31 tháng 12, 2014

định mệnhhhh
đùn đẩy chối bỏ mãi cuối cùng vẫn phải dính vào một cái countdown tối nay trong khi mai vẫn phải đi làm. Rock Storm, iem đúng là ác mộng của đời anh.

chời ơi tôi muốn ở nhà ngủ lấy sức không muốn countdown cao đeo rốc rủng gì hết đâu huhu

28 tháng 12, 2014

chuyện đi làm. tối thứ bảy cuối cùng năm hai không mười bốn

1. chuyện khổ
lịch trình 3 ngày gần nhất cơ bản là: dậy từ 6h, cắm mặt làm, nửa đêm xong việc thì về phòng check meo trẻ lời meo meo
Đà Nẵng mưa tầm tã,
Quảng Nam cũng mưa tầm tã
Hà Nội cũng mưa.

Mỗi ngày nghe gọi trung bình cỡ 200 cuộc điện thoại chưa kể gọi lỡ. cái bọn ở hà nội cứ như là không thể sống thiếu mình, cứ 30s lại thấy có đứa gọi hỏi hết nọ rồi đến chai. Đến lúc lên máy bay bay về thì chính thức là bị ám ảnh, lúc nào cũng có cảm giác nghe thấy câu "tonite ái ài ai ài, we're young...". Bận đến mức không còn quan tâm đến chyện Noel, cũng không thèm nhớ là sắp hết năm. zai nhắn tin toàn quên nhắn lại. gọi điện lúc đang bận thì bị mình cáu. chẳng mấy chốc có khi chẳng thèm nhìn mặt nhau vì ghét cũng nên.

2. chuyện vui
- đi làm tuy khổ nhưng bù lại công tác phí thì cao mà lại gặp được nhiều zai đẹp. zai ko những đẹp lại còn dễ thương. không những dễ thương lại còn ga lăng xăng nên thấy vô cùng xung xướng. mà thấy cuộc đời có zai đẹp xao bỗng nhiên đáng yêu dễ xợ. thảo nào mà người ta bảo zai đẹp có thể cứu rỗi thế giới
- chương trình đầu tiên chạy một mình, lúc đầu có hơi lo lắng nhưng cuối cùng hôm nay cũng xong. thành công mỹ mãn. lúc xong chương trình suýt nữa nhảy ra ngoài trời mua múa hát như con điên. may mà có zai đẹp rủ đi ăn thịt nên dừng lại được. lbuổi chiều ngồi trên máy bay bật laptop nghe nhạc và làm proposal cho mấy job tiếp theo thì thấy hào hứng vô cùng. với đà này ước mơ thành siêu nhân chẳng mấy chốc mà thành hiện thực
- trước hôm đi, vì tiền công tác phí xin được cao không tưởng nên đã vung tay mua hẳn túi "hịn", kính râm hịn. đúng là gái, mua được túi đẹp kính đẹp là thấy vui phơi phới không cần biết là mai chủ nhật vẫn phải làm việc cả ngày

.......
......
....
...
..
.
hết chuyện vi, giờ ngủ bù, mai dậy sớm đi làm cho giống người đàng hoàng. lao động hăng say tềnh iêu sẽ đến, mà giờ nếu ko đến thì cũng kệ mịa. anh đã có niềm vi khác :)

23 tháng 12, 2014

Dec 23 - một giờ

.
C mua cho mình một đôi tất bông dày, bảo là vì vẫn còn nhớ là mình ghét đeo tất. C bảo buổi tối ngủ một mình không mà không đeo tất thì lạnh lắm nên C cứ mua, phòng khi mình thấy lạnh.
C lúc nào cũng tốt với mình, nhớ mọi thứ về mình, để ý mọi chi tiết về mình. C bảo điều C mong muốn nhất là mình có thể tìm thấy ai đó có thể giữ ấm cho mình trong mùa đông.


C bảo đấy là điều C muốn nhất, nhưng là điều ngoài tầm với của C nhất.
mình bảo C mình không mong gì cả, không đặt kỳ vọng vào ai cả. mình chỉ muốn cứ sống cuộc đời của mình thôi.
..............................


