12 tháng 8, 2015

cuộc nói chuyện với quả táo :D

- Êu
- ????
- Tớ vừa nhận được tiền thưởng
- Nhiêu?
- Nhiều 
- Xong rồi sao?
- Thích gì không mua cho?
- Thật hay đùa?
- Thật
- Maximum?
- Dưới 1 triệu thì tối cho đi ăn thịt sang chảnh, trên thì tối đi uống nước gạo :D
- Đợi nghĩ đã
........
- Lâu thế. Đúng là đồ thân lừa ưa nặng, được zai cưng chiều khó chấp nhận thế cơ à?
- Không. Cảm động muốn chớt :D. Nhưng nghĩ mãi ếu thấy thiếu cái gì cả
- ....
- Hay cậu cho tớ tiền :D
- BIẾN
.....
.....
- À, mua cho tớ con chuột
- ?????????
- Chuột laptop thôi
- Đồ điên

10 tháng 8, 2015

tháng tám/quang dũng/mùa hè/bond

1.
những người mình thích nhất đều tìm được ý do để rời khỏi thành phố để đến những thành phố khác
đầu tiên nhất là hà mã
rồi T
rồi K
rồi L

hôm cuối tuần trước N bảo N không ở hà nội nữa, đi nước ngoài làm việc. nói xong thì hai đứa đi uống bia ăn thịt ăn kem vị nước rửa bát ngồi bờ hồ hút thuốc với nhau. chắc là mình sẽ nhớ N, đặc biệt khi mà mùa thu ẩm ương sắp đến.

danh sách yêu thích của mình vốn dĩ không nhiều, vậy mà càng ngày lại càng ít đi. giống như nước bốc hơi dần khỏi bình mà mình thì lại không biết cách rót đầy.

2.
hà mã gửi quà, viết mấy lời nhắn đứt đoạn rời rạc ở mặt trong giấy nâu gói quà, rồi còn vẽ cả chim hoa cây lá cá cỏ xung quanh nom nhảm nhí hết sức. năm nay hà mã cũng không về

3.
Anh đi xa về, gọi đi cafe, lúc đưa mình về tự nhiên hỏi: em thật sự muốn sống một mình à?

Mình bảo chẳng ai muốn sống một mình cả. Em cũng thế. Nhưng em không cố lấp đầy cuộc sống của em bằng những mối quan hệ gượng ép hoặc không cố bắt đầu những mối quan hệ mới. Thỉnh thoảng em cũng muốn có người yêu, rồi thỉnh thoảng tiêu cực đến mức nghĩ sẽ cưới bừa một ai đấy cho xong chuyện, nhưng thương thì những ý nghĩ như thế cũng không tồn tại được lâu. Em nghĩ rằng cô đơn là điều ai cũng phải đối mặt, thà cô đơn một mình còn hơn cô đơn trong mối quan hệ với người khác.

Em đi làm, thích việc em đang làm - dù bận rộn ngoài sức tưởng tượng
Em trồng cây, dù lười tưới nên cây toàn chết, nhưng thỉnh thoảng có những cái cây vẫn dai dẳng sống, rồi vài buổi sang dậy sớm, em nghe thấy chim hót ngoài "vườn", bước ra ngoài thì thấy vài cái cây nở hoa
Em kiếm đủ tiền để mua những thứ em thích, đến những nơi em muốn

hà mã từng bảo với em, đừng chờ tình yêu, cứ sống đi đã, rồi nó đến hay không thì tùy duyên. từ sau khi chia tay với bạn-trai-cũ-gần-nhất, em nghĩ rằng mình là đứa  "vô" duyên, ở một khía cạnh nào đó em thấy mình không may mắn với tình yêu. Nhưng chuyện may hay không may, duyên lành hay duyên dữ là chuyện em không tự mình tạo ra được. Vậy nên điều em có thể làm là học cách chấp nhận.
Em không thấy mình đáng thương, cũng không thấy mình cần ai ai ủi hay chỉ cho em những dẫn chứng để nên "tin ở hoa hồng". Cuộc đời mỗi người đều là một vở bi - hài kịch, ai cũng có những muộn phiền riêng, điều tốt nhất có thể làm chỉ làm diễn tốt vai diễn của mình. Như hà mã nói, cứ sống thôi, đừng chờ đợi phép màu hay gì cả.

