30 tháng 9, 2011

thực đơn ngày bão

mưa to gió lớn, ngồi nhà làm việc. đi chợ cho cả tuần, nấu nướng cho cả cuối tuần. vì lạnh nên nghĩ đến món gì cũng thèm nên hậu quả là thực đơn cuối tuần dài ngoằng

- hồng ngâm
- thanh long
- khoai lang luộc
- chè hạt sen long nhãn
- xôi đỗ đen
- thịt kho củ cải
- cháo sườn
- canh mồng tơi + cà muối
- đậu sốt cà chua
- canh rau củ hầm

ăn hết chắc hai chị em thành nhợn luôn

29 tháng 9, 2011

Đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi...



Tôi biết chuyện của cô 1 cách tình cờ. Mẹ cô là bạn thân của dì tôi, vẫn còn đang thảng thốt khi kể lại chuyện cô con gái 19 tuổi vừa được cứu sống sau khi cắt cổ tay tự tử vì thất tình. Mối tình kéo dài từ năm cô vào lớp 10 cho đến khi cô vào đại học. Trước khi đi du học, bạn trai cô hứa hẹn rất nhiều, kể cả chuyện kiếm học bổng để cho cô theo... Nhưng chưa đầy 1 năm, anh đã công khai sống chung với 1 cô gái khác bên xứ người, và đề nghị chia tay cô qua email. Mẹ cô tìm cách an ủi:" Nó như vậy là không xứng với con đâu, đừng tiếc làm gì". Cô chỉ cừoi lớn: " Có gì đâu! Ba đồng 1 mớ đàn ông mà mẹ, con không quan tâm đến ảnh nữa".

Vậy là bà cứ đinh ninh là cô đã nguôi ngoai rồi. Ai ngờ cô "nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo", lòng vẫn ấp ủ thương nhớ, căm hận, đến nỗi cắt cổ tay. May mà gia đình đưa cô đến bệnh viện kịp thời. Mẹ cô rơi lệ khi tâm sự. "Tính nó là vậy, có gì buồn thường không nói ra, chỉ giấu trong lòng, còn mặt ngoài cứ cừoi hơ hớ. Lúc nó nhỏ tui luôn nhớ tới điều đó, mà sao bây giờ nó lớn tui lại quên. Nó nói "có gì đâu" là tui cho qua liền. Cái nhạy cảm của người làm mẹ như tui để đâu rồi không biết nữa".

Đó là 1 lời tự trách, nhưng tôi nghe như 1 câu hỏi vậy. Các nhà khoa học đã chứng minh rằng những đứa trẻ sơ sinh có thể cảm nhận được những cảm xúc của người khác. Hẳn nhiên, trước tiên là cảm xúc của mẹ chúng. Nếu người mẹ vui sướng hạnh phúc, đứa trẻ sẽ tỏ vẻ mãn nguyện, ngủ ngoan, hay cười. Nhưng nếu người mẹ lo lắng, buồn phiền, đau khổ hoặc không muốn có con thì đứa trẻ sẽ phản ứng theo cách khác. Nó bú ít, khó ngủ, quấy khóc nhiều, cáu bẳn, đau bụng.. Mặc dù người mẹ không hề tỏ ra điều gì khác thường khi chăm sóc bé.

Thật lạ lùng phải không? Dường như chúng ta được sinh ra đời cùng với 1 món quà vô giá, đó là sự thấu cảm bẩm sinh. Và rồi món quà ấy mai một dần theo thời gian. Hay chính chúng ta đã vứt bỏ nó trong hành trình sống của mình? Như Daniel Goleman, tác giả của 1 cuốn sách nổi tiếng Trí tuệ cảm xúc và Trí tuệ xã hội đã nhắc chúng ta rằng, sự thấu cảm là 1 phần của trí tuệ xã hội. Và chúng ta đang đánh mất nó. Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist trong Facebook của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình.Mạng lứoi rộng đến nỗi 1 đứt gãy nhỏ bên cạnh làm ta không để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kê cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta thành 1 tinh cầu cô độc.