.
bác hàng xóm mới mất. mẹ gọi điện, giọng buồn ghê gớm. bác hàng xóm là chỗ thân thiết nhất của mẹ ở nhà. mà mấy tháng nay mẹ toàn phải ở nhà một mình. bố đi làm xa, Mạnh đi công tác hơn 1 tháng nay chưa về. mình thì bận.
mình cũng buồn. không buồn lay lắt như mẹ nhưng mình cũng buồn. hồi nhỏ bác hàng xóm luôn để dành cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, hay tặng cho mình những thứ nhỏ nhỏ khi đi xa về. bác hàng xóm lúc nào cũng bảo mình đừng lấy chồng khi mình chưa muốn, rồi năm mới nào cũng mừng tuổi mình, còn bảo là nếu mình chưa lấy chồng thì với bác mình vẫn chỉ là trẻ con như hồi mình 5-6 tuổi thôi.
hồi còn sống bà từng bảo, sống lâu quá cũng không có gì vui lắm, vì cứ phải nhìn những người quanh mình ra đi hết. từ khi bà ngoại mất, mình đã không còn ông hay bà để mỗi lần về lại rủ rỉ nằm vắt vẻo trên võng đu đưa nghe cằn nhằn nữa. mình nhớ bà ngoại và hai bà nội, mình nhớ cái đệm rơm rặm rặm thơm mùi cỏ, nhớ cái chăn bông nặng như đá vỏ chăn con công màu đỏ hồi bé đắp chung với bà nội. hôm qua mình lục tung giá sách đọc lại quyển "gió đầu mùa" lại càng nhớ. vừa nhớ vừa buồn.

.
bài nhạc duy nhất mình nghe suốt một tuần rồi là "Đường xa tuyết trắng". Tùng Dương hát bài nhạc đấy nghe thật là rầu thối ruột thối gan, nhưng mình chỉ nghe được duy nhất bài nhạc ấy, cả khi bận túi bụi ở vưan phòng, trên đường về hay khi nằm uể oải ngủ nướng một mình sáng chủ nhật.
vui thì ngắn, chỉ có những nỗi buồn là ở lại lâu.


.
nửa đêm. điện thoại báo tin nhắn đến, chỉ vỏn vẹn "I miss you" rồi im bặt
mình đoán có đứa đang say
đêm hoàn toàn tĩnh lặng vì đêm nay mình không đọc sách cũng không nghe nhạc
ba tháng rồi mình không đọc qua nổi trang thứ 50 của một cuốn sách mình rất thích. đêm nay sau khi đi xem phim về mình không nghĩ gì. ngay cả khi đọc xong tin nhắn mình cũng không nghĩ gì. tất cả những thứ đang lởn vởn trong đầu chỉ là: mình có nên mua lọ body lotion và đôi giày hàng hiệu đắt lè lưỡi để tự thưởng cho 2 tháng làm việc không có ngày nghỉ hay không.

19 tháng 12, 2014

19 Dec - 000

1. dự định ban đầu cho đêm cuối năm là đi xem sân khấu nước hoành tráng Q làm cho Heineken Countdown để học tập, cuối cùng dự định tan tành khi chiều qua chính thức bị đẩy cho nguyên một cái countdown ở Sheraton. Thế là hết đường ăn chơi với lại chả hẹn hò

2.
Lấy lí do làm việc vất vả khốn khổ nên dạo này ngày nào cũng ăn thịt triền miên ngày tháng, qua khỏi mùa đông chắc đến mùa xuân sẽ lăn đi làm cho nhanh, khỏi cần đi xe máy cho tốn xăng

3.
Tuần sau đi công tác Quảng Nam, còn chưa đi mà T suốt ngày dọa trong đấy giờ đầy rắn lục. Trên đời mình không sợ nhất chính là rắn. Anh L bảo hay mày rủ bồ đi cùng cho đỡ sợ. Nói qua nói lại, có khi bồ mình còn sợ rắn hơn cả mình, đi vào đấy khéo cả ngày 2 đứa đóng kín cửa nằm nhà vì sợ chứ làm được việc quái gì.

4.
Tùng Dương hát Đường xa tuyết trắng thật là hay vật vã. Mình nghe riết cả tuần nay rồi vẫn chưa hết nghiện

16 tháng 12, 2014

chuyện Ếch


5 năm trước cậu đã từng là bầu trời của mình,
5 năm sau cậu trở thành ếch – kiểu ếch mà mình sẽ không bao giờ hôn dù cho cậu có là hoàng tử thật đi chăng nữa.
Chúng ta đều đã thay đổi, cuộc đời cũng vậy.


Thằng cha nào đấy từng nói: tất cả chúng ta đều là ếch, chỉ khác nhau ở cái giếng của mỗi người.

