1.
trở lại cái nơi từng gọi là "thiên đường" (giờ vẫn gọi là thiên đường) chỉ có điều nhiều thiên đường hơn trước.
3 năm, kể từ cái ngày đầu tiên đặt chân lên đấy, đêm nằm một mình trong cabin nghe tiếng máy nổ rì rì, đèn chiếu lấp lóe ngoài cửa sổ tự nhiên muốn kì cạch ngồi viết lại xem suốt 3 năm qua mình đã trải những điều "lớn lao" gì. viết xong đọc lại danh sách, thấy quá nhiều thứ đã thay đổi, nói đúng ra là gần như mọi thứ đều thay đổi, trừ 2 thứ: một là cảm giác trống rỗng khi có một người yêu thương vừa rời khỏi. hai là S. Chả hiểu sao ngồi ở cái nơi tuyệt vời bậc nhất ấy lại cứ thik gọi điện về cho nó không biết nữa.
2.
bà Duras viết là "Chính khi ở trong nhà là lúc người ta cảm thấy cô đơn. Và không phải ở ngoài mà là ở trong nhà. Trong công viên có chim, có mèo. Và một lần còn có cả một con sóc, một con chồn hương. Người ta không cô đơn khi ở trong công viên. Nhưng khi ở trong nhà, người ta cô đơn đến nỗi đôi khi người ta lạc lối".
Tôi thì thấy không phải ở trong nhà, mà ở chính những chỗ thế này, những chỗ thơ mộng, đẹp đẽ, sang trọng, những chỗ đẹp như thiên đường, là khi người ta thấy cô đơn nhất. Nhất là khi người ta lại chỉ có một mình thì nỗi cô đơn sẽ càng trở nên dữ dội.
sáng dậy ăn sáng, anh P nói một câu khiến tôi vừa buồn cười vừa buồn buồn: "đêm qua anh đã sử dụng triệt để dịch vụ sang trọng bậc nhất ở đây: ôm cô đơn đi ngủ. anh thấy không có gì dã man hơn việc bắt người ta ngủ ở cái thiên đường này một mình"
3.
con người ta rất - cực kì - vô cùng - dễ sa ngã. ngã vào ai đó, hoặc cái gì đó. nhất là khi người ta đang mất niềm tin. chỉ một cái gật đầu, một cái khoát tay dễ dãi, người ta quên ngay những quy tắc, ranh giới, và sẵn sàng ngã ngay vào cái nơi mà chỉ vài phút, vài giờ trước người ta coi là một vũng lầy. nhưng người ta vẫn muốn sa ngã, hoặc, tệ hơn, để kệ mình sa ngã. vì người ta có còn tin vào cái quái gì đâu.
4.
lại nói về niềm tin, tôi chẳng biết có bao giờ tôi tin vào sự chung thủy, hay thủy chung hay đại loại thế hay không nữa. trước đây thì có, giờ thì càng ngày càng không. các chàng trai độc thân tán tỉnh tôi, ừ, chẳng sao. nhưng liên tục những người đàn ông có vợ, những người đàn ông sắp cưới, sẽ cưới ra sức tán tỉnh dụ dỗ tôi trong khi miệng vẫn lải nhải anh yêu vợ đã (sắp) cưới của anh nhất thì tôi không sao còn tin vào họ được nữa. tôi chẳng sợ, cũng chẳng tỏ thái độ yêu hay ghét với hành động của họ. Tôi chỉ không hiểu nếu thế thì tình yêu là cái quái gì? hoặc hay là bây giờ người ta đều đã và đang yêu như thế mà tôi không biết?
5.
hai ngày cuối tuần dài ở nơi xa hoa xa lạ, cảm xúc hỗn và chồng chéo. khi trở về tôi nhận ra giây phút tôi cảm thấy thảnh thơi nhất không phải là lúc ngồi ở cái lan can cạnh giường nhìn mặt trời lặn, không phải lúc ngồi ở mép nước trên đảo uống cafe, không phải lúc ngồi vắt vẻo bên cửa sổ lạnh run ngắm sương đêm, nhìn vài đốm sáng lập lòe phía xa rồi nghêu ngao hát. cũng chẳng phải lúc dậy sớm ngồi trên boong uống trà ăn bánh buôn chuyện.
khoảnh khắc thanh thản và yên ổn nhất là lúc nửa đêm khó ngủ, thấy chăn đệm thừa thãi tôi chui vào nằm duỗi dài trên nền phòng tắm khô ráo ngủ ngon lành trong tiếng hát trong như suối của cô ca sĩ yêu thích. ngủ dễ dàng và say sưa. Buồn cười thật. ai có thể nghĩ rằng ngủ trong phòng tắm, trên một cái khăn tắm lại dễ chịu đến thế, hơn cả tỉ lần cái giường đệm đầy chăn gối thơm nức chỉ cách đấy vài bước chân.
6.
Cuối cùng, ngay ở cái "thiên đường" ấy, ngay khi cô đơn huyênh hoang đi lại khắp nơi tôi đã làm được cái việc mà suốt thời gian qua tôi thậm chí còn không cho phép mình nghĩ tới. Điều đáng nói nhất, (mà ko biết tôi nên buồn hay nên vui) là cái việc mà tôi đã từng không - cho - phép - mình - nghĩ - tới ấy tôi lại có thể thực hiện dễ dàng hơn quá nhiều so với tôi từng hình dung về nó.
thế đấy, tôi lại phải tự nói với mình lần thứ n rằng: mọi việc trên đời đều không như ta tường. suốt một thời gian dài, không phải ai hay cái gì ngăn tôi lại, mà chính nỗi sợ hãi mơ hồ về những - kết - quả không thể kiểm soát đã ngăn tôi lại. tôi tự tưởng tượng, tự hình dung ra những viễn cảnh chẳng hay ho gì nếu tôi làm nó. tôi tự áp đặt những hậu quả tồi tệ lên hành động mà tôi thậm chí còn chưa biết khi nào mới thực hiện. rồi tôi lo lắng, phân vân, hoang mang khổ sở vì cái điều mà tôi chưa dám làm nhưng lại tò mò không biết nếu làm thì kết quả sẽ thế nào.
tôi dày vò bản thân suốt một thời gian dài vì những lí do, mà bản chất là những lo sợ ngớ ngẩn về tương lai trong khi đáng lẽ tôi chỉ chỉ cần làm một việc hết sức đơn giản:
do it
chẳng có gì ngớ ngẩn hơn là nỗi sợ hãi về tương lai. nếu không đi đến cùng thì không bao giờ có thể nói điều gì chắc chắn dù là về bất kì ai hay bất kì chuyện gì. nếu phân vân về kết quả chỉ đơn giản là
Do it Do it và Do it
(có khi phải tatoo câu này lên mặt để ngày nào soi gương cũng nhìn thấy cho khỏi quên)
7.
chấm hết. quá mệt. cần đi ngủ
à quên, thế giới quả thật phức tạp, và cuộc đời ai cũng đầy bi kịch
nên mọi nơi mọi lúc, cần phải tranh thủ hạnh phúc