Có vẻ như càng ngày chúng ta càng phải dựa dẫm quá nhiều vào ngôn ngữ, để có thể hiểu nhau. Khi hỏi thăm 1 ai đó: " Mọi chuyện sao rồi?" và câu trả lời :" Cám ơn. Vẫn tốt" làm chúng ta dễ dàng hài lòng đến nỗi chúng ta bỏ qua những gì có thể nằm sâu những câu nói. Sự mệt mỏi nơi khóe môi. Nét buồn trong ánh mắt. Sự nhạy cảm, hay đúng hơn, khả năng thấu cảm của chúng ta giờ đây giống như chiếc ăng ten bị bỏ quên. Nó vẫn ở đó nhưng không ai dùng nó để bắt sóng nữa. Chúng ta dựa vào từ ngữ nhiều đến nỗi, khi ai đó nói rằng chúng ta không hiểu gì về họ cả, chúng ta sẽ trả lời rất nhanh: " Bạn không nói làm sao tôi hiểu được" như thể chúng ta hoàn toàn không hiểu hoàn toàn là lỗi của họ.

Sách vở thường viết rằng, hai thế hệ rất khó hiểu nhau, cha mẹ và con cái không hiểu nhau, đàn ông và phụ nữ không hiểu nhau. Vì chúng ta bày tỏ theo những kiểu khác nhau, chúng ta diễn giải sự việc theo cách khác nhau, chúng ta dùng từ ngữ với những ý nghĩa khác nhau. Tôi tự hỏi, có phải ta đã chấp nhận những lý lẽ ấy như sư biện hộ cho chính mình. Và quên rằng vẫn còn có một cách khác để hiểu. Rằng sự giao tiếp giữa con người thực sự với nhau có thể vượt qua ngôn ngữ. Đó là cách mà những người yêu thương nhau thường dùng, khi họ thực sự yêu thương.

Yêu và biết cách yêu là 2 điều khác nhau, phải vây không? Ta luôn có thể yêu cho bản thân mình, bằng cách nào cũng được, nói hay không nói, chia sẻ hay không, nhưng để yêu cho người khác thì phải biết cách yêu- tức là biết cách bắt sóng cảm xúc của người ấyđể vuốt ve yêu thương chia sẻ với chính những cảm xúc thường tìm cách lẩn trốn ấy. Đó là khi ta giao tiếp không phải để bày tỏ chính mình mà là để thấu hiểu người ấy. Nói hay thinh lặng không phải để mở cửa tâm hồn cho chính mình, mà tìm đường vào tâm hồn của người ta yêu. Đó là khi ta lắng nghe, không chỉ những lời nói, mà lắng nghe 1 làn sóng, 1 tín hiệu vô thanh. Những tín hiệu yếu ớt của cảm xúc.

Cũng Daniel Goleman, trong 1 bài phỏng vấn đã nói đại ý rằng, chúng ta hoàn toàn có thể mài giũa trí tuệ xã hội của ta, lấy lại khả năng thấu cảm, bằng 1 cách đơn giản: hãy chuyển sự chú ý của ta sang người ta yêu. Ngay khi ta thực sự chú ý đến họ, ta sẽ ngay lập tức bắt được trường cảm xúc của người ấy. Phía sau lời nói, phiá sau biểu hiện, thậm chí phía sau sự im lặng. Phải vậy không em, đôi khi ta chỉ cần trở lại ngồi yên bên nhau là đủ. Đủ để hiểu. Như ngày xưa, khi ta khởi đầu yêu.

Chúng ta thường khởi đầu tình yêu với 1 người khi nhận ra rằng ta và người ấy có thể hiểu nhau mà không cần nói. Những xung động buổi ban đầu trong tim ta thường không phải là ngôn từ. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, hay thậm chí chỉ cần ở bên nhau trong cùng 1 bầu không khí, dường như ta đã hiểu nhau. Và khi mối tình trở nên bền chặt hơn, ta tự hào vì người kia chưa nói hết ý mà người này đã hiểu: tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nỗi buồn, niềm vui, sự lo âu... Chiếc ăng ten thấu cảm trong ta thật nhạy.