Có lần T hỏi em, nếu bỏ qua mọi điều kiện, cậu muốn làm gì nhất. Em không trả lời được. Người ta có phải thường có những mục tiêu rõ ràng như mở một cái nhà hàng, một quán cafe, lên được vị trí cao, mua được nhà đẹp, xe đẹp? Em không chi tiết và mạch lạc được như thế, nói toeth ra em là đứa hiếm khi biết cụ thể mình muốn làm gì. Phần lớn mọi chuyện em làm theo bản năng, nghĩa là nếu thấy vui em sẽ ra sức làm, còn không vùi thì không làm nữa. những người em thấy dễ chịu khi ở cạnh thì em giữ lại, những người em không thích thì lờ họ đi. tất nhiên không phải mọi chuyện lúc nào cũng được như em nghĩ, nhưng cuộc sông mà không có những ngã rẽ thì còn quái gì vui.

4.
Chiều mai có một bài presentation quan trọng bậc nhất trong sự nghiệp đi làm. Mong là sẽ vui



"Rồi tôi nhớ tuổi trẻ của mình, đầy ngông cuồng và nông nổi. Nhưng tha thiết hơn thế này nhiều"

"Có những người thực rất dễ chịu khi ở bên, dù chẳng mấy khi được gặp. Tôi may mắn có được vài người như thế trong đời. Họ giống như cơn mưa, ngắn ngủi nhưng mát lành. Họ luôn để lại sự trông đợi."


1 tháng 8, 2015

First of Aug

Bình thường thì 1-2 tuần mới phải làm xong 1 cái proposal nhung tuần này mình đã phải "đẻ" ra 3 cái proposal. Có khi mình sắp biên thành gà của sếp mỗi ngày đẻ một quả trứng rồi.
Sáng nay sau khi gửi xong cái proposal thứ 3 thì đầu óc mụ mẫm, não đóng băng đến mức lúc sếp nói chuyện về chương trình mới thì lăn quay ra đẩy ngay cho đứa khác. Thứ 4 tuần sau phải nộp 1 cái proposal nữa, thứ 3 phải xong kịch bản visual múa tương tác đek hiểu lấy đâu ra tỉnh táo mà tìm ý tưởng mới.
T bảo mình càng ngày càng giống một con nghiện việc nhưng chẳng can ngăn gì, chỉ hỏi có vui không. Mình bảo T là lúc nọ lúc kia, có lúc cãi nhau với khách chỉ  muốn đốt nhà  nhưng cơ bản là thấy cuộc sống nhiều màu sắc và đỡ vô vị hơn. T nếu vui thế thì cứ làm đừng quan tâm đến những người khác. Thỉnh thoảng cuối tuần thấy mình nằm lì ở nhà ngủ bù hoặc lăn lộn trên cty, T đến một trong hai chỗ lôi minh đi ăn hoặc xem phim rồi lại trả về chỗ cũ.
Có hôm lúc hai đứa đang ngôi xem phim trong rạp, T quay sang nói một câu không liên quan rồi thản nhiên xem phim tiếp như không có chuyện gì. T bảo: xét ở một khía cạnh nào đấy thì tớ (hoặc bọn mình) đang ở trạng thái tự kỷ dạng nhẹ.
Nhìn đi nhìn lại thì không hiểu mình đẻ ra vào giờ gì mà mấy đứa "thân bằng cố hữu" xung quanh không có đứa nào có dấu hiệu bình thương.
Lảm nhảm quá. Thôi hôm nay mát zời tự cho phép nghỉ đi chơi đi xờ pa, mát xa, xóp ping xoa dịu tâm hồn vậy