28 tháng 11, 2013

em còn nhớ hay em đã quên?


Sương lạnh căm nóc nhà
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ, nối nhau về xa tít mờ
nối nhau những khuôn mặt phố
Tôi từng mong ngóng nhiều,
cứ qua đi, mùa Xuân quá xanh tươi
cứ qua đi hè thu nắng rạng ngời
tới đây những ngày Đông xám trời
Hà Nội của tôi những mùa Đông giá lạnh
Những con đường thanh vắng trong sương
bước chân người đi không hối hả
những khuôn mặt không vất vả
Đêm nào trong chăn ấm nghe mưa
những mùa Đông thắm thoắt thoi đưa
Nhớ đôi môi nào vẫn tươi hồng trong giá lạnh
Mùa Đông xa nhau
biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ
Mùa Đông gặp nhau, khát khao được gần nhau hơn
Còn lại trong tôi những mùa Đông yêu dấu
mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
những giấc mơ không thành
những hạnh phúc ngọt lành

Bên mùa cây lá đổ, biết bao tình yêu chớm nở
Biết bao mộng mơ đón chờ
biết bao ô cửa kính mờ
Tôi từng mơ ước nhiều
cứ bên ai buồn vui sớm chiều
cứ cho ai tin yêu rất nhiều
mà tình yêu ai người thấu hiểu
Hà Nội hàng năm từng khi gió về
nhắc tôi rằng con tim rất ngây thơ
yêu một giây phút miệt mài
thương còn thương suốt đời
Ai ngày xưa đã quá xa xôi
ai vừa đây đã quá thân quen
trái tim người cứ xoay tròn bốn phương
Bình yên trong mưa thấy chuyến xe càng thêm ấm áp
Nhìn ra thành phố, cứ mỗi năm một mùa Đông mới
Còn lại trong tôi những mùa Đông dấu yêu
mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
những giấc mơ không thành

những hạnh phúc ngọt lành

26 tháng 11, 2013

mình nghĩ rằng phát minh ra smart phone là phát minh ngu ngốc nhất của loài người

và FB là kẻ cắp lớn nhất lấy đi những cuộc nói chuyện thân tình thật sự trong cuộc đời này

w - 03

hà mã bảo: hay Noel tao về nhé?


mình bảo nếu sợ tao buồn mà mò về thì đừng về. nếu nhớ K thì hãy về.

thật ra, mình rất muốn gặp con nhợn í vào những ngày thế này, nhưng mình cũng không muốn quen với cảm giác có nó ở bên cạnh khi mà đã biết rõ là nó rồi sẽ đi miết. mình không muốn lại giống như cái lần mình bay một chuyến dài về thấy nó ngồi hơn 4 tiếng đợi mình ở sân bay, dẫn mình đi ăn rồi đưa về tận nhà. bởi vì kể từ sau đấy, lần nào phải bắt taxi đi một mình từ sân bay về mình cũng thấy buồn thê thảm.

mình muốn gặp nó khi nào nó muốn về chứ ko phải sợ mình buồn nên mò về.

mình không muốn dựa dẫm vào hà mã, không muốn quen với việc nó sẽ ở đây. bởi vì với tính cách của nó nó sẽ không quay về sống ở đây. mình cũng không mong nó quay về sống ở đây. không hiểu sao mình nghĩ hà nội không hợp với hà mã. đôi khi mình thậm chí còn có cảm giác hà mã không thể hít thở bình thường khi ở thành phố này. (buồn cười thật.)

[và] còn thì, mình phải tự học cách chung sống ổn thỏa với những ngày sống một mình. đó là một bài học lớn, mà không ai có thể dạy cho mình ngoài cách tự học.

dù sao thì cuộc sống vẫn cứ cơ bản là đek ra gì, nhưng nâng cao thì cũng nhiều lúc ra gì ra phết mà

24 tháng 11, 2013

is it sad if was a blueberry pie?

"Elizabeth: Why do you keep them? You should just throw them out.
Jeremy: No. No, I couldn't do that.
Elizabeth: Why not?
Jeremy: If I threw these keys away then those doors would be closed forever and that shouldn't be up to me to decide, should it?
Elizabeth: I guess I'm just looking for a reason.
Jeremy: From my observations, sometimes it's better off not knowing, and other times there's no reason to be found.
Elizabeth: Everything has a reason.
Jeremy: Hmm. It's like these pies and cakes. At the end of every night, the cheesecake and the apple pie are always completely gone. The peach cobbler and the chocolate mousse cake are nearly finished... but there's always a whole blueberry pie left untouched.
Elizabeth: So what's wrong with the blueberry pie?
Jeremy: There's nothing wrong with the blueberry pie. Just... people make other choices. You can't blame the blueberry pie, just... no one wants it."