Nhưng rồi, thời gian qua, đến lúc nào đó bỗng dưng ta nhận ra người này đang trách người kia rằng nếu không nói ra làm sao hiểu được Có lẽ từ khi đó tình yêu đã bước qua 1 khúc quanh. Và cuối cùng, khi nói bao nhiêu cũng không hiểu. Càng nói càng không hiểu nhau... Đó là khi ta nhận ra ngôn từ chưa bao giờ là đủ. Có biết bao điều ta muốn bày tỏ cho người ta yêu- những điều ta mong người đó thấu hiểu - những yêu thương, oán giận, xót xa, giày vò tự sâu thẳm trong trái tim ta - nhưng không ngôn từ nào đủ sâu sắc, trọn vẹn lý tình, không ngữ pháp nào đủ phức tạo để diễn tả.

Từ ngữ lúc ấy thậm chí còn có bộ mặt phản trắc vì sự đa nghĩa của chúng. Và chúng ta hiểu sai, chúng ta bị hiểu sai. Chúng ta như đi trong rừng rậm của những ý niệm đan chồng chéo lên nhau. Bao nhiêu cuộc tình đã và sẽ còn diễn ra theo cách đó? Không phải sự thấu cảm cạn dần theo tình yêu mà là ngược lại, tình yêu cạn dần theo sự thấu cảm. Khi ta phải viện đến từ ngữ để tìm cách hiểu nhau, thay vì nghĩ về nhau, nắm bắt cảm xúc của nhau để hiểu nhau. Đó là khi ta nhớ đến Saint Exupéry với lời cảnh tỉnh " Ngôn ngữ là cội nguồn của mọi ngộ nhận".

Và buồn thay, đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi.


Phạm Lữ Ân

27 tháng 9, 2011

thơ nhặt


GIẤC MƠ TUỔI 25


25 tuổi
Tôi bắt đầu kiểm kê xem mình có những gì
bạn tôi bảo tuổi này là giai đoạn
khủng hoảng
những ước mơ nhập nhằng với mông mị
hoang hoải và khô rang như bờ môi mùa đông
quên thoa son
khi dừng xe qua khúc cua của một con 
hẻm nhỏ
tôi nhìn thấy kí ức của mình đã đóng rêu...

25 tuổi
Tôi có những dự định rất đẹp nhưng điên
muốn bỏ công việc và làm những gì 
mình thích
đi bụi một lần, mang thai tự do,
cô gái nổi loạn 
trái tim tôi trơ trọi giữa miệng đời
tôi rơi...rơi...

25 tuổi
Tôi đang lạc giữa lòng hồ rộng như
biển khơi
có một người vòng tay ôm tôi hờ hững
không phải người yêu
vì tôi nhìn thấy rõ mặt trong dòng nước 
chếnh choáng
tôi thức trong giấc ngủ chập chờn
thấy mình đang cuộn chăn nén chặt nỗi 
sợ hãi
tâm trí mơ màng về một bờ vai...

25 tuổi
Tôi sống không giống ai
bỏ mặc tham vọng và hăng hái theo những
lý tưởng
bạn bảo khi tuổi này qua đi
như cơn bão tan
tôi sẽ bình yên ngắm nhìn bầu trời u ám
ngày áp thấp
Một buổi chiều thức giấc sau ngày đông 
không lạnh
tôi chợt thấy ấm lòng
khi nghe khúc harmonica...

em trai

Có một thằng em trai, hay nói chung có anh chị em thì vui.
Nhưng có vẻ như tất cả những thằng em trai đều chậm lớn, và khi chậm lớn thì bọn nó đều dở hơi, và khi bọn nó dở hơi thì  không chỉ những ông bố và những bà mẹ, mà cả những đứa chị cũng hay phải đau đầu vì cái sự chậm lớn ấy.
Chẹp

21 tháng 9, 2011

gió mùa



1.
Kiểu mình là cái đứa khổ quen rồi sướng đek chịu được hay xao í.

hay mình giống đứa trẻ con đi qua cánh đồng hoa trong câu truyện đọc hồi bé
hay mình giống Rapunzel chỉ thik sống 1 mình trong lâu đài với bà mẹ phù thủy
hay mình lại bỏ qua bước nào rồi.

hay mình bị thần kinh thật rồi í
hay cơ bản thì lúc nào cũng phải thế này rồi mới thế kia?

