28 tháng 10, 2014

:X

"Nếu bạn chưa bao giờ gửi bưu thiếp, hãy thử một lần. Trong một góc quán cà phê vắng tại một thành phố lạ, bạn sẽ thấy cuộc hành trình của mình hiện lên rõ ràng qua những dòng ngắn ngủi gửi ai đó mình thương, nhắc cho mình đôi khi nỗi cô đơn cũng dịu ngọt như một cuộc tương phùng. "

 - Nguyễn Thiên Ngân-
khó khăn nhất sau mỗi lần chia tay người yêu không phải là không quên được nhau, không thể tìm được người nào khác, không phải là có cam tâm hay không, cũng càng không phải là tiếc nuối tình yêu đã có hay người tình đã từng mặn nồng. điều khó khăn nhất là học được cách chấp nhận sự thật là mọi chuyện đã kết thúc.

27 tháng 10, 2014

tháng mười - không không mấy

1. công nhận mình là đứa dễ bị lây lan cảm xúc. từ trưa qua đến tận gần trưa nay mình ở với Mũm, thấy nó cứ thẫn thờ rồi khóc suốt làm mình cũng lay lắt buồn theo nó. mình thương  nó gần chết mà cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nhìn nó và le ve bên cạnh nó cho nó đỡ tủi thân.
tối qua hai đứa ngồi Puku uống rượu với nhau tự nhiên có một lúc giữa những cơn buồn hai con nhìn nhau cười phá lên bảo với nhau ko hiểu sao đến tuổi này rồi vẫn còn có thể vật vã đến thế vì thất tình. đáng lẽ đến giờ này là phải thấy chẳng có cái quái gì đáng sợ nữa chứ.

2.
Hôm qua C lại nhắn tin, gọi điện. Mình đi với Mũm suốt nên cũng ko buồn nghe máy hay nhắn tin trả lời. Ngớ ngẩn thật, sao bọn zai cứ đòi bỏ mình đi xong chạy đi chạy lại được mấy vòng lại ủ ê quay về kêu hối hận, rồi tìm mọi cớ để đòi ở bên mình. ôi mình chán cảnh ấy lắm rồi, mình có phải là bến cảng bến tàu để cứ mãi đứng một chỗ đợi bọn chúng đâu. mình là đứa không muốn có cái gì níu chân, lúc nào cũng chỉ mơ về tự do cơ mà. Mà có khi chắc cũng tại mình cả, bình thường mình khua môi múa mép mồm mép nanh nọc, nhưng hễ cứ yêu vào là mình ngoan ngoãn như con chó con suốt ngày luẩn quẩn vẫy đuôi bên cạnh người yêu, như thế thì kiểu gì bọn chúng chả hư chả đòi bỏ mình đi. mình cũng chả biết làm sao cho khác đi được, vốn dĩ ngu si dại zai sinh ra đã có rồi. Khổ tâm lắm

3.
Mẹ lại ốm, từ trận mổ năm ngoái đến giờ ngày càng yếu. Đợt này lại ốm một trận linh đình tiếp, chắc lại phải mổ. Mấy chuyện mệt nhọc khác mình đều có thể dễ dàng vượt qua được vì chỉ liên quan đến một mình mình, nhưng cứ mẹ ốm là mình ngoắng hết cả lên vì chuyện sức khỏe của mẹ có cố mình cũng chẳng lại gì được. Thôi lại chuẩn bị tinh thần chiến đấu vậy. Cứ như thời chiến tranh, lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.

4.
Thôi hết chuyện
à quên phải ghi lại cả cái này nữa cho nhớ:
6:08 - 57 minutes ago :))))))
nói chung mình còn dại zai còn dài

24 tháng 10, 2014

mùa thu - không mấy

mình không muốn dùng Tumblr nữa dù Tumlr vẫn nhiều ảnh đẹp, nhiều quote hay và nhiều bọn tự kỉ đáng yêu, nhưng mình vẫn không muốn dùng nữa vì cứ log in vào tumblr mình lại nhớ đến buổi chiều buồn bã hôm ấy. Mình không biết miêu tả cảm xúc của buổi chiều hôm ấy nữa chỉ biết là đã ngồi nhìn vào màn hình rất lâu sau đó chạy vào nhà vệ sinh khóc như con điên. thân thiết với nhau bao lâu như thế hóa ra trong lòng nhau hình ảnh cũng chỉ đáng thương khó chịu đến thế, hóa ra nói ra câu bất cần tình bạn với nhau cũng dễ dàng đến thế. chiều hôm ấy mình cảm giác như mình đang ở dưới một cái hố, đang loay hoay tìm cách thoát ra thì bị dội cho một thùng nước đá. mình thấy tình bạn mà mình coi trọng bao lâu thật ra không có giá trị gì với người khác.
khi mình ở dưới một cái hố mình không cần ve vuốt, không cần cổ vũ, không cần ai kéo mình lên, chỉ cần nếu không làm gì được thì để yên cho mình như thế. mình không trách, giờ chắc cũng chẳng còn giận mấy, mình chỉ buồn lắm lắm, chỉ thấy khó lòng có thể nói chuyện tiếp với nhau sau những thương tổn như thế.

những ngày tháng hồi ấy với mình là những tháng mình cực kỳ mệt mỏi, mình vẫn còn nhớ là khi ấy mình mất ngủ triền miên, chán ăn, khủng hoảng, đến mức có một bữa nhìn thấy mình anh zai đã phải lôi ra một góc hỏi han rồi vừa dọa dẫm vừa ném cho cái đơn thuốc. Chuyện với C ảnh hưởng đến mình nhiều hơn là mình nghĩ, không phải vì yêu thương nhau sống chết không thể thiếu nhau mà vì C đã lấy đi ít niềm tin ít ỏi mình còn giữ lại. mình trở thành đứa khánh kiệt niềm tin. mình cảm giác sau lớp vỏ ngoài bên trong mình khi ấy chỉ toàn là không khí. rồi chuyện của T, chuyện của N cũng ảnh hưởng đến mình. hồi ấy, thật sự mình còn thấy khó chịu hơn cả hồi chia tay người yêu trước đây.

