẫn mỉm cười. hạnh phúc với những gì đã có...và (có thể) đã mất. vì đã yêu anh, yêu thật thà và không tính toán, bằng cả trái tim lần đầu biết rung động...

1 tháng 12, 2009

12:21

chiều nay em ra phố về, thấy đời mình là con nước trôi...

tôi vốn không hay nghe nhạc Trịnh, mà nghe nhạc Trịnh nhất định không thích nghe Khánh Ly hát. Vì thấy nặng nề quá.
có một lần chị bảo với tôi, là vì em chưa thất tình đấy...

mùa đông năm nay, rồi cả năm trước sao cứ u hoài quá. cái mùa điên này, cả thành phố cũng điên loạn theo. tôi thu mình vào lớp vỏ ngày một dày lên và gai góc lên. tôi giấu kín mình để chìm nghỉm trong đống công việc khổng lồ ban ngày. ngày nào cũng đi làm về muộn. nhưng khi đêm xuống, tôi chẳng thể nào yên ổn nổi. tôi không thể ngăn nổi nỗi buồn ùa đến khi đêm về. đêm qua tôi ngồi bất động trước cửa rất lâu, nhìn những ô cửa sáng đèn cho đến khi chỉ còn là những mảng đen sẫm. tôi bước vào khe gió riêng của tôi, ngồi đúng chỗ ngồi của một năm về trước. quá nhiều thứ đã thay đổi, chỉ nối buồn là vẫn còn nguyên.

tôi đã để mình tự do đi, và tôi đã đi, qua tất cả những cung bậc tình yêu cần phải có. đến một lúc nào như lúc này, tôi phái chấp nhận thực tại. không có tình yêu nào tồn tại mãi. như bạn tôi nói, yêu nhau và chia tay, đều là những điều hết sức bình thường. đó là cuộc sống.(duy chỉ có những người trong cuộc mới cảm nhận được nỗi đau, tôi nghĩ thế).

tôi của năm nay, giờ lại có lại những cảm xúc của một năm về trước. cũng vào những ngày lạnh thế này, cũng nỗi buồn này, sự cô độc này, thành phố này và không gian như chưa hề thay đổi. có phải người ta lớn hơn thì biết buồn nhiều hơn? vì sống cho mình ít quá?

.
làm sao quên những điều, ta chưa bao giờ...


không phân định được rạch ròi là sống bản năng quá hay lý trí quá. hoặc cũng có thể, khờ khạo quá. lại càng không thể nói được trong những việc mình làm việc nào đúng hay không đúng.
chỉ biết, có những việc CẦN phải làm...

.


mất mát,trống trải, hẫng hụt. không chỉ một lần.

có làm được như Subu nói không?
"EM sẽ đi tiếp như còn tất cả, như chưa mất ai cả. Cuối cùng thì bản thân ta là quan trọng nhất chị nhỉ"

con người chỉ lớn lên trong chính nỗi cô đơn em nhỉ?
.


tao chỉ hỏi một câu thôi: có yêu không?
tao nghĩ là có.
thế thì mày còn do dự gì nữa. đừng để có ngày hối hận như tao.

.

sẽ
quyết định tất cả
trước NOel


thức mãi, đêm cũng nhạt màu rồi.

Dec 01

đêm cuối tháng 11, 1/2 SE.

nhắn 2 tin nhắn, một cho Mũm, một cho Subu. chỉ 1 câu duy nhất: tớ buồn.
Mũm không nhắn lại. chắc mệt nên đã ngủ.
Subu cũng đang buồn.

ngày hôm qua cảm xúc phức tạp. hào hứng. vui mừng. rồi tức giận vô cớ, thậm chí có lúc thấy phẫn nộ. Sau đó thì chỉ còn lắng lại một thứ cảm xúc duy nhất: buồn. biết làm thế nào được, khi vào một ngày cuối tháng, trăng sáng, đêm yên, phòng vắng. và chỉ có một mình. mệt mỏi thật. chuyện của mình cũng mệt, mà mẹ lại ốm. lại lo.

.
uh, thì cứ coi như là yêu nhau đấy, nhưng tình cảm bây giờ liệu có còn dành cho nhau đủ nữa không? những nụ hôn, gần đây, có cảm giác không còn nhiều cảm xúc. đôi khi nghĩ, có khi hôn nhau vì thói quen.

vả chăng, chẳng còn nhìn thấy ánh sáng nào phía trước, khiếp sợ, buông rơi, rồi nhắm mắt đưa chân mãi sao nổi. phải sống cho mình nữa chứ. phải đi tiếp chứ. dù có phải đi một mình.

mất mát. hẫng hụt. trống trải. cô đơn. sớm muộn cũng phải đi qua. dự cảm được rồi mà cứ cố tình lờ đi. cứ mỗi lần online nhìn thấy ava đó, lại tức giận, không biết là giận người hay giận mình. lại muốn từ bỏ. và có lẽ, nên kết thúc. khi vẫn còn gì đó để nhớ về nhau.

hoàn toàn không phải nghĩ cho ai. nghĩ cho mình trước. cuối cùng thì chỉ có bản thân mình là quan trọng nhất. mà lâu nay cứ quên mất mình. như hôm qua Vịt nói. bọn mình cứ chạy loăng quăng lo cho hết người này đến người khác đã phát mệt. rồi đến lúc mình mệt là vừa. nhiều khi thấy Vịt với mình giống nhau quá.

đi làm về cứ lang thang mãi ngoài phố. sợ về nhà một mình. sợ đi ra thấy mình, đi vào thấy mình mà soi gương cũng thấy mình. yên ắng đến mức nghe rõ cả tiếng thở dài của mình. khuya quá, ko thể trốn tránh được nữa thì về nhà, tắt hết điện, lôi SE ra cửa ngồi 1 mình. thực ra không sợ ở 1 mình, chỉ sợ cảm giác cô độc đến rùng mình như khoảng thời gian này.

"có nhau mà đêm giá buốt gió đông..."

là chia tay thôi. li hợp cũng là chuyện khó lòng tránh được. sẽ phái kết thúc trước Noel. không muốn có thêm bất kì một ngày Noel tồi tệ nào nữa...

29 tháng 11, 2009

ngủ

bao lâu nay vẫn không đổi

dễ ngủ nhất là khi bên cạnh có ai đó còn thức. hoặc khi có tiếng nói cười ngay bên cạnh (lúc ấy có ầm ĩ mấy cũng ngủ được)

ngủ 1 mình thì phải bật nhạc
ngủ nhiều mình nếu không là người ngủ đầu tiên thì thường sẽ là người ngủ cuối cùng. hoặc tệ hơn. mất ngủ

bao lâu vẫn không thay đổi. không lí giải nổi.

21 tháng 11, 2009

vết cho tháng 11

tháng 11, lạnh và cô đơn..giữa thành phố mấy triệu con người...

hai bàn tay lạnh không thể ủ ấm cho nhau. nên cần một bàn tay khác.

cần một tách trà nóng cho những sớm mùa đông u vắng. cần một vòng tay ôm trọn lấy mình khi mệt mỏi. cần người xoa dịu bớt những trống trải trong lòng mỗi khi thấy cô độc. trên đường về và lúc cuối ngày....


có phải là anh cứ đến rồi đi. như em cũng đến và đi.chỉ để lại cho nhau những dư vị khó xóa nhòa suốt những tháng ngày sau đó...

ta đã gặp nhau trong những ngày rét buốt tê dại ấy. rồi ta cũng để mất nhau khi cái lạnh chưa kịp tàn...

mùa đông năm nay nhiều gió. bằng chứng là đêm nào ta cũng đi ngủ cũng với tiếng chuông gió kêu lanh canh ngoài cửa. (hay tại giấc ngủ không thường xuyên đến dễ dàng nên mới nhận ra những thanh âm quen thuộc ấy?). những ngày thế này luôn thèm cảm giác được ôm vào lòng, được hôn vào tóc, được dụi mũi vào lưng và ủ ấm tay trong túi áo người đèo mình đi lang thang trên phố.

con người ai cũng có những phút yếu lòng. mà người ta dễ yếu lòng nhất là những khi trời lạnh. lúc ấy, người ta nhận rõ hơn bao giờ hết dáng vẻ của nỗi cô đơn nên càng thấy sự cần thiết của yêu thương và hơi ấm...


giờ cũng không nghĩ nhiều nữa rồi. cũng không cố tìm ra những câu trả lời. sống thì cứ sống thôi. yêu thương thì cứ yêu thương thôi. yêu thương có bao giờ có lỗi.

trong cuộc đời này,
để yêu một người thật không dễ dàng
để yêu một người và được người đó yêu lại thực sự là một điều kì diệu...

cũng chẳng biết sẽ còn có thể yêu thương được đến bao giờ...
(nên có lẽ) nghĩ ít thôi...

không cần phải bắt mình quên hay nhớ...
nếu dễ dàng quên được một người thì cũng sẽ dễ dàng quên được những người khác, và những người khác nữa...vậy thì cuối cùng sẽ chẳng còn lại ai trong kí ức cả...


thôi, không lảm nhảm nữa. lạnh quá rồi

p/s: ngày thế này, đêm thế này, cuối tuần thế này thích nhất là chui trong chăn bông, nghe nhạc, nghĩ vớ vẩn. nghe Phú Quang, Đỗ Bảo ấy.

19 tháng 11, 2009

vớ vẩn

Chiều giữa tuần. Đi làm về thấy thành phố cô độc như thành phố trên đáy cốc. Lạnh lùng và mệt mỏi. Cô đơn và chồng chất khoảng trống. Nhà yên vắng. Mẹ sắp xếp gọn gẽ tất cả mọi thứ rồi mới về. Đến rau cũng rửa sạch để bên cạnh nồi cơm nóng. Tự nhiên thấy cô độc như chưa bao giờ từng thế…

Hôm qua nói chuyện với bạn, bạn bảo, rồi cũng phải sống cho mình một chút cậu ạ. Cứ chạy loăng quăng lo lắng cho hết người nọ đến người kia mệt lắm rồi. Bạn buông tay, không níu nhau lại nữa. Tớ cũng không biết cái kiểu suy nghĩ như bọn mình sẽ khiến bọn mình mệt mỏi hay thanh thản hơn. Tớ chỉ biết tớ thấy chùng xuống, thấy nao lòng trước những cuộc chia tay mùa đông...Như tớ đã từng…

Ngày hôm qua anh đến, có lẽ vì quá lo lắng cho cái giọng điệu bất cần và liều lĩnh của em qua điện thoại.
Yên bình và nhẹ nhàng đến nỗi chẳng có lời nói nào chen vào được giữa chúng ta.

Em đã thôi cố gắng tìm một câu trả lời cho cả hai. Anh giờ cũng thế. Chúng ta cần thời gian, cho những phân vân trong anh và cho mơ hồ trong em. Hay ít nhất cũng cần thời gian để hiểu mình thực sự muốn gì. Như vậy thỉnh thoảng vẫn có thể gặp nhau - như những người bạn - hay, hơn một người bạn...để biết ít nhất có một người luôn dõi theo mình, lo lắng cho mình. Có được cảm giác an toàn, đôi khi cũng là hạnh phúc.