Đek hiểu gì hết cả :((

2.
Sáng nay mình nhớ đến cái truyện nhiều người đọc, nhiều người nhớ là đã đọc mà ít nhớ đến này:

Bạn biết đấy, tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."


Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.


Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau".


Một lần nữa, bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ chiếc kế tiếp. Trời thì tối dần, và cũng có vẻ muộn rồi. Bạn tặc lưỡi nhảy đại lên chiếc xe buýt tiếp theo, và chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng mình chọn nhầm xe mất rồi!


Như vậy, bạn lãng phí thời gian và tiền bạc trong lúc ngồi chờ những gì bạn mong muốn! Thậm chí nếu có một chiếc xe buýt có điều hoà chạy tới, chưa chắc chiếc xe buýt này đã có thể thoả mãn được tiêu chuẩn của bạn, vì biết đâu điều hoà trên xe quá lạnh thì sao.


Các bạn thân mến, muốn mọi thứ đến với mình như là mình mong ước là một việc sai lầm. Vì vậy, nếu bạn không cảm thấy ngại thì cứ thử nắm lấy một cơ hội xem sao. Giả sử bạn cảm thấy chiếc xe buýt không làm cho bạn hài lòng, bạn chỉ việc nhấn chiếc nút đỏ, và xuống ở bến đỗ gần nhất, đơn giản vậy thôi.


Có ai dám nói rằng cộc đời là công bằng... Việc tốt nhất mà ta có thể làm là phải tinh ý và cởi mở hơn khi quan sát. Nếu chiếc xe buýt này không hợp với bạn, hãy nhảy xuống. Tuy nhiên bạn phải luôn luôn có những dự phòng khác để có thể dùng trên chuyến xe tiếp theo.


Nhưng đừng vội... Tôi chắc rằng có thể bạn đã có được kinh nghiệm này từ trước. Bạn trông thấy một chiếc xe buýt chạy tới (tất nhiên là chiếc xe bạn mong muốn), bạn vẫy xe, nhưng bác tài xế lại giả vờ như không trông thấy bạn và bỏ qua bến mà bạn đang chờ. Đơn giản là chiếc xe này không dành cho bạn rồi.


Lời cuối của câu chuyện này là, cảm giác được yêu giống như việc chờ một chiếc xe buýt mong ước. Bạn nhảy lên một chiếc xe, tức là chấp nhận cho nó một cơ hội, và mọi việc bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân bạn. Nếu bạn chưa có một quyết định cụ thể, hãy ĐI BỘ. Đi bộ giống như là việc chưa sẵn sàng yêu vậy. Mặt tốt của nó là bạn vẫn có thể chọn bất cứ chiếc xe buýt nào bạn muốn. Những người không muốn chờ đợi thêm nữa thì phải hài lòng với chiếc xe buýt mà họ đã chọn.


Còn thêm một điều nữa... đôi khi việc chọn một chiếc xe buýt quen thuộc thì tốt hơn là việc mạo hiểm chọn một chiếc xe lạ. Nhưng tất nhiên, cuộc đời sẽ không chẳng có gì là hoàn hảo nếu như thiếu sự mạo hiểm trong đó.


Vẫn còn một chiếc xe buýt mà tôi quên không nói với bạn - chiếc xe mà bạn không hề phải đợi. Chiếc xe này tự nó dừng lại, mời bạn lên xe và cùng bạn thực hiện cuộc hành trình hoàn hảo cho đến cuối đời.


Bạn không bao giờ thua cuộc khi yêu cả.


Bạn chỉ luôn thua cuộc bởi ngập ngừng mà thôi.