Giờ mọi chuyện gần như đã bình thường trở lại nhưng mình thấy hình như bên trong mình có cái gì đã bỏ đi biệt tăm biệt tích mất, không tìm lại được nữa

Thêm cái ảnh nhảm nhí vào cuối cho thành serie nhảm luôn :l


10 tháng 10, 2014

Furama, ngày mồng mười tháng mười năm hai không mười bốn

cứ đà này có khi sắp giàu to. hơn một tuần nay bận đến nỗi không tiêu hết MỘT XU nào :))))

Trong Đà Nẵng, ngay gần chỗ mình ở có một cây hoa sữa to ự, tối tối mỗi lần làm xong đi về phòng dù tay chân rã rời nhưng đi qua chỗ đoạn có mùi thêm đều thấy rất dễ chịu. Furama tuy hơi cũ nhưng mà cũng đẹp, phòng rộng mênh mông lại còn có cả balcony  và phòng tắm rộng như cái sân bóng. Ở trên tủ đầu giường có con cá vàng mặt ngu, ở đuôi có gắn một cái tag  đầy chữ mà tối nào mình cũng lôi ra đọc. Trong phòng ngày nào cũng có một đĩa hoa quả đầy ụ (mà quá nửa đĩa là chuối) cạnh đấy là một đĩa nhỏ đựng 2 miếng chocolate đen trắng. Hết đoạn mô tả phòng ốc.

Làm việc bận rối rít mệt tơi tả nhưng mà cũng vui vui. Trừ mấy đứa đáng ghét ra thì cũng gặp thêm được vài người dễ thương, các anh zai (vẫn) hơi hâm nhưng mà cũng (vẫn) dễ thương. Mà quan trọng nhất là thấy mình giỏi vật ra í , lạicó thể manage được trôi chảy một cái chương trình vãi cả to vãi cả lắm khâu lắm đoạn như thế. Chắc vậy nên vui

Ng bảo, khi nào mình làm xong sẽ vào hội an chơi với mình, cả ngày không cần làm gì, chỉ kiếm chỗ uống trà, đi bộ, đạp xe hoặc nằm ườn èo trên một cái bãi biển vắng vắng nào đấy đọc sách. Nghĩ đến đã thấy hào hứng suốt từ bây giờ.
Nghe nói năm nay hà nội bắn pháo hoa tưng bừng. mình không thấy tiếc, mình vốn dĩ không thích những chỗ chen chúc ồn ào, lại càng không thích mấy cái chương trình kiểu xu hướng, đại chúng như thế. Với lại, mình vẫn còn ngại giao tiếp.

Thôi ngủ, mai thể 6h đã phải lọ mọ dậy đi bộ.

À quên, ghi nốt cái này vào đây cho đỡ quên. Tối qua nửa đêm C gọi điện, nói cái gì đấy mà giờ mình ko nhớ nổi mấy nữa. Mà kỳ thật mình cũng chẳng hiểu C định nói gì muốn gì khi nói những câu vô nghĩa như thế. Mình đã từng bảo với C, kể từ giây phút C quyết định rẽ sang một con đường khác, chuyện giữa bọn mình không bao giờ còn có thể quay lại được nữa. Có thể rất lâu sau này mình vẫn còn nhớ đến C, như nhớ tất cả những người mình đã từng yêu hay thích, nhưng mình không bao giờ còn muốn quay lại hay yêu họ lại lần nữa. 
hết chuyện

7 tháng 10, 2014

mình hy vọng là sẽ không còn ai nhớ đến chỗ này nữa. để hàng ngày mình có thể viết bất cứ cái gì minh thích, bất cứ cái gì mình nghĩ, rồi viết bậy rồi kể cả chửi bậy nói xấu đứa khác, rồi khoe khoang khóc lóc kể khổ các kiểu ở đây mà không ai biết. Giống như là một cái hố để rác mà mình đào để xả xì trét í.
mình hy vọng thế

4 tháng 10, 2014

nhật kí đi làm - ngày thứ x

chuyện là: sau 5 ngày chạy vật chạy vã từ 6h sáng đến 12 giờ đêm thì đến giờ chính thức là chân không thể đứng thẳng được, phần vì đau, phần vì căng cơ, phần vì đek đủ sức.  Giờ nói còn không đủ sức nói to nữa thế mà chiều thứ 7 sau khi ở khách sạn về lịch tiếp theo là: ăn trưa 30p, ngủ 30p sau đấy họp rồi họp, rồi làm đến tối, ngày mai chủ nhật thì đi làm cả ngảy. Hic, cứ tưởng "quyền cao chức trọng" thì đỡ mệt hóa ra mệt hơn gấp tỉ lần vì giờ không những phải làm gấp đôi gấp ba bình thường mà còn được khuyến mại thêm cả "quyền" được lôi ra làm bia đỡ đạn cho các ban bệ.
Ngoài ra, mấy hôm bận quá ngủ ở ks, đứa naò cũng ghen tị vì được ưu ái ngủ ở khách sạn 5 với lại chả 6 sao, cuối cùng cả 2 đêm cứ về đến nơi là lăn ra ngủ, còn ko kịp mở cửa sổ lần vào xem view viếc gì
Tuần sau đi Đà Nẵng phải chạy mất 10 ngày không biết lúc về bò bằng tay hay bằng chân ra sân bay.