Anh có lí lẽ của anh, còn em có lí do của em. Chúng mình vẫn cứ đi trên những con đường ngoằn nghèo và gặp nhau ở một điểm tình cờ nào đó. Chúng ta còn trẻ, và những con đường phía trước vẫn quá dài. Ngày mai là điều không ai biết trước.

Hôm qua ngồi nhà thờ lớn với tình yêu lén lút, ngồi hỏi nhau bâng quơ: sao mà mãi vẫn không quên nổi nhau nhỉ? Câu hỏi cho cả hai, rồi lại tự trả lời với nhau, nếu đến như tình cảm mà cũng dễ dàng có, rồi quên mau được thì những yêu thương sau này cũng biết có sâu sắc nổi không? Nếu chưa làm hết sức thì đừng từ bỏ.

17 tháng 11, 2009

Yêu ?

Rõ ràng không phải chuyện của mình
không liên quan đến mình

chỉ là một chuyện tình yêu - như đã từng yêu - nhưng không có một happy ending nào cả...nhưng thấy lòng chùng xuống, thấy mình buổn mới vô lý chứ. Trên đời này có biết bao cau chuyện như thế, biết bao tình yêu như thế, tan vỡ như thế...nhưng vẫn buồn. dù sao..

mà thôi, dù sao gì nữa, tình cảm cơ mà...

Sao mà mình vẫn cứ không thể, càng ngày càng không tin vào tình yêu được nhỉ...

11 tháng 11, 2009

VIN

Nến và hoa, bầu trời và ánh sáng, rươu vang và nước hoa, quyện vào nhau lan tỏa vào đêm. Ấm áp và yên bình tuyệt đối. Dù có thể vẫn chỉ là sự bình yên tìm thấy trong chốc lát nhưng là khoảng thời gian đã đông đặc. Tuyệt diệu và lạ kì như chính cảm xúc ập đến từ những kẻ quen sống với sự cô đơn. Không có quá nhiều để nhớ nhưng vô vọng khi cố quên...(Uh, mình cũng đã từng như thế..)

tình cờ, hôm qua vừa lấy hú họa một quyển sách trên giá đọc lại, lấy đúng phải Oxford, đã hơi nhớ nhớ VIn. Hôm nay trong lúc lục lọi tìm đồ cho mẹ, tìm lại được contact tưởng đã mất của Vin. Thế là cả ngày hôm nay nghĩ về VIN. Vin giống Fed kinh khủng, giống đến từng chi tiết, giống đến cả những hành động nhỏ...

Tháng trước Vin đi Pháp, tháng trước nữa Vin chỉ ỏ Việt Nam được vài ngày. Vin bận quá, và cứ phải bay đi bay lại suốt nên chẳng còn thời gian nghĩ về chuyện gì khác ngoài công việc. Đấy là Vin nói thế trong lần đầu gặp nhau. Hồi ấy, mình vừa qua giai đoạn thất tình, còn Vin đang cô độc và ngập lụt trong sự bận rộn của chính mình. Tình cờ nhìn thấy nhau, thế rồi vướng vào nhau, dủ chỉ trong phút chốc. Vin là một trong những người tài giỏi nhất mà mình biết, cũng là người lãng mạn nhất mà mình biết. Lãng mạn đúng kiểu Pháp và lịch thiệp đúng kiểu Pháp. Nói chuyện với VIn thấy cuộc sống như rộng rãi hơn. Ở bên Vin thấy thế giới như đang quay quanh mình..

Kí ức về Vin tươi đẹp và dịu dàng. Luôn như thế. Vì Vin giống như gió - cơn gió màu xanh trong mát.
cơn gió biển đêm...

Em ốm..

Thằng em ốm, ngày làm cũng làm một tour giường ngủ - bệnh viện - cơ quan - bệnh viện - giường ngủ...cả tuần nay lịch trình vẫn chưa có gì thay đổi...Bố ở nhà bận quá không lên được thì ngày nào cũng làm mấy "tour điện thoại": mẹ - con trai - con gái. Cả nhà thi nhau làm giàu cho các mạng di động Việt Nam.

Bệnh viện những ngày dịch bệnh, đông hơn cả Ngã Tư Sở ngày tắc đường. Mỗi cái giường bé tẹo có đến 4-5 "nhân khẩu". Hành lang thì chật kín giường gấp, người bệnh đông, người nhà cũng đông, lúc nào cũng thấy tiếng nói. Mẹ bảo, nửa đêm vẫn đông vui như thế.
Hành lang bệnh viện chỗ thằng em nhiều gió không thể tả, hôm qua vào thấy đỡ đông, nằm tểnh ở cái giường gấp xem người ta đi lại rồi buôn chuyện với mẹ. Sau đấy thì chào hỏi các "hàng xóm" rồi vác phong bì đi chào hỏi bác sĩ. Thấy đông đông vui vui đòi ngủ lại thì mẹ đuổi ngay về vì mai còn đi làm.

Thằng em ốm vào thì khó tính như cụ non, chỉ có mẹ chiều được. Con chị thì ngoài những lúc tất bật chạy ra chạy vào thì thỉnh thoảng lại nghĩ linh tinh. Nhưng nghĩ linh tinh cũng có cái hay. Con chị tìm ra được khối những tình êu nhớn luôn bên cạnh nó, và nhìn thấy khối tình iêu tưởng là nhớn hóa ra lại giảm dần đều theo thời gian và khoảng cách. Hôm trước thì nó cáu, nó oán thán tứ tung nhưng hôm nay thì nó chả thế nữa. Dù sao thì sống trên đời vẫn cứ phải thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ. Tình êu nào cũng cần thời gian và thử thách. Chả khơi khơi nói với nhau mấy câu êu thương là êu nhau được.

Mẹ lên, toàn ở trong viện chăm thằng em nhưng vẫn thấy yên lòng hơn hẳn. Nhà cửa cũng đàng hoàng ấm cũng hơn.
Sắp gió mùa. Cầu mong cho thằng em xuất viện trước khi gió về. Để có thời gian dẫn mẹ đi loanh quanh mua đồ gió...

Hội An


Đọc bài May viết ở Hội An, tự nhiên thấy nhớ. Trong những nơi đã từng đặt chân qua, Hội An là chốn muốn quay lại nhất, là nơi thấy mình bình an nhất. Tha thẩn cả ngày trong phố cũng không thấy chán, ngôi nhà nào cũng tìm ra một điểm gì đó để thấy thích thú. Ở Hội An, có thể ngồi cả chiều chỉ để ngắm sông, có thể yên lặng cả tối để ngắm phố đèn lồng...

Với Hội An, tôi thích đến một mình, để tha hồ tha thẩn, để thoải mái tạt vào một hiệu sách ngoại văn tìm những cuốn sách nhỏ bỏ túi mà các bạn nước ngoài bỏ lại. Phố đông vui mà hồn người vẫn yên.
Tôi thích bước nhẹ trên những con phố treo đầy đèn lồng, sáng lên những sắc màu lung linh. Dép cói và không giày cao gót. Tôi thích nhìn bến sông buổi ban chiều, khi những con thuyền trở về và đèn lồng được thắp lên...

Tôi mê mẩn mùi trầm tỏa ra từ những ngôi nhà, quyện vào nhau thành mùi riêng của phố. Tôi thích cả dáng vẻ thong thả của cuộc sống nơi đây. Ai cũng phải mưu sinh nhưng không phải là những dáng vẻ mưu sinh cau có khó nhọc như ở những nơi khác tôi đã gặp. Tôi bị hút mắt đến nỗi có thể đứng lặng yên rất lâu ngắm những cánh cửa gỗ, những ngôi nhà hoàn toàn bằng gỗ, những mái ngói âm dương phủ rêu, những phố ngắn và nhỏ cho người ta cảm giác đi như thể đang đi trong sân nhà...

Có thể tại xưa nay tôi vẫn yêu những thứ rực rỡ và xưa cũ nên tôi ưu ái hơn với Hội An chăng? Tôi cũng chẳng rõ, nhưng đôi khi tôi có cảm giác ở Hội An tôi thật sự là mình.

Cũng có thể vì giấc mơ hoang đường về Hội An vẫn cứ bám riết lấy đầu óc tôi lâu nay nữa. Nhưng kệ, tôi thích sự hoang đường đó. Tôi thích giấc mơ đó. Và tôi thích tin vào điều đó.

Hà Nội một ngày thèm Hội An..
.

6 tháng 11, 2009

Ốm


Mẹ lên chăm thằng em ốm. Phòng trọ (tạm gọi là nhà) ấm hẳn lên. Mẹ đi ra đi vào, mẹ cười nói, mẹ bắt ăn nhiều, mẹ nấu nướng, mẹ dọn dẹp, mẹ lo lắng, mẹ bắt ngủ sớm dậy sớm, mẹ bắt đi viện khám lưng... Mẹ gọi điện về cho bố mấy lần một ngày, dặn bố mấy việc nhỏ nhặt đại loại như là nấu cơm, cho gà ăn, thắp hương bàn thờ vân vân và vân vân những việc bé tẹo khác....Có mẹ, đi đâu cũng chẳng lo lắng gì. Có mẹ, tối nào cũng ở nhà...

Hôm qua bạn hiền tử tế qua đón về (can tội đau lưng không thể tự đi xe), hai đứa phóng nghênh ngang ngoài đường mà không có mũ. Được cái sau đấy lại có bữa ăn uống cuối tuần cũng tươm.
(dù vẫn bị bắt góp 10k và 3 cái bánh rán)
Kể thì ở sống trên đời thỉnh thoảng cũng phải đau ốm một trận ra trò để (tạm gọi là) "thanh lọc bạn bè" xem ai là bạn mình thật, ai là người mình tưởng nhầm là bạn.

Đấy, lại nói về chuyện bạn bè yêu thương ghét hận. Ở đời có những người cả năm cả tháng chả gặp mình lần nào, nhưng cứ hễ mình có chuyện gì thì chỉ cần ới một cái là lại có thể yên tâm mà dựa vào, xong rồi cười nói với nhau mấy câu, chả cần cảm ơn. Nhưng mà biết là trong lòng vẫn có nhau.

Lại có những người, gặp nhau cũng không ít, nói năng với nhau ân cần tử tế lắm, lúc nào gọi tên mình cũng kèm chữ iêu với quý ở đằng sau, cơ mà cứ lúc mình cần nhờ đến, mình gọi cho thì toàn bận. Bận đúng lúc lắm ấy...Lúc ấy biết là iêu nhau đến mức nào...

Tờ mờ sáng, thằng em sốt mệt, rồi kêu đau ầm ĩ, hai mẹ con sợ quá phải bò dậy gọi taxi đưa nó vào viện, thế mà khám xét xong, năn nỉ ỉ ôi, cười cợt liếc mắt mãi anh bác xí xấu zai vô duyên cũng chả cho nằm viện, cứ đuổi về như đuổi mấy đứa H1N1. Khiếp, nhà em bị sốt xuất huyết chứ có bị bệnh truyền nhiễm gì đâu mà anh đuổi. Cứ đợi đấy, rồi thể nào cũng còn gặp nhau...

Thằng em thì thế, còn con chị thì cả tuần nay đi đứng như bà già, đang đứng mà ngồi xuống cũng đau, mà đang ngồi đứng lên thì không đứng thẳng được. Trông cứ như vượn người. Lạy zời cho xương xẩu con không bị làm sao, con xin nhịn ăn sang một tuần liền để tích đức ạ.

