30 tháng 10, 2013

.thôi em hãy về cứ yên lòng rồi giông bão sẽ qua

không biết ai mới có thể lấp được hết những trống trải này trong lòng tôi. trước đây có lúc tôi đã tin rằng anh làm được điều ấy nhưng hóa ra không phải. chẳng có ai cả, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết làm thế nào với mình.

những ngày mùa thu cứ dài mãi còn Ai lại đang ở trong một chuyến đi khác. Nhưng nếu Ai ở đây, có lẽ vào những lúc thế này bọn tôi cũng sẽ không gặp nhau. Nếu chúng tôi không thể thích nghi được với khoảng cách, không sẵn lòng từ bỏ thời gian cho công việc để ở bên nhau và tự thóat ra khỏi những vấn đề của chính mình thì chúng tôi cũng không thể nào sẵn sàng cho tình yêu. Cả tôi và Ai đều biết điều ấy. Trước khi bước lên máy bay ngày hôm qua, Ai ôm tôi rất lâu và nói cậu ấy rất buồn, buồn đến mức không còn muốn ở lại thành phố này thêm nữa. Đó không phải nỗi buồn vì xa cách mà là nỗi buồn khi cảm thấy tình yêu ở quá xa vời đến mức không còn chạm vào được.
Tôi đã không nói gì, ngay cả một lời tạm biệt cũng không nói. Tôi không buồn vì Ai lại đi xa, phần nào tôi đã quen với việc ấy. Tôi cũng không buồn vì chúng tôi sắp phải xa nhau 2 tuần nữa.
Tôi chỉ buồn vì chúng tôi giống nhau quá.

25 tháng 10, 2013

When autumn leaves start to fall



The falling leaves
Drift by my window.
The falling leaves of red and gold.

I see your lips,
the summer kisses,
the sunburned hands I used to hold.

Since you went away 
the days grow long
And soon I'll hear old winter song
But i miss you most of all my darling
When autumn leaves start to fall

Since you went away
the days grow long
And soon I'll hear old winter song
But i miss you most of all my darling
When autumn leaves start to fall

I miss you most of all my darling
When autumn leaves start to fall


23 tháng 10, 2013

[.ở biển]


lúc ở trên biển, trong đầu có rất nhiều thứ muốn viết. ví như việc một nhúm người bé tí chạy loăng quăng trên một bãi biển vắng, nghe thứ âm nhạc kì diệu phát ra từ hệ thống loa trên tàu hay việc đang nằm trên sundeck uống bia thì phát hiện ra hôm ấy sáng trăng. cả việc điện thoại không có sóng trong suốt một tuần và gần như cắt đứt mọi liên lạc với thế giới hay việc mỗi sáng thức dậy chạy ra ban công là nhìn thấy biển...nhưng  ngay bước chân đầu tiên lên xe trở về hà nội, mọi cảm xúc đã có trở nên nhiễu loạn đến nỗi không còn định hình rành mạch được. thứ âm nhạc quen thuộc trong máy nghe nhạc trộn lẫn với ánh sáng gay gắt từ đèn đường quét qua cửa kính gợi liên tưởng về sự day dứt của Mayu mỗi khi đóng xong một bộ phim. Mayu đã chọn cách kết thúc cuộc sống còn tôi, có điều gì rất lớn lao đã thay đổi sau chuyến trở về ngày hôm ấy.

thành phố đã không còn giống như ngày tôi đi.

16 tháng 10, 2013

những - ngày - ở - biển.