23 tháng 11, 2013

W-02

"Cuộc sống bận rộn đến mức người ta phải nhặt lại một điều từ quá khứ để rắc lên những ngày hiện tạị. Em vẫn kiếm tìm một người như anh giữa những ngày bầu trời thở từng hơi thật khẽ.

Và Anh biết ko?

Tay em vẫn lạnh sau những cái ôm dài..."

 [Bay Bay]

"Em của 3 năm nữa có thể sẽ yêu anh của 3 năm nữa nhưng bây giờ thì có lẽ là không anh ạ"


22 tháng 11, 2013

W - 01

muốn mua một cái đĩa có hình giáng sinh màu đỏ ở Uma, nhưng ngày nào cũng đi qua, cũng nhìn vào, cuối cùng lại đi về.

1 tháng nữa là Giáng Sinh. Năm ngoái nhờ có HM, mọi thứ cảm giác khó chịu về Giáng Sinh như đã bốc hơi hết, đến mức năm nay gần như chẳng còn lại gì. Không còn lại gì nghĩ là vui cũng không mà buồn cũng không, yêu quý cũng không mà ghét bỏ cũng không.
Đi ngoài đường thấy người ta đã bắt đầu trang trí, đỏ đỏ xanh xanh lác đác xuất hiện trên các cửa kính. Còn thời tiết thì lạnh tê dại. Cảm giác rõ ràng nhất trong suốt những ngày này là hơi lạnh khi gió thổi qua kẽ tay và cuộc sống như một đường tròn khép kín từ nhà đến chỗ làm. Những đoạn đứt quãng là những lần gặp anh. Anh bảo tay em lạnh quá, gầy nữa, lần nào nắm tay cũng thấy thương đến xót xa. Thương đến thế vậy mà cuối cùng vẫn cứ buông tay nhau. Biết làm sao được, chỉ biết mỗi lần thấy khuân mặt thiếu ngủ của mình trong gương thì tự lẩm nhẩm: dù sao, nỗi cô đơn ai cũng phải đi qua một mình.

20 tháng 11, 2013

mẹ tra hỏi thằng em trai mất gần 10p về duy nhất một chuyện "chị mày có người yêu chưa? xao lại chưa? tao đi xem bói mấy chỗ với bà hàng xóm, chỗ nào cũng bảo có rồi cơ mà"

chấm than

ngày lạnh đầu tiên của mùa đông

[cũng nhớ nhung ra phết]

16 tháng 11, 2013

noname no 28


I wrote something down in a notebook
for you
in a grey autumn afternoon
when it was getting colder

The man found the sadness on my face
"Don't be moody
someone will read it", said he


will you ever find them
from many next-window notebooks ?
And will you miss me
even a little
when you see

15 tháng 11, 2013

That old sun keeps on shining, But someday it won't shine for you.


chẳng mấy khi có "được" một ngày tồi tệ với đủ thứ lùm xùm đổ ập lên đầu. Tâm trạng như một hố đen không đáy. Niềm vui duy nhất cứu vãn một ngày là gặp Anh.

Trong những ngày hà nội bắt đầu lạnh , không gì vui bằng được gặp nhau, được dẫn đến một cái quán ấm áp, được gọi ra cho đủ một bàn đồ ăn ngon. sau khi chén sạch có thể yên bình tựa vào người bên cạnh chơi điện tử cả tối. Lúc nào chán lại có thể quay sang kể với người đó đủ mọi thứ chuyện linh tinh: như chuyện bố em và mẹ em giận nhau gọi điện cho em, như chuyện em và bạn em đang bị khủng hoảng tuổi thanh niên và một nghìn những mẩu tin nhảm nhí khác. người đó chỉ ngồi yên lặng để mình tựa vào rồi nhìn mình cười hoặc xoa đầu mình. khi mình kêu buổn ngủ đòi về người đó sẽ quấn khăn to sụ quanh cổ mình, trùm kin áo quanh người mình chở mình về đến tận cổng, ôm mình một cái thật chặt thật lâu rồi mới quay lưng đi.