Thôi thôi, cuối tuần nghỉ ngơi ăn chơi, khéo tắt luôn cả điện thoại cho nó lành.

Note: ảnh chả liên quan, tự nhiên ngồi lục máy, tìm thấy cái ảnh chụp với anh zai béo đang ở bên tây, chả biết bao giờ mới chịu mò về :))

3 tháng 11, 2009

Lạnh..


Đúng là đã nghe rét mướt luồn trong gió. Ngửi thấy cả vị Tết len lỏi trong không khí khi sáng ngủ dậy, chạy ào ra phố hòa lẫn vào dòng người xuôi ngược (chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần gió lạnh là lại nhớ Tết đầu tiên). Mùi phở, mùi nước dùng, mùi hành, mùi gừng, mùi lá thơm... Nhiều mùi khác nữa, chỉ chờ lạnh là dậy lên. Mùa lạnh, phố thơm hơn và trầm lắng hơn...

Vào mùa này, người ta dễ yêu nhau mà cũng lại dễ thấy cô đơn. Cái lạnh kéo con người ta lại gần nhau nhưng cũng có thể trở thành bức ngăn cách không thể vượt qua nổi...Đôi khi ngồi vẩn vơ nghĩ, người ta sợ cô đơn hơn hay sợ yêu thương hơn? Có lúc nghĩ, (dù biết sẽ có nhiều người không đồng tình) người ta sợ yêu thương hơn. Hay đúng ra là sợ cái khoảng trống không thể lấp khi yêu thương ra đi...

Phố cuối thu vẫn thơm thoang thoảng mùi hoa sữa, ta từ chối những hẹn hò vì những nỗi niềm riêng. Cũng hay, vì như thế thành ra lại có thời gian cho chính mình, không bị những ồn ào vùi lấp...Tối tối, ngồi nhà uống trà nhài ăn kẹo lạc với thằng em, rồi mỗi đứa một giường, mỗi đứa một quyển sách. Đọc, thỉnh thoảng lại quay lên quay xuống buôn chuyện, đến khi mỏi mắt thì hai đứa đều lăn ra ngủ. ..

Cũng có những nỗi nhớ khi mùa sang. Nhớ Puku thơm mùi hoa nhài và Cacao, nhớ Nola ê a chiều xuống với bạn yêu, nhớ trà chanh, nhớ nem nướng, nhớ chuông nhà thờ, nhớ cả bờ hồ và La Palace. Lạnh thế này mà chiếm được cái bàn cạnh cửa sổ ở La Palace rồi ngồi nhâm nhi chanh tuyết thì nhất...

Những kỉ niệm mùa sang. Mùa này năm trước, vẫn đang sống trong trạng thái lơ lửng không biết là cô đơn hay hạnh phúc. Đến giờ, thỉnh thoảng cảm giác ấy vẫn quay trở lại cùng với nỗi nhớ về một hình bóng cũng đã nhạt dần. Hoặc không thuộc về nhau, hoặc không đủ yêu thương để từ bỏ điều gì vì nhau, nên chỉ có thể đi qua nhau, và thi thoảng nghĩ về nhau. Có là gì, cuộc sống này muốn hay không cũng sẽ phải đi qua nhiều điều lắm. Cũng sẽ chẳng thể giữ lại bên mình được nhiều. Nên yêu thương chọn lọc thôi, trái tim chẳng đủ rộng mà có chỗ cho tất cả. Và những gì đã nhận ra là quan trọng thì đừng vô tâm...

Tháng gần cuối cùng của năm, thấy mình bình thản lạ. Chỉ vài lúc hơi chộn rộn về những dự định cho năm sau - những dự định cần rất nhiều quyết tâm và cố gắng...

Thèm quảng trường, bồ câu, khăn len và ghế gỗ...

1 tháng 11, 2009

NEO

Đến bao giờ mới có thể thôi nghĩ về NEO mỗi khi mỏi mệt. như một điểm tựa

Bao giờ mới quên được nụ hôn ấy, bàn tay ấy, và cảm giác ấm áp ấy

16 tháng 10, 2009

bàn tay..

Mùa lạnh, bao năm rồi vẫn thế, vẫn cứ bị ám ảnh bởi những bàn tay. Nhũng ngón tay đan vào nhau, như những mối dây buộc vào cuộc sống.

Như bạn Hoàng Linh đã nói: "một triệu lần ân và ái - không bằng một cái chạm tay"

không bằng...

8 tháng 10, 2009

DINA

Đã gần như chính thức đặt một dấu chấm đằng sau một dấu chấm than to đùng cho một quãng thời gian (đến bây giờ) có thể tạm gọi là hạnh phúc. Hy vọng và tin tưởng sắp tới sẽ bước vào một khoảng thời gian hạnh phúc khác.

Hôm trước, trên đường về nhà, đi thật chậm. vẫn là những con đường hàng ngày vẫn đi trong suốt cả năm qua, nhưng sao cảm giác như thể đó là lần cuối cùng đi trên con đường ấy. bốn mùa đã đi qua đây, thời gian đã đi qua đây, ta không phải của hiện tại cũng bao lần đi qua đây. có những con người đã gặp, và đã đi chung suốt một đoạn hành trình ..tất cả...có thể ngày mai, ngày kia, hay những ngày xa xôi sau này nữa vẫn sẽ gặp nhau, vẫn sẽ đi cùng với nhau trước khi đến vài ngã rẽ, nhưng cảm xúc khi ấy chắc chắn sẽ khác, vị trí cũng đã khác...

Người ta luôn có xu hướng nuối tiếc những gì sau cuối. vì thế mà xưa nay vào những thời khắc ánh sáng chuẩn bị tắt người ta thường hay buồn. có sự chia tay nào là dễ dàng? nhất là sự chia tay với những gì đã từng gắn bó. biết thế mà vẫn không khỏi buồn không khỏi nghĩ ngợi...

Chiều qua công ty, lại tíu tít, lại hỏi han, lại cười nói, lại tưng bừng. Cảm giác đã từng bao nhiêu lần nghe kể, bây giờ mới hiểu. Rồi sẽ không tiếc nuối đâu nhưng biết chắc chắn là sẽ nhớ. Không, sẽ rất nhớ, nhất là những khi trời chuyển lạnh thế này...

6 tháng 10, 2009

sân bay

Thích cảm giác ngồi ở phòng chờ sân bay. một mình
nhưng không thích cảm giác bước xuống sân bay . một mình...

Chúng ta...



Hôm nay tự nhiên tỉnh dậy giữa đêm, rồi sau đó không sao ngủ ngon nổi nữa. Những giấc mơ chồng chéo nối tiếp nhau. Dường như chỉ có một hình ảnh duy nhất cứ trở đi trở lại: hình ảnh về NEO. Có thể vì tối qua đi cafe với bạn hiền đã nhắc về NEO, cũng có thể những ám ảnh cũ lại trở về. Thấy lòng chùng xuống. Cảm giác gần như là nhớ. Cũng gần như là buồn.

Ôi chúng ta của ngày hôm nay, và của cả ngày hôm qua...như một câu mà bạn hiền đã nói hộ: "Mối quan hệ giữa hai chúng ta - tớ nghĩ - không cần và cũng không thể định nghĩa! Chúng ta sống - nửa tỉnh, nửa mơ trong cuộc đời của mỗi người, gặp nhau ở một điểm lơ lửng -giống bầu trời và mặt đất gặp nhau ở đường chân trời..."

Có phải chúng ta thật sự đang sống nửa tình nửa mơ?
Hay chúng ta đang sống hèn nhát và ích kỉ?

Chúng ta đang để tình cảm tự do lựa chọn đường đi?
Hay chúng ta đang dùng nó để chống đỡ một điều gì khác??

Quá khó khăn để lí giải, ít nhất là ở thời điểm này. Chỉ biết để yên như nó vốn có, không cần cố gắng đong đếm gọi tên. Ít nhất như thế còn có thể gặp nhau, yên lặng đi bên nhau. Đôi khi là tựa vào nhau để cảm nhận cảm giác an toàn khi có ai đó luôn ở sau lưng.
Có thể thời gian sẽ trả lời, cũng có thể lí trí sẽ quyết định...

5 tháng 10, 2009

Phú Quang


Chiều, nghe lại Phú Quang, thốt nhiên thấy gan ruột thoáng thắt lại. Nỗi nhớ mơ hồ cứ chảy tràn trong tim. Cảm giác gần như là nuối tiếc mà lại không hẳn là nuối tiếc. Chỉ thấy buồn nhè nhẹ, chỉ thấy mơ hồ nhớ về một khoảng thời gian xa xôi không biết là cô đơn hay hạnh phúc.
Năm nào cũng nghe Phú Quang vào mùa lạnh. Như một nghi thức chào mừng và nhắc nhở...Những bài ca chứa đựng hoài niệm.
Tất cả đã xa..

Bão

Đọc báo thấy Siêu bão Prama lại vào Philippin.

Mười ngày hai trận bão lớn, rồi động đất, rồi chết chóc...Cả Indonesia lẫn Philippin. Cả miền Trung Việt Nam. Đọc xong bài báo kể về nỗi tuyệt vọng và đói khát của những người sống sót tự nhiên thấy rùng mình. Thấy nặng nặng trong lòng.
Dù vẫn luôn tự nhủ chẳng thể nào lo nổi những chuyện thế này, chỉ có thể sống thật thà hơn với cuộc sống hiện tại....nhưng người với người, vẫn thấy xót xa thế nào ấy...

4 tháng 10, 2009

Cô đơn

"Và cuối cùng, chỉ còn lại mình ta cô đơn nơi đây. cảm giác thật là tuyệt..."

Đó là câu nói cuối cùng của nhân vật nữ trong một bộ phim Nhật ít lời thoại và nhiều thông điệp vừa xem. Một câu nói cất lên bên trên khung cảnh hoang tàn - bên dưới một bầu trời đầy sao rực rỡ sau cơn bão lũ...


Dạo gần đây, đọc và nghe quá nhiều về nỗi cô đơn...

Suy cho cùng thì cô đơn - đó là thứ mà người ta luôn luôn sợ hãi (nhưng có lẽ) luôn cần có nó...

Mùi hương

Mùi hương của cơ thể là thứ mùi kì lạ, độc nhất, và không bao giờ có thể nhầm lẫn.
Đó là thứ tưởng như vô hình nhưng lại tồn tại lâu bền đến mức vượt qua cả không gian và thời gian.
Tôi đã từng xem một bộ phim, đến nay tôi không nhớ tên, cũng không nhớ nổi nội dung chính. Chỉ nhớ được một chi tiết nhỏ khi nhận vật chính đi như tưởng tượng trên những con đường cũ, chạm tay lên những bức tường cũ chỉ vì tin rằng, có một thời khắc xa xôi trước đó, có một con người đã từng đi qua những nơi này. và mùi hương của người đó chắc chắn vẫn còn được lưu giữ trong không khí.

Tôi cũng từng đọc một cuốn truyện dài kể về nỗi bất hạnh của một kẻ không có mùi hương.

Vậy đấy, mùi cơ thể của một ai đó, nhất là của người mà ta yêu thương, một khi đã "hít phải" thì không bao giờ quên, cũng không thể quên. Sẽ nghiện, sẽ say như say thuốc..