Chuyện ngày hôm qua là như vậy, chuyện hôm nay cũng vẫn vậy


12 tháng 12, 2014

Ex

Chuyện số 1

Mũm với Béo giờ thích bồ cũ của mình (cụ thể là Neo) hơn cả mình. Lần nào ngồi cafe hai đứa cũng bắt mình gọi điện rủ  Neo ra nói chuyện, xong rồi hai đứa thi nhau cảm thán, tung hô khen ngợi Neo (trước mặt lẫn sau mặt) với mình. Ngoài ra hai đứa còn thường xuyên lải nhải kêu khổ thân Neo vì bị mình đối xử như "vật nuôi trong nhà". Thế giới quả là quá loạn lạc rồi.

Trước đây, từ người yêu cũ trở lại thành bạn với Neo mình đã thấy thế giới quan vốn có của mình có vài thứ lung lay, giờ mấy đứa bạn thân của mình lại suốt ngày đòi đi cafe với bồ cũ của mình thì mình nghĩ có khi cái thế giới quan đấy chắc sắp vỡ nát ra từng mảnh xừ nó rồi.

Phải công nhận càng ngày Neo càng tử tế đáng yêu thật. Mỗi tội Quỹ Tình Iêu của mình với Neo đã phá sản từ cả tỉ năm rồi.

Chuyện số 2
gặp lại "người tình cũ" - người trước kia mình từng yêu ghê gớm, chào nhau, nói đôi ba câu chào hỏi, không gượng gạo hay khó chịu gì, những cũng không xao xuyến gì mấy. Trên đường về nghĩ không biết chuyện vừa xảy ra là thật hay là mình vừa xem trong một cái drama nào đấy. Trong lòng thấy rõ là cái người vừa đứng trước mặt mình, mình không thể nào yêu khuân mặt ấy, nụ cười, ánh mắt ấy, dáng vẻ ấy. Thế nhưng đấy lại chính xác là cái người xưa kia mình đã từng yêu, cái người mà lúc chưa gặp (lại) mình vẫn đôi khi nhớ đến lúc trái gió giở zời, rồi mỗi lần nhớ đến đều buồn nhảm mất cả ngày. Hóa ra mình chỉ còn yêu cái kí ức có người ta ở trong đó, yêu cái tình yêu mà mình đã có chứ người thì nhìn ra đã thấy còn xa lạ hơn cả người đi lướt qua mình trên phố rồi.

ôi cuộc đời như thế không biết là nên buồn hay nên vui đây?

11 tháng 12, 2014

11:30 
Hôm nay đồ rằng sẽ là một ngày đen đủi của Y khi vừa mở mắt ra nhìn sang đồng hồ đã thấy quá giờ đi làm hơn 1 tiếng, lí do vì điện thoại không có lí do gì tự nhiên sập nguồn nên đến giờ báo thức nó ko còn sức mà kêu.
Vào nhà tắm oánh răng thì nước vừa bơm đêm qua bỗng nhiên hết sạch không còn giọt nào khả năng lớn là đường nước đã bị hỏng chỗ nào đấy.
Tssss, cứ em zai đi vắng là y rằng điện hỏng, nước hỏng, cửa hỏng. (Mà đek phải, dạo này quanh mình cái gì cũng hỏng hay xao í)
Đến cty thì lão thiết kế miss deadline làm sáng sớm  khách hàng đã gọi điện quạt cho tơi tả. Tức quá về chỗ tu hết cả cốc nước lọc trên bàn, tu xong thì kịp nhớ ra buổi sáng mà uống nước lạnh kiểu gì cũng đau bụng. Vừa nghĩ đến đoạn đấy thì đau bụng thật.

Buổi trưa, trong lúc đang đói mờ mắt thì thấy email khách approve proposal, thấy cũng tươi tỉnh hơn được tí, nhưng mà nhìn lại ngày xong thì méo hết cả mặt. Vậy là trong cùng 1 ngày, on top 02 job, một cái ở tít tận Quảng Nam, một cái ở HN. Nhân viên mới thì chưa đi làm, nhân viên cũ thì đứa nào cũng đều đang bận tối mắt rồi, không thể đẩy được cho ai. Ngồi vò đầu bứt ta mãi vẫn đek nghĩ ra được cách gì để phân thân ra làm cùng lúc cả 2 cái, bụng thì đang đói nên thôi đek nghĩ nữa, vào đây ăn cắp thời gian cty ngồi kể khổ, dù biết thừa là cũng chỉ tự kể cho mình nghe.
Biết đâu ngày nào đấy đọc lại lại thấy nhưng ngày như này vui vật ra í chứ
..
17:15
Tssss, bận ko mở mắt ra được, đến lúc đỡ bận nhìn lại mới phát hiện ra lúc sáng định vào đây bán than mà chưa kịp post