1.
1.
Nửa đêm, tìm mess của bạn cũ, mắt nhắm mắt mở thế nào click nhầm vào mess với bạn người yêu cũ. cũng rảnh việc ngồi hì hụi đọc lại từ đầu đến cuối cả đống mess gửi cho nhau. Từ những mess đầu tiên, mess giận dỗi. trách móc, yêu thương tung tóe các kiểu, tự nhiên thấy cũng nhẹ nhàng, chẳng tiếc nuối hờn giận trách móc gì nữa. Chỉ thấy buồn cười, đọc đến đoạn giận nhau cũng thấy buồn cười. Buồn cười đến độ muốn gửi cho bạn người yêu cũ một cái mess hồn nhiên kiểu như hồi đầu mới quen nhau bọn mình như lũ điên í nhỉ. hồi đấy đúng là thần kinh thật thật. Yêu cứ như đứa mất trí. mấy cảnh giận dỗi khóc lóc chia chân chia tay cũng y như trong xi - nê. Dù sao thì đến giờ nghĩ lại cũng thấy quãng tuổi trẻ yêu đương say mê ấy là một khoảng đẹp đẽ, thấy mình cũng dám yêu dám hận dám sống chết vứt hết cả tự ái tự trọng mà giữ lấy thứ mà mình không muốn mất (hoặc nói cách khác thì bản thân cũng ko đến nỗi hèn như vẫn từng nghĩ). Giờ mỗi lần trăng sáng ngửa mặt lên trời ngắm trăng cũng ko cần tỏ vẻ như là đang nghĩ về ai đó hay quãng thời gian vui vẻ nào đó mà là nghĩ đến một quãng thời gian vui vẻ thật sự. Thấy mình cũng có quá khứ như ai.

Hồi trước nếu có đứa nào nói sau khi chia tay nhau vẫn có thể làm bạn thể nào cũng sẽ gân cổ lên cãi cho bằng được là không thể, nhảm nhỉ, vớ vẩn. Giờ thấy việc sau khi yêu nhau làm bạn với nhau dù không còn cần thiết nhưng cũng chẳng đến mức không thể như trước kia từng tin. Vật đổi sao dời, trong cuộc đời này chẳng có điêu gì là không thể. Đi qua đủ những buồn đâu mất mát dần dần cũng học được cách sống vị tha hơn với cuộc đời và với những người đã từng làm tổn thương mình.

2.
Hôm qua gặp lại bạn cũ sau gần 2 năm không gặp, thấy thật sự là mọi thứ đã thay đổi. Cả hai đứa đều đã thay đổi, ko còn vẻ gì của những ngày lên rừng xuống biển rồi đi đâu cũng ôm khư khư điện thoại gọi cho nhau nữa. Những ngày tháng ấy, sao lại có thể hồn nhiên đến thế. Giờ chỉ mong vứt béng mọi thứ đi mà sống lại được vài ngày hồn nhiêu cười nói như hồi nhiên như quãng ấy. Nhưng khi đã mang vác quá nặng chẳng dễ dàng nói quẳng đi là quẳng ngay được.

3.
Ngày mai là ngày đầu tiên trong tuần lễ  những - ngày - ở - biển.

14 tháng 10, 2013

when the hunger's gone



I eat dinner at the kitchen table 
By the light that switches on 
I eat leftovers with mashed potatoes 
No more candlelight 
No more romance 
No more small-talk 
When the hunger's gone

I eat dinner at the kitchen table 
And I wash it down with pie
I eat leftovers with mashed potatoes 
No more candlelight 
No more romance 
No more small-talk 
When the hunger stops

Never thought
That I'd end up this way
I who loved the sparks
Never thought my hair'd be turning to gray
Used to be so dark
So dark

No more candlelight 
No more romance 
No more small-talk 
When the hunger's gone
No more candlelight 
No more romance 
No more small-talk 
When the hunger's gone

When the hunger's gone

Never thought
That I'd end up like this
I who love the night
Never thought I'd be without a kiss
No one to turn out the light

Turn out the light

13 tháng 10, 2013

Sao trên đời lại có người đáng yêu như D?
Dù D có tung ra một loạt những câu chê bai nhảm nhí, thì vẫn không sao lấp đi được một phần vẻ đáng yêu. Thế đấy, biết mình được người khác yêu thương và có một vị trí đặc biệt trong lòng họ thì dù đang trong giai đoạn xấu xí như một cái giẻ rách cũng vẫn thấy mình đáng giá :X

11 tháng 10, 2013

Điều duy nhất còn lại là sa mạc.

"....Tớ đảm bảo với cậu là chuyện giống y hệt. Không làm gì được đâu.

Mỗi người có một cuộc đời riêng của mình, đời ai chỉ thuộc về người đó.