Đôi khi, thậm chí có những thời khắc còn nhớ đến rùng mình ám ảnh....

tối nay mệt, tự nhiên nghĩ bậy, nói nhảm. vậy thôi

2 tháng 10, 2009

Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau…

Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau…


Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
Anh..
và em…
Chúng ta
Và những người khác nữa
Vẫn mải miết đi tìm một nửa
Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa

Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
Thì vẫn chỉ có ta và gió
Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu

Mỗi con người có riêng một nỗi đau
Một nỗi riêng tư sao chẳng thể ai chia sẻ
Dẫu có yêu người đến cồn cào như thế
Chẳng nói lên lời bởi có đến được đâu

Bởi có những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm với nhau
Vẫn loay hoay giữa bộn bề cuộc sống
Có những lúc thấy lòng trống rỗng
Đi bên người như đi với hư vô

Những ý nghĩ thẳm sâu không có bến bờ
Muốn đan tay em vào tay anh quá
Những tia nắng cuối ngày dần lạnh giá
Hỏi tim mình rằng đã chắc yêu chưa?

Muốn cùng anh đi giữa những cơn mưa
Muốn cùng anh đi nhạt nhoà trong nắng
Muốn cùng anh đến một miền xa vắng
Nhưng mình vẫn là hai nửa chẳng thể nào giao nhau…

Đoàn Minh Hằng

28 tháng 9, 2009

Bài ca mùa lá xanh

thương yêu tặng NEO
một lần và mãi mãi


Tiếc nuối cũng nghĩa gì đâu
những ngày yêu thương đã qua mau
dẫu nhắc nhớ về mối tình đầu
thì vẫn thế

kỉ niệm theo thời gian qua đi ngạo nghễ
tháng chín u hoài, loang trong mắt ngày mưa

em của ngày xưa
anh của ngày xưa - chúng ta của ngày xưa
bây giờ đều đã khác
những ánh nhìn ngơ ngác
đã lặng lẽ qua đời

gió mùa thu thả hương tóc xa vời

Con đường ta qua xanh bao mùa lá mới
đôi tình nhân bối rối
nép vội vào nhau

Tình yêu đã đưa ta qua cả hạnh phúc lẫn buồn đau
Em vẫn biết....

Cả những lời tha thiết
cũng phai dần theo ánh mắt thờ ơ
cả mùa heo may em vẫn mong chờ
cũng bất chợt đến vào một chiều lá đổ

khăn lụa em bay nghiêng nghiêng trong chiều gió
buộc chặt nỗi mơ hồ ngày không anh

Tình ca mùa lá xanh
Mong manh ta đánh mất..


Hà Hội, tháng 9, 2009


P/S: Mình thương yêu tặng những thứ ở trên kia cho NEO - dấu chấm than to đùng của mình. Dấu yêu một dạo của mình mà mình chưa bao giờ nói yêu, chưa bao giờ nói thương, chưa bao giờ nói nhớ. Bút sa gà chết, lời đã nói như gió thổi mây bay, không bao giờ trở lại...Chí có những giận hờn vui buồn còn mãi...
cũng chỉ một lần này...

...

25 tháng 9, 2009

Kisses again

Vào một ngày mùa thu trời đất bối rối đến mức không biết nên nóng hay lạnh, nên mưa hay nắng. Đến hoa sữa nở cũng ngập ngừng.

Anh ào đến
Đột ngột như gió qua rặng cây yên vắng
Như trận mưa vội vàng trút xuống trái mùa

Bất ngờ đến không kịp đề phòng chính mình..

Ai đó nói, chúng ta…cứ như những cơn gió lang thang, gặp nhau là quấn quýt, là “trôi vào nhau như là mưa gió”. Biết thế, mà vẫn không sao ngăn nổi sức hút tỏa ra từ nhau. Biết thế mà vẫn không muốn níu giữ bất kì điều gì. Cứ mãi như thế, và như thế…

Một khoảng thời gian dài đã trôi đi kể từ những tháng ngày nông nổi và vụng dại. Không gì khác ngoài chính những va vấp yêu thương đời thường dạy chúng ta nhận ra giá trị về nhau. Chúng ta vẫn không ngại nói với nhau về những mong muốn táo bạo, vẫn để dành cho nhau những nụ hôn say sưa choáng váng.
Đôi khi, chính chúng ta cũng cảm nhận được rằng, ta thậm chí không dám nhìn vào mắt nhau, vì biết khi mắt tìm thấy mắt thì môi cũng sẽ tìm môi. Lúc ấy, sẽ quên hết cả đất trời, chỉ có những vòng ôm ghì chặt lấy nhau. chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau sượt nhẹ bên tai, bên tóc.

Em chưa bao giờ quên, vòng ngực anh ấm, bàn tay anh rộng, bờ vai anh tin cậy, ánh mắt nhìn em chấp chới những say mê,
là em tóc rối, môi mềm,bên áo anh vương đầy khói thuốc
là giọng cười em hồn nhiên, là nụ hôn em vào mắt…
Là cách anh ủ ẩm bàn tay em bằng tay anh những ngày lạnh
Là phố khuya dài ngan ngát bên nhau...


Tất cả, em chưa bao giờ quên


Chúng ta từng có những cảm xúc trái ngược về nhau
từng xa nhau
từng lạc mất nhau
nhưng chưa bao giờ quên được nhau
...

Thế mà chẳng hiểu sao

Em biết
Anh cũng biết

không phải một câu chuyện tình yêu tan vỡ
không phải là yêu thương mà không đến được với nhau
chỉ là
lạ lùng
ám ảnh nhau đến thế
mà vẫn không hề có ý định giữ nhau lại
vẫn chỉ đi song song trên những con đường...


Có phải có những ràng buộc trong đời không cần cố gắng đặt tên?


Chúng ta
vẫn cứ là như thế
“anh là như thế
Em là như thế.."

Tất cả, vẫn cứ là như thế...

24 tháng 9, 2009

Tạp bút mùa xuân

Mua xuan, 2009
Cau_xinh

Mùa gió? Rõ ràng là từ sáng đến giờ có duyên với gió. Trưa đã oi nồng và đắng nghét lại nếu như không may mắn tìm được hai nơi mà những cơn gió tụ họp. Gió gặp nắng trong hơn và ngày thanh hơn.

Hà Nội mùa xuân - mùa rụng lá. Lộc non ngây ngất và lá vàng lơi lả có thể tìm thấy ở bất cứ không gian nào của tháng giêng đây. Ngày còn đi học, vẫn nghe kể về đường Hoàng Diệu rợp bóng cây, thường xuyên trầm trồ trước những thảm vàng giăng trên hè phố. Giờ đi làm, ngay gần Hoàng Diệu, nếu thích có thể hàng ngày đi và về trên con đường đó, nhưng không gom đủ hào hứng như trước nữa. Chỉ thỉnh thoảng lạc bước qua, vẫn cứ nhăn mũi lên hít hà, hay liều mình vừa lái xe vừa nhắm mắt cảm nhận mùi lá . Nếu có xác là nào tình cờ đậu lại trên vai, trên cánh tay, trên ngực thì vẫn cười ngốc nghếch mà tin vào một điều may mắn sắp đến. Có những niềm tin cổ tích không nhạt được trước thời gian.

Cuối tháng Giêng, chẳng còn xa xôi nữa khi nghĩ về mùa hoa sưa. Đường Hoàng Hoa Thám hay hàng cây sưa dọc bách thảo rỗi sẽ nở trắng. Như mùa xuân năm nào đó ta bắt gặp màu hoa này, và bị đổ ập lên người một cơn mưa trắng xóa, thì ta biết ta yêu nó. Ngay từ phút đầu tiên.

Loài hoa mỏng manh mà lưu giữ đầy thương nhớ.

Hồ Tây chiều mùa rất sương, trên những con đường quanh co uốn lượn, ta gặp những cần câu vút lên, những dáng cong cong trôi bồng bềnh trên sóng nước. Ngày mờ dần khi ánh sáng vụt rực rỡ hơn. Ta nhìn thấy ước mơ của mình ở phía xa, phía cuối nơi cơn gió vừa dội lại. Tiếng chuông chùa trong tâm tưởng và mùi cafe thơm đều rất thật trước mênh mông. Vài đôi tình nhân quấn quýt, e dè, ngượng ngập. Chỉ những đôi môi gắn chặt lấy nhau. Những bàn tay đan xiết. Tình yêu cũng theo mùa xuân này nảy nở.

Bước đi trong chiều ngày loang lổ, thừa hơi ấm của khăn áo mà tận khi yên vị trên ghế đệm xốp vẫn thèm đến lay lắt một hơi thở sượt nhẹ qua tai, qua tóc, qua mi. Khói thuốc, khói sương, khói từ cốc cafe chưa uống lẫn vào mùi hương trầm quyện chặt lấy nhau chạy d

Câu hỏi phố mùa đông

Phố mùa đông
Em giấu suy tư
trầm ngâm
trong xúng xính khăn quàng, găng tay, giày bệt
áo bông
Không vội vã
Em đi qua chiều ngỡ như yên ả
Mà thấy mình ngả nghiêng.

Em đi qua một quán hàng mang hương vị riêng
Đậm mùi Hà Nội
Góc cafe quen chìm dần trong bóng tối
....nơi em ngồi
Mùi cacao nóng còn thơm

Lan can gỗ
Nhẹ tênh
Mà nghe gió từ lòng người
Có tiếng cười ê a đi ra từ nỗi nhớ
Kí ức mơ hồ , vụt qua
Thoáng chốc,
rồi chẳng để lại gì ngoài dáng hình hơi thở
Đèn đường màu hư không....

"Phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng"(*)
Mà đôi tay lạnh run trong áo khoác dày màu đỏ
Này đốm sáng nhỏ?
Phố mùa này lạnh không?

Cẩu Xinh
Hà Nội ngày 05/ 01/2009
23h25

20 tháng 9, 2009

Viết khi thành phố đêm

Khi thành phố yên ắng đến mức chỉ còn lại âm thanh của gió và lá cây
khi ngồi một mình trong bóng tối , và nhìn lên bầu trời sau cơn mưa
khi trong tầm mắt chỉ còn những khối đen và những vùng sáng đan cài
khi nhắm mắt và thở đều

mọi thứ đều tự động trở về với bãn ngã vốn có của nó


Khe hẹp nơi gió chưa bao giờ ngừng thổi ấy hôm nay có gió lạnh. Tôi thích cảm giác cái lạnh đâm xuyên vào da thịt, luồn vào tóc thậm chí ngấm cả vào người. Vì tôi biết, khi còn cảm thấy lạnh thì người ta còn thèm khát hơi ấm, mà khi còn thèm khát hơi ấm thì người ta còn tin tưởng và hy vọng kiếm tìm tình yêu hay những điều tốt đẹp...

Tôi không phải là người hay nuối tiếc quá khứ, càng không phải kiểu người thích lôi quá khứ ra để bấu víu vào. Nhưng mỗi khi ngồi ở khe gió ấy, khép mắt, tựa lưng vào bức tường phía sau, thì những kí ức của một mùa tháng năm âu lo và buồn bã lại trở về. Sượt qua rất nhẹ, mà vẫn đủ sức gây ra những tiếng thở dài. Thở dài đến hụt cả hơi...Đơn giản vì không kí ức nào bị lãng quên hoàn toàn. Đơn giản vì nơi ấy tôi đã từng không chỉ một lần co ro với đêm tối..

