Cứ tưởng mình là đứa thản nhiên nhất cuối cùng lại
là đứa sướt mướt nhất. Gắn bó với cái gì lâu nó cũng thành một phần cuộc sống của
mình, nói gì bảo ngoảnh mặt đi mà ko lưu luyến gì, giống như chia tay người yêu
dù lí do là gì cũng ko thể cứ nói quên là quên được. Cuộc đời mà, chỉ có nó lái
mình đi chứ mình ko bao giờ lường hết được độ tráo trở của nó.
Nói chung là cũng không đến mức nước mắt lưng tròng không
nỡ lòng bỏ đi nhưng hôm qua lúc anh zai chạy ra ôm một cái rồi thủ thỉ là "em
cứ nghĩ kĩ đi nhé, thử nghĩ lại một lần chót rồi nói chuyện lại với anh, anh
lúc nào cũng welcome em hết" thì mình cảm động thật, cảm động đến mức khóc
luôn tại chỗ, trên đường về vẫn khóc. Cuối ngày về đến nhà nghĩ mãi ếu hiểu sao
mình lại khóc, xưa đến giờ mấy cuộc chia tay chia chân kiểu này chưa bao giờ
mình khóc lóc hay quyến luyến gì, chỉ thấy thoải mái dễ chịu.
Mình kể cho T, T chỉ bảo cuối cùng nó cũng hiểu ra vì sao
người ta vẫn nói là có những cuộc chia tay không hoàn toàn là vì hết yêu mà là
không học được cách chung sống với nhau. Mịa, đúng là sống đã khó, muốn sống tử
tế lại càng khó.