Gần cty có hàng bánh mì cười ăn cũng được mà trông cũng buồn cười, cứ mỗi lần sầu đời lại ra đấy làm một chảo rồi chụp ảnh lại xem cuộc đời có tươi lên được như thằng mặt khoai tây nghiền trong chảo ko

Hết chuyện


9 tháng 12, 2014

"mùa đông trên thung lũng xa"

1.
Quá nửa job đang nhận có nội dung chính là decor, sau vụ này sau này nếu thất nghiệp chắc xin vào mấy chỗ wedding planer thừa sức

2.
Điện thoại lại hỏng. Năm nay mình có hạn với điện thoại hay sao í. Mới có 3 tháng mà đã hỏng đến cái thứ 4 rồi.
hôm nay 11h đêm đang đi bon bon trên đường thì ẹt ẹt, xe chết máy, nổ kiểu gì cũng ko được, hàng quán xung quanh thì đã đóng sạch. vừa lạnh vừa cuống vừa sợ. em zai đi công tác 1 tháng nữa mới về, em dâu về quê. kết quả người đầu tiên hiện ra trong đầu lại là  người hoàn toàn không ngờ đến.
nhảm vãi

3.
Noel này khả năng là không ăn xịt uống rượu ngắm zai xinh gái đẹp ở Hà nội được. Khả năng lớn nhất là sẽ đi công tác liên miên suốt tuần quanh dịp đấy. Thôi cũng được, dù sao Noel cũng từng là kẻ thù của mình, giờ đỡ thù ghét nhau không có nghĩa là phải yêu thương tha thiết mặn mà gì với nhau.
Chỉ tiếc là nhà có 2 chai rượu vang ngon toẹt vời ông mặt zời, chả biết đợi dịp gì lôi ra ăn với xịt

4.
Các vấn đề của mình hiện tại hoàn toàn không liên quan gì đến zai, nó chỉ liên quan duy nhất đến mình. Cuối tuần vừa rồi, sau 2 ngày ngủ bù triền miên, tỉnh dậy một mình trong phòng mình nhận ra là mình vẫn chưa sẵn sàng hòa nhập trở lại với thế giới loài người, chưa sẵn sàng với việc đón nhận bất cứ ai bước vào cuộc đời mình và ở lì trong đấy. Thậm chí mình thấy phiền khi cứ phải hẹn hò với zai. Q bảo, đây đúng là bi kịch cbn rồi.

5.
"Em hỡi nếu mộng đẹp có thế thôi
Xin hãy giữ lại phút giây sau cùng
Tình yêu rồi đây sẽ như cơn mộng dở dang"


nhạc xến

7 tháng 12, 2014

"Nếu nói Lâm Tĩnh là người đem lại cho tớ giấc mơ về tình yêu đầu đời, thì Trần Hiếu Chính mới là người đem lại cho tớ tình yêu thực sự, vì anh ấy mà tớ mới học được cách làm thế nào để yêu một người, học được cách làm thế nào để thể hiện tình yêu, tớ học xong, anh ấy cũng ra đi"

3 tháng 12, 2014

3 Dec

từ hôm nhận việc mới đến hôm nay vừa tròn một tuần. mình có cảm giác trong tuần vừa rồi mình đã làm số việc bằng cả năm cộng lại. 3/7 ngày chạy loăng quăng làm Rock Storm trong khi đêm về vẫn phải lăn lộn với một núi project để làm proposal + quatation. Toàn những cái project đọc đề bài lên ếu hiểu gì hết, nhìn chỗ nào cũng tuyền tiếng tây, ngôn ngữ viết proposal cũng tiếng Anh, quotation cũng tiếng Anh. Cả tuần, trừ hôm vội vàng bắt xe về thăm mẹ thì chưa có hôm nào ngủ trước 4h sáng, rời khỏi văn phòng trước 8h tối. Khéo mình sắp thành siêu nhân mọc cánh bay vù vì trên zời cũng nên. Tssss

Chiều nay ngồi trong văn phòng nhìn mọi người làm việc, mình thấy xì trét áp lực đến phát khóc, có cảm giác đầu mình hoạt động quá công suất đến mức đóng băng mịa nó rồi. Xì trét áp lực vật vã vật vã vật vã vật vã

2 tháng 12, 2014

am I that easy to forget?

trong những ngày mưa nhất, lạnh nhất, đổ vỡ nhất và cô đơn nhất, mình đã từng mong cậu trở về




cho đến khi mình biết, duy nhất điều ấy là không thể