Quá khứ, nói cho cũng, giống như sợi chỉ mảnh nối sang hiện tại. Đôi khi có thể không nhìn thấy,thậm chí tưởng như có lúc quên đi được nhưng dù thế nào vẫn luôn luôn hiện hữu.

Những yêu thương đã ra đời, rồi cũng chính những yêu thương ấy bị chối bỏ vào đúng khoảng thời gian chông chênh giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay....Những thương yêu của tôi...Để rồi nhận ra qua bao nhiêu vòng xoay, nỗi nhớ đã không còn day dứt nhưng khoảng trống trải vẫn còn đầy ám ảnh..


...lại sắp sửa đi qua một mùa không ít chơi vơi...

Mosaic

Mùng một, gió mát, trời trong, sao sáng, cuối tuần
Tiếng nhạc rất nhẹ, và tiếng thủ thỉ nhà bên rất khẽ
Chạy đua với thời gian buổi chiều, hẹn hò ngẫu hứng buổi tối

…vào một ngày thu nóng như ngày hè

đọc note của tình yêu lén lút, đọc “Biển”, nghe Hà Trần và Hòa Trần, nghe Đỗ Bảo và Quốc Bảo
đi trong gió mát và những ồn ào đường phố, giữa lối Phan Đình Phùng toàn nhà đẹp, cây cao, sân rộng, vôi vàng, với vô cùng tận những cửa sổ màu xanh
đi cả trên những “con đừờng Châu Âu” nở hoa trên ban công và xanh cả trên gác, mái. nghe chuông nhà thờ ngân và ngồi trà chanh đông kín, hồ Tây mát lạnh

bô lô ba la những chuyện trời ơi đất hỡi với một người cũng trời ơi đất hỡi như mình lúc nào cũng thú

phố khuya, phố bụi, đèn vàng, tóc bay lơi lả

thốt nhiên muốn được hành động điên rồ (như bản chất điên rồ vốn có) ở ngay giữa biển người đang sôi lên ùng ục (ở cái thành phố điên loạn này)

Muộn muộn, ngồi nhớ bạn tình yêu lớn đang vi vu Đà Lạt, lúc tối vừa gọi điện xuýt xoa vì trời lạnh và khăn quàng ấm cổ
Nhớ bạn già hẹn hò mãi chưa thành
Nhớ cả café sáng chủ nhật của tình nhân già

Mình không bao giờ đi ngủ sớm được cả :(

18 tháng 9, 2009

....

Anh là như thế, em là như thế..
Chúng ta vẫn mãi là như thế
chẳng thể nào khác được

17 tháng 9, 2009

Viết khi thành phố đêm

Khi thành phố yên ắng đến mức chỉ còn lại âm thanh của gió và lá cây
khi ngồi một mình trong bóng tối , và nhìn lên bầu trời sau cơn mưa
khi trong tầm mắt chỉ còn những khối đen và những vùng sáng đan cài
khi nhắm mắt và thở đều




Khe hẹp nơi gió chưa bao giờ ngừng thổi ấy hôm nay có gió lạnh. Tôi thích cảm giác cái lạnh đâm xuyên vào da thịt, luồn vào tóc thậm chí ngấm cả vào người. Vì tôi biết, khi còn cảm thấy lạnh thì người ta còn thèm khát hơi ấm, mà khi còn thèm khát hơi ấm thì người ta còn tin tưởng và hy vọng kiếm tìm tình yêu hay những điều tốt đẹp...

Tôi không phải là người hay nuối tiếc quá khứ, càng không phải kiểu người thích lôi quá khứ ra để bấu víu vào. Nhưng mỗi khi ngồi ở khe gió ấy, khép mắt, tựa lưng vào bức tường phía sau, thì những kí ức của một mùa đông âu lo và buồn bã lại trở về. Sượt qua rất nhẹ, mà vẫn đủ sức gây ra những tiếng thở dài. Thở dài đến hụt cả hơi...Đơn giản vì không có kí ức nào có thể lãng quên hoàn toàn. Đơn giản vì nơi ấy tôi đã từng không chỉ một lần co ro trong gió lạnh...

Quá khứ như sợi chỉ mảnh nối sang hiện tại, đôi khi có thể không nhìn thấy nhưng luôn luôn hiện hữu.

Những yêu thương đã ra đời, rồi cũng chính những yêu thương ấy bị chối bỏ vào đúng khoảng thời gian chông chênh giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay.

Nỗi nhớ đã không còn hiện hữu nhưng khoảng trống trải vẫn còn đầy ám ảnh..


...lại sắp sửa đi qua một mùa lạnh nữa với những đêm thành phố chơi vơi...

15 tháng 9, 2009

Hôn vào tóc

Hôm nay tóc mình rất thơm...mình vừa nhận ra điều ấy....


...dù cuộc sống này vẫn cứ phức tạp đến mức dường như mọi người đều thừa nhận là không còn chỗ cho những kẻ mơ mộng...thì mình vẫn cứ thích được hôn vào tóc, thích được hôn vào mắt.

Hôm nay môi mắt đều khô...

12 tháng 9, 2009

(No title)

Gió nhớ gì khi hàng cây thay lá

Nắng nhuộm vào còn ta đứng ngẩn ngơ

Băn khoăn về một bài thơ

Còn đang dang dở...


Hà Nội, 20/06/2007, Cau Xinh

Bất chợt

Gặp một người xa lạ

Chợt nhớ một người quen

Gặp lại một người quen

Bỗng thấy mình xa lạ.

(Đoàn Duy Xuyên)

7 tháng 9, 2009

Mùa

Sắp đến mùa mà bao nhiêu lần chúng mình nói với nhau. Mùa mà đứa nào cũng hí hửng chờ đợi nó.

Mùa điên đảo, mùa thèm ôm và mùa đẹp nhất trong năm.

Mùa bắt đầu được báo hiệu bằng mùi hoàng lan thoảng dịu trên những phố khuya, rồi nở bung ra theo hương hoa sữa. Vào những ngày hương hoa tràn ngập khắp thành phố thời tiết thường bắt đầu se lạnh. Vào những khi ấy mình thường thèm đến nao lòng cảm giác được ngồi sau xe ai đó, được chở đi lòng vòng khắp các ngả đường. Mình đã nghĩ, không hẳn mình yêu mùi hoa sữa, cũng không hẳn là yêu thời tiết mùa thu mà chính là mình yêu cái không khí trong những ngày hoa đó. Có cảm giác ai cũng đi chậm lại, sống chậm lại, và thương yêu cũng thật thà hơn.

Cái thời mà Thanh Tịnh viết trong "Tôi đi học" khi mà vào ngày khai trường mùa đã mang "đầy sương thu và gió lạnh" giờ khó lòng còn tìm thấy nữa. Mùa thu đã bị mùa hè lấn lướt sang tận đến tháng 9 mà hình như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Chỉ có gió là đã dịu mát hơn. Hôm kia trên đường đi lượn lờ với tình yêu lén lút phát hiện ra đường Tràng Thi được thắp toàn ánh sáng xanh. Đẹp mờ ảo. Những khi ấy thường nghĩ, muốn đi trên con đường này với một ai đó cơ, chứ không phải một mình thế này. Có lẽ. Vì vào những ngày đẹp thế này người ta ít khi muốn một mình.

Hôm nay bạn già kêu chênh vênh, kêu buồn lắm vì chẳng tìm được ai đó để yêu thương. Hóa ra không chỉ có mình mình thấy thế. Có lẽ, đã đến lúc nên yêu thương hoặc chấp nhận được yêu thương từ một ai đó. À không, vẫn biết là mình đang được yêu thương đấy chứ. Vẫn biết là đúng như lời chú gìa nói: cháu thử gật đầu một cái xem, là cháu sẽ có được chẳng ít người mà cháu có thể hãnh diện gọi là người yêu. Nhưng cũng như chú, đó lại không phải người cháu yêu.

Khó nhỉ.

5 tháng 9, 2009

thứ bảy với tình yêu lén lút


Thứ 7

Trà đuổi , chụp choạch, đi bộ dọc phố, lòng vòng bờ hồ, hóng gió hồ Tây, hát vang ầm ĩ cả một quãng đường toàn các đôi tình nhân…tất cả đều làm cùng tình yêu lén lút. (có nhiều lí do hoặc chẳng có lí do gì nhưng mình rất là yêu quý tình yêu lén lút của mình nhé :)

về đến nhà thì đói rã rời,
thằng em về quê thế nên đi nấu mì siêu nhân. Lâu lắm mới ăn mì siêu nhân. Ngon khó tin…

trên đường về còn nhìn thấy trăng sáng, tròn xoe. Những ngày thế này khoảng khoảng nửa đêm tắt điện, ra ngồi ở ghế đá ngoài sân nhà mình thì thích nhất…Nếu may còn hít hà thấy mùi hoa gì đấy rất thơm nữa…

đỡ xì trét so với hôm qua rồi nhưng mà vẫn thấy cuộc sống nhạt nhạt, chính xác thì cứ thiếu thiếu cái gì đó.

Hoàng lan nở trên phố, vài chỗ hoa sữa cũng nở. Sắp đến mùa điên rồi nhé.
Sắp đến mùa Hà Nội đẹp hơn thơ nhưng cũng là mùa hay bị bệnh thèm ôm.thèm hôn nữa chứ nhỉ…

Làm sao mà yên ổn đi qua mùa được bây giờ?

2 tháng 9, 2009

Ngãy lễ

Buồn cười thật. Sáng nay ngồi một mình ở văn phòng, mình lại khóc. Không phải vì tủi thân vì phải đi làm vào ngày nghỉ. Thực ra đi làm cũng tốt, nếu không lại phải nghĩ ngợi xem sẽ làm gì.

Mình khóc, sau khi nhận một cuộc điện thoại. Không biết khóc vì hạnh phúc hay có gì đõ vừa vỡ òa ra. Cảm giác này giống y như cảm giác bị lên sởi hồi nhỏ, mà bà nội yêu thương nhất thì đi vắng. Lúc bà về, mới chỉ nghe tiếng bà gọi to từ đầu ngõ đã khóc nấc lên không ai dỗ nổi. Đến giờ cũng chẳng hiểu vì sao hồi đó khóc. Có thể là làm nũng, là tủi thân, là mừng vui, là hạnh phúc.Cũng có thể là một thứ cảm giác khác chưa gọi được tên,

Sau bao năm, lạ lùng, hôm nay lại thấy lại gần như y nguyên cảm giác ấy. Từ một người quen biết tình cờ. Có thể cũng chỉ là cảm giác nhưng ngoài bà và bố mẹ ra, chưa ai lo lắng cho mình đến thế. Uh, công nhận, từ lâu mình đã luôn tự nhủ là không được đặt lòng tin quá nhanh vào người khác. Luôn tự nhủ là phải giữ lại cho riêng mình những nghi ngại, nhưng với con người này, ngay từ lần gặp đầu tiên đã gợi nên trong mình nét gì đó rất thân thuộc, kình trọng và gần gũi như với một người thân trong gia đình.

Có phải người ta gọi đó là duyên số không nhỉ?