Cậu không thể có trách nhiệm với một người khác. 

Chuyện đó cũng giống như sa mạc ấy... Cậu còn nhớ bộ phim Walt Disney mà chắc cậu đã xem hồi còn học cấp một ấy: Sa mạc sống động?
- Có, tôi trả lời.
- Đấy, giống hệt như thế. Thế giới của chúng ta giống như thế.

Khi trời mưa, hoa nở, và khi trời không mưa, hoa héo. Bọn thằn lằn ăn côn trùng, và bị bọn chim ăn thịt.
Nhưng tất cả đều sẽ chết và khô teo đi.
Một thế hệ biến mất, một thế hệ khác thế chỗ. Đó là một quy luật tuyệt đối.

Có nhiều cách sống, và nhiều cách chết.
Nhưng có quan trọng gì đâu.
Điều duy nhất còn lại là sa mạc."

HM




10 tháng 10, 2013

tất cả chúng ta đều là cá

thế đấy


.
tôi nhớ những chậu cây mùa hè khi tôi mới đến sống ở đây, những chậu cây mảnh và xanh tốt nhưng cứ tàn lụi dần. dù tôi ra sức tưới nước đến mức nào những chậu cây vẫn cứ chết dần hết. sau mùa hè ấy, tôi đã không mua thêm một chậu cây nào nữa.
tôi nhớ một bộ phim mà tôi với B cùng ngồi xem với nhau, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc không đứa nào nói với đứa kia một câu. Bộ phim về tình yêu (tất nhiên). Một bộ phim buồn, không phải vì "kết thúc không có hậu" mà vì nó quá chân thật.
tôi nhớ những ngày trước khi bọn cá hồi bỏ đi. không khí nhiễu loạn và sầu thảm.cả không gian đặc quánh một thứ mùi ảm đạm từa tựa nỗi tuyệt vọng.
.

dạo gần đây trong những chuyến đi xa, tôi luôn bắt gặp những cảm giác kỳ lạ. vụt đến và vụt đi rất nhanh nhưng trở lại thường xuyên hơn bao giờ hết. đó là cảm giác quen thuộc với những thứ xa lạ. tuần trước trên đường đi, nghe một người khách lạ trong xe nói chuyện khi đi qua cầu, tự nhiên tôi thấy như mình đã từng trải qua khoảnh khắc này, đã từng gặp những người xa lạ này. tôi nhớ khu vườn mùa hạ, một đoạn rất ngắn mà tôi từng đọc trong đó, nhưng tôi ko sao giải thích được. Tại sao tôi lại thấy thân quen đến thế với những cảnh vật tôi lần đầu nhìn thấy hay những người lần đầu mới gặp? tại sao thứ tình cảm ấy gần đây mới đến với tôi mà chưa bao giờ từng xảy ra trước đó?

MM-01

cuộc họp kéo dài đến nửa đêm, bình minh sớm và chuyến di chuyển gần 200 cây số gần như rút kiệt toàn bộ sức lực trong người. về đến nhà tôi có cảm giác mệt đến nỗi không thể ngủ. trong suốt mất tuần qua, thời gian không đo bằng sáng tối mà đo bằng khối lượng công việc phải hoàn thành. tôi bắt đầu hiểu cảm giác lo sợ mà có lần MM từng nhắc đến.

những ngày dài trên biển, ngồi cheo leo trên lan can hút thuốc lúc đêm khuya đã không còn quá xa lạ. thật ra tôi chưa bao giờ thích biển, vì tôi luôn thấy cô đơn khi ở biển. ở một mình trong một căn phòng gỗ thưm nức giữa một nơi bốn mặt là biển và núi cảm giác lại càng dữ dội. điều duy nhất tuyệt vời khi ở đây là điện thoại hoàn toàn mất sóng, và không cần phải giao tiếp với nhiều người.

