1.
những người mình thích nhất đều tìm được ý do để rời khỏi thành phố để đến những thành phố khác
đầu tiên nhất là hà mã
rồi T
rồi K
rồi L
hôm cuối tuần trước N bảo N không ở hà nội nữa, đi nước ngoài làm việc. nói xong thì hai đứa đi uống bia ăn thịt ăn kem vị nước rửa bát ngồi bờ hồ hút thuốc với nhau. chắc là mình sẽ nhớ N, đặc biệt khi mà mùa thu ẩm ương sắp đến.
danh sách yêu thích của mình vốn dĩ không nhiều, vậy mà càng ngày lại càng ít đi. giống như nước bốc hơi dần khỏi bình mà mình thì lại không biết cách rót đầy.
2.
hà mã gửi quà, viết mấy lời nhắn đứt đoạn rời rạc ở mặt trong giấy nâu gói quà, rồi còn vẽ cả chim hoa cây lá cá cỏ xung quanh nom nhảm nhí hết sức. năm nay hà mã cũng không về
3.
Anh đi xa về, gọi đi cafe, lúc đưa mình về tự nhiên hỏi: em thật sự muốn sống một mình à?
Mình bảo chẳng ai muốn sống một mình cả. Em cũng thế. Nhưng em không cố lấp đầy cuộc sống của em bằng những mối quan hệ gượng ép hoặc không cố bắt đầu những mối quan hệ mới. Thỉnh thoảng em cũng muốn có người yêu, rồi thỉnh thoảng tiêu cực đến mức nghĩ sẽ cưới bừa một ai đấy cho xong chuyện, nhưng thương thì những ý nghĩ như thế cũng không tồn tại được lâu. Em nghĩ rằng cô đơn là điều ai cũng phải đối mặt, thà cô đơn một mình còn hơn cô đơn trong mối quan hệ với người khác.
Em đi làm, thích việc em đang làm - dù bận rộn ngoài sức tưởng tượng
Em trồng cây, dù lười tưới nên cây toàn chết, nhưng thỉnh thoảng có những cái cây vẫn dai dẳng sống, rồi vài buổi sang dậy sớm, em nghe thấy chim hót ngoài "vườn", bước ra ngoài thì thấy vài cái cây nở hoa
Em kiếm đủ tiền để mua những thứ em thích, đến những nơi em muốn
hà mã từng bảo với em, đừng chờ tình yêu, cứ sống đi đã, rồi nó đến hay không thì tùy duyên. từ sau khi chia tay với bạn-trai-cũ-gần-nhất, em nghĩ rằng mình là đứa "vô" duyên, ở một khía cạnh nào đó em thấy mình không may mắn với tình yêu. Nhưng chuyện may hay không may, duyên lành hay duyên dữ là chuyện em không tự mình tạo ra được. Vậy nên điều em có thể làm là học cách chấp nhận.
Em không thấy mình đáng thương, cũng không thấy mình cần ai ai ủi hay chỉ cho em những dẫn chứng để nên "tin ở hoa hồng". Cuộc đời mỗi người đều là một vở bi - hài kịch, ai cũng có những muộn phiền riêng, điều tốt nhất có thể làm chỉ làm diễn tốt vai diễn của mình. Như hà mã nói, cứ sống thôi, đừng chờ đợi phép màu hay gì cả.
Có lần T hỏi em, nếu bỏ qua mọi điều kiện, cậu muốn làm gì nhất. Em không trả lời được. Người ta có phải thường có những mục tiêu rõ ràng như mở một cái nhà hàng, một quán cafe, lên được vị trí cao, mua được nhà đẹp, xe đẹp? Em không chi tiết và mạch lạc được như thế, nói toeth ra em là đứa hiếm khi biết cụ thể mình muốn làm gì. Phần lớn mọi chuyện em làm theo bản năng, nghĩa là nếu thấy vui em sẽ ra sức làm, còn không vùi thì không làm nữa. những người em thấy dễ chịu khi ở cạnh thì em giữ lại, những người em không thích thì lờ họ đi. tất nhiên không phải mọi chuyện lúc nào cũng được như em nghĩ, nhưng cuộc sông mà không có những ngã rẽ thì còn quái gì vui.
4.
Chiều mai có một bài presentation quan trọng bậc nhất trong sự nghiệp đi làm. Mong là sẽ vui