Nếu vậy thì cảm ơn. Cảm ơn nhiều lắm!

31 tháng 8, 2009

Viết cho thương yêu ngày Vu Lan

Xót xa lắm.
Khi ôm người mình thương yêu, thương yêu đến vô cùng trong tay, mà xanh xao không chặt nổi một vòng ôm.
đan tay vào bàn tay đã từng bao lần nắm lấy tay mình, không thấy dù chỉ là chút ít cảm giác mềm mại lẽ ra phải có của da thịt. Chỉ thấy gầy guộc đến xót xa. Bàn tay nhẹ bẫng. Hẫng hụt.

Một sáng chủ nhật bình yên đến lặng lẽ như thế, tôi nằm bên người trong căn nhà vẫn còn thơm mùi hư ảo. Nghe tiếng người thở đều đều. Người vẫn vậy, giữ những cái vỗ nhẹ nhẹ vào tay tôi như thói quen ru ngủ. vô thức như bản năng dịu dàng vốn có. Có lẽ người vẫn cảm nhận được thương yêu rõ lắm, chỉ có điều không nói ra được. có khi còn đau lòng lắm mà không nhớ nối phải khóc.
đôi mắt đã mờ đục. trống trải. vô hồn.
lời nói ra dường như đã không còn cảm nhận được rung động của thanh âm.
Gần lắm mà không chạm tới được. không giao tiếp được. cứ như thể đã thuộc về hai thế giới khác.

Tôi chỉ biết yên lặng nhìn người, như nhìn chiếc lá xanh dần héo úa, báo trước ngày lìa cành mà thấy như chưa bao giờ bất lực đến thế.

thương yêu đến thắt lòng
khi mà cứ từng ngày, từng ngày, người đau đớn tuột khỏi những ràng buộc với trần gian.
chết dần chết mòn theo ngày tháng.
chết dần chết mòn ngay trước những đôi mắt tối sẫm vì thương nhớ.

xót xa chất chồng,
Có bao giờ lại có thể chạy nhảy cười vui trong ngôi nhà thân thuộc quanh năm thơm mùi hoa của người. (hoa láng. hoa nhài. hoa móng rồng. hoa thiên lý.)
nghe chiếc đồng hồ cổ, chữ số La Mã cứ mươi lăm phút lại kêu một lần.
soi mình trong hai cái gương lớn treo đối diện nhau
mơ màng ngắm bức tranh Thúy Kiều gặp Kim Trọng, Ngưu Lang gặp Chức Nữ đã mờ cả nét vẽ...

những kỉ niệm ngày Tết rộn ràng bên tiếng pháo nổ,
bữa cơm đông đủ,
tiếng hò hét, la mắng bên cây táo cạnh bờ ao,
của cái thời những tấm ảnh đen trắng và những vụng dại ngây ngô phía sau vườn...

tất cả. vẫn còn. chỉ những hình bóng thân thuộc là cứ tan biến dần vào thời gian
dáng lưng còng, tóc bạc nhỏ bé giờ cũng xiêu xiêu trong chiều
như ngọn đèn chỉ còn leo lắt ấm sáng

ngôi nhà tuổi thơ bình yên bao năm vẫn luôn ở đó

chỉ có những con người là ra đi
có những người ra đi mãi
có người chỉ trở về trong chốc lát rồi lại vội vã lên đường
chẳng biết bao giờ gặp lại

Cuộc sống vô cùng
thương nhớ vô cùng,
mất mát cũng vô cùng...


..chỉ biết gửi trọn những yêu thương xa nhà trong lễ Vu Lan...


Hà Nội
31.08.2009

28 tháng 8, 2009

Lượm lặt sáng

Rồi cũng đến lúc phải cảm thấy mệt mỏi thế này. Sáng không muốn thức dậy, tối không muốn đi ngủ, lười ăn sáng và không mảy may nghĩ gì về những điều phức tạp.

Sáng ngày gần kề cuối tuần, thức dậy một mình trong phòng,chẳng muốn lôi cái xe to uỵch ra khỏi nhà đi làm. Cũng may, từ tối hôm qua đã nì nèo chú yêu quý hôm nay chạy qua đón đi làm. Ngồi sau xe một ai đó tin tưởng và nói linh tinh những suy nghĩ ngớ ngần mà không cần kiêng dè gì là một cảm giác còn hơn cả hạnh phúc.

Mai cuối tuần. Sẽ về...

27 tháng 8, 2009

tháng tám

Nơi ta đã từng ngồi khóc. bây giờ đầy gió.
mùa nào cũng đầy gió.

ngước mắt thấy hai ô cửa sổ sáng đèn và trời tháng tám đầy sao.

24 tháng 8, 2009

Vui lên như nắng cởi truồng

vui lên
như nắng cởi truồng
như mưa mặc lá
như đường mặc xe
vui như thằng chích xì ke
khi tiêm vào máu một be gió về
vui lên
như từ triền đê
lao thân xuống một thỏa thuê nước lành
vui lên vì sẽ qua nhanh
còn tha hồ lúc để tranh thủ buồn
05.05.08
(Bài ngày 05.05.08) Nguyễn Thế Hoàng Linh, trích từ tập "Mỗi quốc gia một thành phố của thế giới", NXB Hội Nhà văn và BachvietBook ấn hành

21 tháng 8, 2009

The dark kisses


Tặng Vin - một ngày điên - một phần kí ức ngọt lành trong em


Nụ hôn của ngọn gió đêm
Em vẫn nhớ...

có những thoáng gặp gỡ
Suốt đời không quên


Chẳng ngạc nhiên nếu ngày mai gặp lại ta không gọi nhau thành lời
Không ai nhớ nổi một cái tên

Nhưng vị mặn biển khơi
vị dịu ngọt cuộc đời

trên môi anh ...còn mãi

Đêm tháng năm đầy vơi
Hai mảnh hồn hoang khắc khoải
Ngỡ ngàng chạm nhau

Có những phút giây trong đời không cần biết đến ngày sau.
Khi tay em trong tay anh
Khi bờ vai anh nghiêng về phía em vững chãi
Anh trở về là anh - người đàn ông xua đi quanh em nghi ngại
Em trở về là em - hoang - dại một ngày.
...
Giữa chúng ta không bao giờ cần một cuộc chia tay.

P/S: những con người giống nhau (dù chỉ trong khoảng khắc) cũng luôn dễ dàng chạm được vào nhau..

20 tháng 8, 2009

Turn left , turn right


Một buổi tối hiếm hoi ở nhà cả tối. Ăn món gà thằng em nấu và ngồi xem lại Turn left, turn ringt. PHim Tiếng Trung, phụ đề Tiếng Anh, xem bao nhiêu lần không chán.

Mình thích cả Kim Thành Vũ lẫn Lương Vịnh Kỳ, thích nhất là có cả hình ảnh hiếm hoi của chị Hứa Vỹ Luân xinh đẹp nhưng yểu mệnh mà mình thích mê từ hồi xem Love storm nữa.
Nhạc phim cũng tuyệt, có nhiều đoạn Violon, có cả một đoạn hai nhân vật chính ngồi bên đài phun nước trong âm hưởng của bảnTiếng Trung bài By my side nữa.
Mình thích cả màu sắc của những cảnh phim, của hai chiếc ô - mở đầu và kết thúc phim, hai căn phòng, và hai cánh cửa,...
.

Nội dung phim không có gì lắt léo, lời thoại lẫn nội dung đều không phức tạp, thậm chí còn đơn giản và vô lý. Chỉ là một câu chuyện về một cô gái chuyên làm nghề dịch sách và một anh chàng nhạc công, hai con người cô đơn ở cạnh nhau nhưng một người luôn giữ thói quen rẽ trái còn người kia thì luôn rẽ phải.

Họ chưa bao giờ gặp nhau cho đến một ngày số phận đưa đẩy họ nhìn thấy nhau trong công viên, cười với nhau, nhận ra nhau rồi vội vã đưa nhau số điện thoại mà sau đó không thể đọc được gì vì ướt nhẹp nước mưa.
hai con người như có vẻ ngoài yếu đuối và lạc điệu với cuộc sống nhưng mạnh không ngờ kể từ khi gặp nhau, lạc mất nhau và nỗ lực tìm lại nhau. Cả hơn 120 phút diễn biến phim chỉ là những diễn biến khi hai người tìm nhau, tìm nhau và tìm nhau...Cảnh đầu tiên của phim là hình ảnh hai chiếc ô, cảnh cuối cùng cũng là hình ảnh hai chiếc ô, nhưng cuối cùng đã đứng yên bên nhau...

có vài chi tiết cứ trở đi trở lại, biết trước kết thúc, mà vẫn cứ muốn xem. Lần nào cũng háo hức.

có những đoạn độc thoại nghe cứ như tự mình đang nói cho mình nghe vậy.

Mình thích nhất cảnh nhân vật nam chính ngồi chơi đàn cho lũ bồ câu trong công viên còn nhân vật nữa chính ngồi đọc thơ cho một con mèo bắt gặp trên phố.....Nghe có vẻ thiếu thực tế và lãng đãng. Nhưng dũng cảm và...mình thích như thế...


Đôi khi, cuộc sống cứ lắt léo trêu ngươi như thế. Nhưng vì vậy mà luôn có điều gì đó để hy vọng và chờ đợi...


Như hai nhân vật chính í...

P/S: Hôm nay có cầu vồng đẹp dã man con ngan. Lâu lắm mới nhìn thấy đới:))

19 tháng 8, 2009

Một năm


(Èo tittle nghe cứ liên tưởng đến Mười năm của Tô Hoài ấy nhỉ)

18/08/2008 - 18/08/2009: Tròn 1 năm

Đúng giờ này năm trước đang ngồi ngơ ngáo ở tầng 1. Đi làm buổi đầu tiên.

Hôm nay ngồi đây request 1 đống hợp đồng khách sạn ở Xì Gòn, từ to đến bé.

Nhanh thật, thế mà đã làm ở DINA được một năm

Chiều sếp gửi email bảo request contract đúng cái khách sạn lần trước mình ở khi vào Xì Gòn.(Ở đưởng Hồ Tùng Mậu Subu nhỉ). Buồn cười thật. Tự nhiên lại nhớ chuyến đi ấy. Nhớ cảm giác đầu trần - chân đất - taxi - một mình lang thang ở thành phố lạ, gặp những - con - người - lạ. Phởn phơ và tung tẩy.

Tự nhiên ước nhận được postcard từ phương xa. Dạo này Mr Rolf ít di chuyển, có vẻ ổn định ở Spain nên chẳng gửi postcard từ khắp nơi trên thế giới cho mình nữa. Mình thì thích nhận được những postcard phương xa, kín đặc chữ mà ngoài Mr Rolf ra, chẳng ai gửi postcard cho mình nữa cả.

Tối nay bạn Subu thì bận, bạn Tùng ỉn thì lo đi xa kiếm tiền. Nên chả kỉ niệm vụ Sapa với vụ Xì Gòn với các bạn ấy được. Đành đợi cuối tuần vậy. Chẹp chẹp...

Ôi Sapa, ôi Xì Gòn...
Tối nay không đi đâu được nên sẽ ngồi viết tổng kết năm..