.
hà mã đi khỏi hà nội, nhanh như khi nó trở về. cuối cùng bay nửa vòng trái đất chỉ để đi ăn đêm với nhau một bữa và loanh quanh cùng nhau một buổi sáng. dù có điên rồ đến mức nào, rồi cũng phải trở về sống tiếp cuộc đời đang dang dở.
giống như những chuyến đi của chúng tôi, chuyến nào cũng như là một cuộc bỏ trốn. nhưng sau cùng, dù có điều gì đang chờ đợi đi chăng nữa, cuối cùng vẫn phải trở về, đối diện với những điều đang bỏ lửng. Vứt bỏ hay tiếp tục cũng chưa thể nào nói trước, nhưng ít nhất, phải tự mình kết thúc những điều chính mình đã bắt đầu.

7 tháng 10, 2013

MM

hà mã về, đứng co ro hút thuốc đợi tôi ở cổng lúc đêm khuya. vừa nhìn thấy tôi chưa kịp nói câu nào đã kêu đói lôi tôi đi ăn đêm. từ lâu tôi đã không còn thói quen thắc mắc mỗi lần thấy thằng bạn thân nhất bất thần nhảy bổ từ một xó xỉnh nào đó vào cuộc đời mình.

hà nội đang mùa hoa sữa, khắp mọi chỗ bọn tôi đi qua đều có thể nhận ra cái mùi quen thuộc ấy. hà mã gần như im lặng. chỉ đến khi hai đứa lạnh đến nỗi mặt đứa nào cũng nhăn nhúm như cái giẻ lau nhà và ngồi yên vị ở một nơi ấm áp lôi thuốc ra hút nó mới bắt đầu kể lể. cũng chẳng có lý do gì lớn, chỉ là một sáng thức dậy, lái xe đi làm như mọi khi, lúc dừng lại mua thuốc lá ở cạnh một nhà hàng việt nam nó ngửi thấy mùi phở. thế là vứt quách mọi thứ, vòng xe về nhà xếp đồ chạy ra sân bay đặt chuyến sớm nhất về việt nam.

mọi chuyện dù phức tạp hay vô lý đến đâu qua lời kể của nó đều trở nên hiển nhiên như ko có điều gì hiển nhiên hơn được

suy cho cùng, khi còn trẻ, người ta có quyền làm bất kì điều điên rồ nào mà mình thích mà chẳng cần thêm lý do nào cả.

6 tháng 10, 2013

[nói chung thì] đek bao giờ nên nói chuyện về tềnh iêu và nghe nhạc nẫu tình với một đứa thất tình lúc nửa đêm. vừa hại não vừa hại đến trung khu thần kinh buồn. xong rồi kiểu gì mình cũng bị buồn lây theo nó. khổ quá

3 tháng 10, 2013

even the far distance between us, just remember how I love all postcards from you


Lately I've become such a postcard lover
especially of the ones I get from you
and if, these days, they don't come quite so often
they charm me more than ever when they do

I picture you beside a sunny harbour
waiting for a boat to come to shore
your finger lingering on a postcard spinner
in the doorway of a tacky tourist store

Or whiling away those warm enchanted evenings
writing in the corner of some caf
those careless collections of words and feelings
you happened to feel like sending me that day

I save every card, although it gets hard
to keep some order amongst those random souvenirs
It amazes me some, the way we've become
such postcard lovers, divided by the oceans
and the years

Have you found yourself some wonderful companion
and all the happiness that heaven allows
or are you homesick for that grey and drizzly nation
as you walk home amidst the evening crowds

The postcards I send to you from my own travels
can hardly match the ones you send to me
but at least I give you news of what I'm doing
and open my heart to you occasionally

Looking back on all the cards you've written
from every far-flung corner beneath the sun
they say so little of the life you're really leading
so little of the person you've become
But they still bear the traces of all the special places
We've kept deep within our hopes and in our fears
It amazes me some, the way we've become
such postcard lovers, divided by the oceans
and the years



Stacey Kent - Postcard Lovers
có một bạn từng bảo, đại loại là: nhớ nhung là điều rất cũ, nhưng nó lại rất phiền

đúng là rất phiền thật

1 tháng 10, 2013

chuyện là, sau khi cắt tóc đúng một tuần thì mong nó lại mọc dài ra thật nhanh. Áo váy tha thướt chả có bộ nào hợp với tóc mới. đúng là bi kịch