chỉ là, dù là vẫn sống trong cùng một thành phố nhưng thỉnh thoảng mới gặp được nhau và không phải ngày tồi tệ nào trong đời cũng có thể ở bên nhau để được cảm thấy yên ổn và dễ chịu như thế. dù là trong những ngày  mỏi mệt nhất với cuộc đời vẫn luôn nhớ đến nhau nhưng sau cùng đã không chọn đi chung với nhau trên cùng một con đường, nên chỉ có thể thỉnh thoảng lạc lối vào đời nhau

14 tháng 11, 2013

[lại nhớ đến một chuyện mới đọc hôm qua, một cái truyện dở chừng]

Rồi chúng ta mỗi kẻ một con đường 
Nhớ nhau cũng tốt 
Mà quên đi càng tốt 
Chỉ cần giây phút này soi sáng cho nhau.


Ngẫu nhiên | Từ Chí Ma

13 tháng 11, 2013

làm thế nào mới có thể lấy lại gia tài niềm tin đã mất của những ngày tháng tuổi trẻ 10 năm trước.
như niềm tin vào tình yêu/sự kì diệu của tình yêu

có bao giờ có thể tìm lại được sôi nổi hào hứng để tung tăng đi bộ quanh bờ hồ hát hò inh ỏi, nói về tình yêu [dù buồn hay vui] bằng giọng điệu không biết mệt mỏi, bằng niềm tin gần như tuyệt đối vào ngày mai?

thật ra tình yêu có thật không? Hay chỉ là một sản phẩm tưởng tưởng của mấy gã văn nghệ sĩ ngớ ngẩn khi đã mất hết niềm tin vào cuộc đời?

thật ra người ta có thể yêu một người khác không? hay cái cuối cùng người ta yêu chỉ có thể là bản thân và cùng lắm là tình yêu của chính họ?

thật sự là mình bị làm sao? khủng hoảng tuổi thanh niên, khủng hoảng niềm tin hay là cái quái quỷ gì gì khác? và nếu như thế thì thịt bò, hay rất nhiều thịt bò có thể cứu rỗi được mình không?

12 tháng 11, 2013


mỗi khi xem ảnh cậu ấy chụp, tôi đều ước mình có thể bước chân vào thế giới của cậu ấy, và trở thành một phần trong thế giới đó

11 tháng 11, 2013

11.11.13

cuối cùng, lại có thể tìm lại được tình bạn đi lạc và cậu bạn thất lạc. bạn bảo, bạn đã từng thấy có quá nhiều việc muốn làm, quá nhiều người thấy mới lạ, nhưng sau cùng, bạn cũng mệt, cũng ko đủ sức chạy theo mọi người mãi. đóng những vai không hợp với mình sớm muộn cũng có một ngày thấy vô vị.

sau bao nhiêu ngày không gặp, tôi cứ tưởng chúng tôi đã hoàn toàn mất dấu trong cuộc sống của nhau, vậy mà cuối cùng cậu ấy trở lại, trầm lặng và chín chắn, bình thản và kiên định hơn xưa. theo ngôn ngữ mà bọn tôi vẫn hay nói với nhau: thì cuối cùng cũng học được cách trưởng thành.

trong những ngày tháng khó khăn và bận rộn, cuộc quay trở lại của cậu ấy mang đến cho tôi một thứ cảm xúc dễ chịu, như khi nhìn nắng lên trong một sáng mùa thu. giờ chúng tôi lại có thể hồn nhiên dắt díu nhau đi xem phim rồi cười như hai đứa điên trong rạp. giờ lại có thể ngồi với nhau yên lặng hàng giờ hoặc ca thán thở dài với nhau về những khó khăn ít người hiểu được.

thế thôi, cũng chẳng cần thêm gì nhiều. dù sao trong những ngày mà tin tức về bão tố tràn ngập khắp nơi thì mới biết còn có đứa để cười với nhau trong một chiều bão, còn được nằm trong chăn êm đệm ấm đã là điều quá sức hạnh phúc.

5 tháng 11, 2013

chỉ muốn tìm một đứa ôm nó khóc rối rít lên vì buồn.

Buồn quá

ai mua hoa mua bánh ngọt cho để xoa dịu nỗi buồn được bây giờ?