P/S: hnay gió mùa. thik vật

19 tháng 9, 2011

Guzaarish

Trong cái phim này bạn Ethan mắt đẹp đã nói một câu rất hay, đại loại là:

cuộc sống rất ngắn, vì vậy hãy phá bỏ những luật lệ, hãy hôn thật chậm, hãy biết tha thứ hãy yêu thật chân thành hãy cười nghiêng ngả và đừng bao giờ nuối tiếc vì bất kỳ điều gì khiến bạn cười

15 Sep

cái tội tối qua ham chơi nên giờ ngồi lờ đờ như con cá cờ ở văn phòng, đầu vẫn còn quay lòng vòng như bị đứa nào đập cục gạch vào đầu.
chỉ nhớ một điều chắc chắn là: hôm qua là một ngày khác lạ. nó là một nốt thăng (hay trầm?) so với chuỗi ngày yên bình đến mức thần kinh vừa qua. vài cảm giác tưởng đã tuyệt chủng quay trở lại, vài cử chỉ gây xúc động và đâu đó có thể nhận ra vài sự dịu dàng len lỏi vào ánh nhìn. lâu rồi mới có lại cẩm giác này nên bị ngớ ngẩn. vừa vui vui vừa sợ sợ.

14 tháng 9, 2011

thứ bền vững nhất và dễ thay đổi nhất


1.
thứ bền vững nhất, cũng dễ thay đổi nhất trên đời này



là tình cảm




2.
mùa thu mưa mát lạnh, có một người hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi xao động mất mấy ngày liền. câu hỏi giản dị nhưng đầy dịu dàng [dù khi câu hỏi ấy được đưa ra người hỏi vẫn đang trong tâm trạng giận dỗi với tôi]. Tôi nhận ra những tình cảm chân thành lại hay song hành cùng những cử chỉ (tưởng như) nhỏ nhặt.




3.
Thiệu bảo, chúng mình đều như những dòng sống. và ai cũng biết, tất cả các dòng sông đều chảy




P/S
Nghe James Blunt hát suốt cả sáng không chán

12 tháng 9, 2011

thì trung thu

lâu lâu hôm nay lại thấy buồn buồn, dù trăm nghìn lần đáng lẽ hôm nãy rõ - ràng - là - một - ngày - nên vui.



vì:


- đọc xong một cuốn chiện (được cho mượn) cực xến (cái loại sách lãng mạn mơ mộng viển vông dành cho gái mới lớn í )
- ngủ nướng ngon lành ở nhà dì
- zời mát
- Chi mua bánh nướng bánh dẻo phố cổ mang lên June uống với nước chè
- đi ăn sushi giảm giá với Chi
- đi uống chè nhài ăn ô mai ngon nhất quả đất ở Thường Xuân




bao nhiêu là lí do để vui, thế mà chưa vui xong thì đã thấy buồn. chắc tại lúc ngồi uống trà nhà chủ bật nhạc Trịnh, cái bà Khánh Ly hát toàn mấy bài nẫu nẫu, trời thì tự nhiên mưa, xong ngồi nghe chuyện tình iêu ngang trái nên thành ra buồn. Xong rồi ngu nhất là tự nhiên điên thế nào lại moi chuyện iêu đương xa xưa ra kể cho nhau nghe, rồi ngồi im ko nói gì như hai con điên. Không phải vì buồn tiếc tình cũ mà vì hiện tại - chẳng có gì gọi được tên.

về nhà tự nhiên nhớ ra cái câu bạn bay bay viết hồi lâu lâu:
"Cuộc sống bận rộn đến mức người ta phải nhặt lại một điều từ quá khứ để rắc lên những ngày hiện tạị. Em vẫn kiếm tìm một người như anh giữa những ngày bầu trời thở từng hơi thật khẽ.
Và Anh biết ko?
Tay em vẫn lạnh sau những cái ôm dài..."


có một  lần đi ăn hay đi lang thang đâu đấy Vịt bảo là : lần đầu tiên đi câu đã bắt ngay được con cá voi to đùng, thảo nào từ đấy về sau gặp cá nào cũng thấy nhỏ.


Thần kinh đek chịu được.



lại sắp đến mùa điên tập thể, điên có tổ chức, điên có hệ thống, người người điên, nhà nhà điên đây mà.

8 tháng 9, 2011

chán đời. thiên đường. cuồng chân ;(

Chán đời, phải xem mấy cái này để yêu đời trở lại.
Nhưng mà đỡ chán đời xong thì lại cuồng chân. Cuồng chân quá, cuồng chân quá, cuồng chân quá. Cướp được ở đâu tiền mà đi chơi bây giờ. :(((((