P/S : đây là cái phòng mà hôm ở SG mình đã ở. Chắc chắn là nó luôn

18 tháng 8, 2009

Danh bạ

Em rất thích ai đó lưu tên mình trong điện thoại chỉ bằng một từ. Không bổ sung, không chú thích gì thêm.
Em cũng thường làm như thế. Với những người yêu quý quý và quan trọng với em nhất, em cũng chỉ lưu trong điện thoại bằng duy nhất một từ.
Hình như đó cũng là "truyền thống" của gia đình nữa.
(Bố ghi số của em trong điện thoại là Yến, của thằng em là Mạnh, còn số cố định đơn giản là: Nhà.
Thằng em và em ghi số của bố và mẹ trong danh bạ đơn giản chỉ là bố, mẹ, chị, em.)
Em ghi số điện thoại của tình yêu lớn số 1 trong danh bạ là Trang ruồi
Của tình yêu lớn số 2 là Tùng ỉn
Cua một người em đã từng thích: đơn giản chỉ là tên người đó
Của một người khác em đã từng thích: đơn giản cũng là tên người đó
Vì những cái tên tự bản thân nó đã đẹp.
và cách lưu tên chỉ bằng một từ chứng tỏ người nào đó phải có vị trí quan trọng đến mức không thể quên.
Sau này em cũng mong anh lưu tên của em trong điện thoại đơn giản chỉ là: Em.

17 tháng 8, 2009

Vẩn vơ - nghĩ

Thực sự là đã cố gắng đền cùng kiệt mới ngăn nổi mình tránh thực hiện những hành động điên rồ vẫn lởn vởn trong đầu tối nay. Chỉ vì nhớ lặng người. Chỉ từ một tấm ảnh, không gì hơn, một tấm ảnh chụp lúc nhập nhoạng, chụp cái điện thoại trên bàn. Thế mà nhớ, thế mà nhốn nháo hết cả những thứ vẫn cố nén lại.

Có lẽ như thế tốt hơn. Vì có kẻ còn điên mình hơn gấp trăm lần đang chờ một hành động điên rồ để bùng phát. Không thể cứ mãi mải mê điên rồ như thế. Uh, không thể.

Cái quyết định chấp nhận làm bạn của nhau liệu có vội vàng quá không? Có dễ dàng quá không? Hay cứ nghĩ về nhau với những ý nghĩ cay đắng như trước thì tốt hơn?

Khoảnh khắc

Có những thời khắc trong đởi chỉ có thể tạm gọi là lạ.


Ví như, đã từng rất thích một ai đó,
....thế nhưng bỗng một sáng tỉnh dậy, thấy HẾT THÍCH.
Không vì bất cứ lí do gì. Tự nhiên, không thể lí giải.


Năm trước, đã từng thích bạn NEO đến thế, đến mức ngày nào cũng nghĩ về bạn ấy với những ý nghĩ trìu mến, dịu dàng hay hoang đường nhất. Nhưng rồi, có một buổi sáng không có gì đặc biệt, tự nhiên tỉnh dậy thấy tất cả những ý nghĩ của ngày hôm qua trở nên phi lí. Thế là thôi. Thế là chưa từng nói yêu nhau bao giờ mà tự nhiên xa cách.

Như một lời chia tay...

16 tháng 8, 2009

Nhạt

Bỗng chốc, thấy mọi thứ nhạt như món canh thiếu muối. Không phải một, mà nhiều thứ. Nhạt từ bên trong nhạt ra. Nhạt vì ngay chính mình cũng tự thấy mình nhạt.

Cuộc sống ngắn thì rất ngắn mà dài thì vẫn rất dài...

13 tháng 8, 2009

Viết & đọc

Mấy hôm nay tự nhiên ít thích viết, chỉ thích đọc. Cứ như thể khi viết thì sẽ phải rút bớt những thứ trong lòng ra mà viết. Còn đọc thì sẽ lấp đầy được những khoảng chống chếnh cứ ngày càng hiện hữu...




hôm nay đọc được mấy đoạn hay hay:
[...Hóa ra để móc được vào trí nhớ của nhau thật không dễ. Mỗi người phải có cái gì đó để người ta không thể quên được như vị cay của quả ớt, vị chua của trái chanh, còn em thì ngọt ngào quá. Ở đời vị ngọt rất dễ nhầm lẫn, rất khó phân biệt vị ngọt của đường mía với đường hóa học, đường củ cải hoặc cái gì đó giống như đường...]

[....Khi gió hanh heo kéo về, lá rau khúc lất phất trắng như bụi phấn ngoài đồng, tôi lên phố Hàng Điếu ăn bánh khúc và mua một gói mang về. Một ông già ăn bánh ngồi cạnh tôi thấy thế hỏi: “Anh mua về cho vợ phải không?” “Vâng ạ! Tôi mua cho nhà tôi” “Thế là anh hạnh phúc. Còn có người để mua quà mang về là một niềm hạnh phúc"..]


[...Có đôi lúc, vào một buổi sáng, ta bỗng vô tình tìm thấy thứ mà mình đã đánh mất từ rất lâu ở đúng chỗ trước kia. Trông nó thậm chí còn mới hơn cả trước khi bị đánh mất. Tựa như có một người không quen biết cẩn thận cất giữ nó giùm ta..]

11 tháng 8, 2009

Viết lúc dậy sớm


Trong những chờ đợi vô hình không đáng có, hóa ra chính mình lại tự vẽ ra cho mình những dự cảm hạnh phúc. Nhưng thời gian chưa đủ dài để thổi bùng lên một ngọn lửa. Giả hoặc, đã từng có một ngọn lửa như thế, nhưng không ai chịu giữ ấm nên cứ lạnh dần.

Có phải vì vậy mà những ý nghĩ ấm áp cùng người cứ rơi rụng dần khỏi thực tại mà không tài nào tìm đủ niềm tin để níu giữ. Nếu thế, thà cứ ở xa nhau để cái lạnh khỏi len lỏi vào hồn người. Cứ ở xa nhau, biết đâu những ý nghĩ lại dịu dàng hơn.

Cuộc sống không đủ dài và thời gian trôi không đủ chậm đến nỗi mọi đợi chờ đều trở nên vô lý. Hai con người cứ đứng yên ở hai lưng chừng dốc đợi nhau thì mãi mãi cũng chẳng bao giờ gặp được nhau. Sự háo hức trong ta chưa đủ, còn tình yêu trong người cũng chưa lớn. Vậy nên, có lẽ chúng ta nên trở về vị trí trước đây của mình, tạm quên những xao xuyến và bước đi theo trên những con đường khác nhau. Biết đâu, rồi sẽ lại có ngày gặp lại.

Có lẽ nên thế.
Có lẽ nên ngừng tin....

10 tháng 8, 2009

Người ta cần gì trong cuộc sống đời thường này nhỉ?

Người ta cần gì trong cuộc sống đời thường này nhỉ?

Bao nhiêu lần mình đã tự hỏi câu ấy.
Bao nhiêu ngày mình đã đi tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy.
Thế mà có những lúc ngồi lại với chính mình, mình vẫn chẳng thể hiểu nổi mình thực sự khao khát điều gì trong cuộc đời này cả.

Uh, mình cũng có những ước mơ, những dự định, những ấp ủ như bao người trẻ tuổi khác. Mình cũng có những cái đích để vươn tới. Mình cũng có những người yêu thương để quan tâm lo lắng. Ai đó có thể nói, như thế đã là đủ. Nhưng mình, mình luôn có cảm giác cuộc sống của mình vẫn còn điều gì đó thực sự rất lớn lao. Thứ mà mình nghĩ về hàng đêm trước khi mình chìm vào giấc ngủ và đánh thức những cố gắng trong mình mỗi khi bình minh tới. Khoảng thiếu hụt trong lòng mình cứ ngày một lớn lên, lan rộng ra mãi. Có phải thế mà đôi khi mình cứ thấy chới với rồi thèm ôm ai đó chặt đến nghẹt thở, cứ như thể là để lấp đầy cái khoảng trống ấy.

Rồi có những đêm đang ngủ mình ngồi bật dậy, không thể ngủ tiếp được nữa, mình ngồi nhìn đăm đăm vào đêm. Rồi mình cứ ngồi yên như thế rất lâu, hoặc là bật khóc. Có phải đứa con gái nào sống một mình cũng thế, hay chỉ có mình mình như thế?

Ai cũng nói với mình, thứ mình cần thật sự có lẽ là tình yêu. Nên mình cũng đã thử mở lòng mình để đón nhận tình yêu. Nhưng rồi mình nhận ra, mình không thể tự mình tìm ra nó. Nó sẽ đến, có thể vào lúc mình không tìm nó.

Mình bây giờ cứ như một cơ thế thiếu hụt, như phần khung của một bức tượng rỗng. Đẹp đẽ, có vẻ vững chãi nhưng trống không.

Mình chẳng định hình nổi những suy nghĩ của mình nữa.

9 tháng 8, 2009

Người ta


Con người ta thật lạ, cứ luôn nhớ về những người làm mình đau nhiều hơn là nhớ về những người làm mình hạnh phúc (Cho dù người ta vẫn cứ luôn tự nhủ sẽ phải quên những niềm đau và nâng niu những ngày hạnh phúc)

Mình chẳng làm sao àm quên được...

5 tháng 8, 2009

VIN & NEO

Hình như bạn Chuột bé luôn đến muộn hay sao ấy. Hai lần rồi, lần trước suýt nữa mình thích bạn ý thì Bùm, mình bị sét đánh với bạn Vin. Lần này mình cũng đang suýt nữa nghiêng về phía bạn ấy thì, oạch, mình lại gặp lại bạn NEO. Các cụ bảo quá tam ba bận, để xem có lần thứ 3 không. Nếu mà lần thứ 3 vẫn thế thì đúng là mình với bạn chuột bé không có duyên với nhau thật.


@Vin: gần 3 tháng rồi bạn Vin nhỉ. Nói thật là thỉnh thoảng tớ vẫn nghĩ tới bạn và nụ hôn khuya của bạn. Nụ hôn ngọt ngào nhất mà tớ từng có. Một nụ hôn đúng kiểu Pháp, nguyên chất Pháp, 100% Pháp. Nụ hôn vẫn còn vương vất mùi gỗ thơm, mùi nến, mùi gió, mùi biển, và vị champange quyện vào từng tế bào vị giác. Đến giờ thì tớ không còn hình dung nổi về nụ hôn của bạn. Nhưng cảm giác dịu dàng và ngột ngào thì cứ còn mãi. Ngay chỉ khi tớ vừa nghĩ đến. Cậu đúng là một món quà đáng nhớ đấy Vin ạ.


@NEO: hay thật,tớ lại gặp cậu. Tớ cứ tưởng đến tận cuối đời tớ cũng không gặp lại cậu nữa cơ đấy. Thế mà tớ lại gặp cậu. Sớm hơn hẳn dự đoán của tớ và lệch ra khỏi mọi kế hoạch của tớ. Tự nhiên tớ nghĩ tớ giống như cái vườn bị bỏ hoang ấy, bỏ hoang lâu lắm rồi í, xong rồi tự nhiên một ngày bị xới tung lên. Thế là xáo trộn hết cả. Chỗ này là chỗ tớ nói thật nên là tớ công nhận là tớ vẫn còn có cảm xúc khi tớ gặp cậu (còn cảm xúc cụ thể là gì thì tớ chưa đủ từ ngữ để miêu tả). Nhưng mà bây giờ tớ lại không phải là cái đứa của 1 năm trước nữa (tức là cái hồi mà tớ chưa đi làm ấy). Tớ bây giờ có thể vẫn điên hoặc điên hơn, nhưng mà tớ điên theo kiểu tỉnh tỉnh cơ chứ không điên bất tử như hồi trước nữa.
Tớ không suy nghĩ cực đoan theo kiểu là tớ sẽ không bao giờ có thể yêu cậu bởi vì cuộc sống dạy cho tớ rằng: không có điều gì là không thể cả. Người ta có thể từng phát điên lên vì nhau trong suốt một thời gian dài nhưng sau đó vẫn có thể không yêu nhau nổi nữa.Vì tình cảm thì không bao giờ đi theo một đường hướng nào cố định cả.
Nhưng nói như thế không có nghĩa là tớ sẽ lại ngu ngơ như lần trước. Tớ sẽ chỉ chọn hay chấp nhận cậu khi, tất nhiên alf khi tớ cảm thấy rõ ràng là tớ yêu cậu và khi tớ cũng thấy là cậu cũng yêu tớ. Yêu một cách dũng cảm và yêu đến mức gạt bỏ mọi thứ khác để chọn tớ. Chỉ chọn duy nhất mình tớ. Nếu thiếu một trong các điều kiện này thì tớ buộc lòng phải từ chối. Dù có thể tớ vẫn thích cậu.
Tớ thật là dài dòng, nhưng kệ, tớ vẫn cứ thích viết. Vì đây là nơi của riếng tớ.
Tiếp nhé, nói thật alf từ hôm gặp cậu tớ rất hay nghĩ về cậu. Rồi hôm gặp cậu, lúc ở gần cậu thậm chí tớ còn muốn hôn cậu nữa cơ. Nhưng mà tớ kìm lại được. Nhưng mà chính vì thế tớ lại càng hay nghĩ về nó. Đấy, khổ tớ không cơ chứ.


Thôi, hôm nay tạm nói về cậu thế thôi nhé.
Tớ làm việc tiếp đây. Cái nhà bên cạnh vẫn chưa làm xong móng. ầm ĩ ghê quá đi.

4 tháng 8, 2009

Review



Khi nhớ ra mình đang ở trong tháng 8 thì nó đã bước sang ngày thứ 4. Tháng 8 với những dấu mốc khó quên. Vậy mà mọi thứ đã qua được hơn 1 năm....
Mất 5 tháng để khám phá ra một mối liên hệ lạ lùng, 5 tháng để bắt đầu, và để gần - như - là - kết -thúc. Mất thêm 5 tháng cho sự im lặng hoàn toàn. Và 5 tháng cho một lời xin lỗi. Mất thêm 2 tháng nữa để tạm quen và chấp nhận lời xin lỗi....Thế mà 1 năm đã qua...

Đã từng sống trong trạng thái tức giận, khổ sở, vui mừng, hả hê, hạnh phúc, cười vui, phân vân, mơ mộng......Nhưng cuối cùng thì sao. Người ta vẫn mãi không thể xóa đi hình ảnh của bất kì ai trong kí ức, nhất là hình ảnh của những người đã - từng - yêu - thương. Chưa bao giờ có chỗ cho nuối tiếc, bây giờ cũng chẳng còn chỗ cho oán trách hay thù hận. Vì suy cho cùng, người ta chỉ có những cảm giác ấy khi người ta vẫn còn yêu. Tình yêu, giữa hai kẻ như chúng ta, giờ không phải là từ xa xỉ, nhưng nó là từ không chạm tới được nữa. Bây giờ, chỉ gọi nhau đơn giản là BẠN.

BẠN, một từ thôi, tưởng quá sức giản đơn mà lại mất nhiều thời gian và trăn trở đến thế. Mất thêm cả nhiều dũng cảm và tha thứ đến thế để đề nghị hay chấp nhận. Có thể, nếu nói ra, thì cả hai không ai phủ nhận việc vẫn còn dành những ý nghĩ quá sức trìu mến về nhau. Nhưng muốn bước về phía trước thì chẳng bao giờ nên đặt chân lại những con đường đã từng đi.

Tháng 8 nào cũng đầy dấu mốc....

3 tháng 8, 2009

Mong manh



Nhận được một tin không vui, nối tiếp những tin tức chẳng tốt lành gì thời gian qua. Học cách để không quá buồn, học để không quá lo. Bởi với những điều xảy ra bên ngoài tầm kiểm soát và hiểu biết chỉ có thể đối diện bằng thái độ bình tĩnh và chấp nhận. Cuộc sống này mong manh quá. Yêu thương cũng mong manh quá. Ôi những người ta yêu, những người ta thương...chẳng bao giờ có thể ở bên ta mãi...

chạy trốn

Đọc xong "Em ở đâu". Chỉ đặt ra một câu hỏi: Người ta có thể yêu ai đó đến mức muốn chạy trốn không nhỉ?

Sáng nay được tặng 1 quyển nữa của Marc Levy: "Mọi điều ta chưa nói". Ngạc nhiên cực kì. Dấu hiệu của một đầu tuần tốt đẹp

Trở về với mình ở hiện tại. Có vẻ như mình có ý định chạy trốn ngay khi vừa loáng thoáng thấy dấu hiệu của tình yêu cơ. Có khả năng là mình sẽ sống độc thân không nhỉ? Uh, câu này khó. tương lai mà, ai mà biết được...

29 tháng 7, 2009

và những khi bình minh không tới

Ngày hôm nay, tôi cố gắng không trách móc, không than vãn, không kêu ca. Vì hơn bao giờ hết, tôi biết, có thể thức dậy vào mỗi buổi sáng, được bước chân vào cuộc đời bận rộn này - thực sự là niềm hạnh phúc lớn lao.

Sáng nay tôi đã nghe tin về một người bạn. Bạn vừa bỏ lại tuổi trẻ, và cuộc sống ở phía sau. Bạn ra đi mãi mãi. Tôi đã không khóc, nhưng tôi biết mắt mình ướt và mọi vật xung quanh đều nhòe đi. Ra đi mãi mãi. Liệu người ta có bao giờ hết đau lòng khi phải nhắc về cụm từ này không nhỉ.

Không đủ gần gũi để khóc thật to nhưng có điều gì nặng trĩu cứ đè chặt trong lòng. Không đủ thân thiết để thổn thức nhưng thỉnh thoảng nước mắt tự nhiên cứ trào ra. Nặng lắm. Và đau lắm. Bạn còn trẻ quá. Có bao nhiêu điều bạn còn muốn làm. Bao nhiêu giấc mơ bạn chưa thực hiện và, bao nhiêu dự định bạn còn đang ấp ủ!

Sự ra đi của bạn khiến tôi nhớ về anh tôi. Người cũng đã ra đi, trong một giấc ngủ, khi đang ở độ tuổi như tôi bây giờ. Ra đi mà không một lời nhắn, không báo trước, thậm chí không mảy may nghi ngờ về một bình minh sau đêm tối.
Tôi nghĩ đến em tôi. Đứa em nhỏ tôi không nhớ mặt - đã ra đi khi còn chưa kịp hiểu biết về cuộc đời.
Tôi nhớ bà tôi - người bạn lớn đầu tiên của cuộc đời...

Trong suốt cuộc sống của mình, dù dài hay ngắn. Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ có ngày phải trải qua cảm giác mất đi một ai đó đã từng gặp, từng nói chuyện hay từng cười, từng gắn bó. Ai cũng có ngày chứng kiến những người quanh mình ra đi mãi mãi. Chẳng có sự chia ly nào là dễ dàng, cũng chẳng có mất mát nào có thể lấp đầy được. Nhưng tôi đã đọc được ở đâu đó một câu nói thế này: cái chết là một điều đáng quý của cuộc sống, vì nó dạy ta biết trân trọng những gì đang có, biết đặt cảm xúc và trái tim mình lên trên hết. Nó dạy ta gạt bỏ tất cả những phù phiếm, giả dối, và kiểu cách.
Vì chẳng ai trong chúng ta biết, mình liệu có thế thức dậy vào sáng hôm sau?

Được thức dậy mỗi sớm mai là món quà quý giá nhất của cuộc sống.
Ai cũng biết như thế, aicũng thuộc lòng như thế.


Nhưng không phải lúc nào cũng nhớ như thế.

8 tháng 7, 2009

Flight

Một chuyến đi khó quên. Khó quên ngay từ lí do nó bắt đầu, hình thành và kết thúc. Khó quên hơn cả là những trải nghiệm, khó khăn và bài học nó mang lại. Một chuyến đi gần – như- một – mình của một Hà Nội đơn độc giữa mưa và nắng Sài Gòn.

Xách valise đi xa Hà Nội khi cảm giác không thể điều khiển nổi suy nghĩ của chính mình. Một chuyến đi liều lĩnh và bất ngờ. Với những khó khăn đã lường trước. Nhưng không có gì dập tắt nổi suy nghĩ phải đi. Thế là đi. Không muốn nghĩ nhiều thêm nữa (dù vẫn thừa hiểu: mọi thứ đều phải đánh đổi và trả giá. Nhưng chấp nhận)

Bước chân đầu tiên tới sân bay, lần đầu tiên làm thủ tục đã phải cuống cuồng chạy từ quầy nọ sang quầy kia vì mới mất giấy tờ. Cuối cùng cũng xong. Bay…. Cảm giác Hà Nội bé li ti bên dưới lần đầu tiên có được. Và đến giờ vẫn không biết miêu tả cảm xúc khi đó thế nào. Vì có quá nhiều cảm xúc. Giống như lần đầu tiên thấy mây ở gần thế thế, trắng và bông đến thế. Nên từ đầu đến cuối chuyến đi hầu như chỉ dán mắt vào cửa kính và nhìn ra ngoài.

Sài Gòn – bước chân đầu tiên xuống đã gặp mưa và cảm giác đầu tiên là choáng ngợp. Vì Sài Gòn rộng và đông quá. Quẳng valise vào khách sạn một cái là đi. Không cần hỏi đường vì muốn cảm nhận vị phố phường nơi miền đất mới. Vị phố lẫn trong vị mưa. Cho đến khi yên vị trong “Cửa sổ mặt trời” với ấm trà nóng bên cạnh, vẫn chưa quen với ý nghĩ là đang ở cách xa thủ đô đến thế. Và đang ở một nơi xa đến thế.

Co gọn người trong ghế sofa đỏ, ngắm nghía từng nét trang trí trong quán café từng bao nhiêu lần muốn đến. Thấy cảm giác hạnh phúc như bao trùm. Rất hạnh phúc. Vì mình không cần phải là mình mọi khi. Vì mình đang ở một nơi hoàn toàn không có một nét gì quen thuộc. Nên chẳng gợi nhớ, gọi suy điều gì cả.

Cả ngày hôm sau được đến những chỗ chưa bao giờ nghĩ mình có thể tới, làm những việc trong mơ cũng chưa từng mơ tới và gặp vài sự việc dù đã chuẩn bị tâm lí trước vẫn còn bất ngờ. Tận bây giờ vẫn ngạc nhiên về mình và những phản ứng của mình….. Thôi vậy. lung bung quá. Ngủ đã. Mai sau.