12 tháng 10, 2012

all we need is love


mình đoán là dù thế nào thì sau này mình cũng sẽ già đi như mọi người bình thường trên thế giới. nhưng mình cũng đoán là dù mình có già đến thế nào thì khi thích một bạn zai nào đấy mình cũng vẫn xoắn tít mù như lúc mình 18 tuổi thôi. nói chung là mình đang xoắn lắm, xoắn y nguyên cái kiểu như hồi dậy thì thích bạn nào là nghĩ trăm phương ngàn kế để rõ ràng là mình cưa “nó” mà “nó” vẫn tưởng là “nó” đang cưa mình, xong khi biết nó cũng có tình í với mình thì phải ủ mưu để dồn ép “nó” nói thích mình trước. quân địch thì đa dạng khó đoán nên lần nào cũng phải nghĩ ra mưu đồ  mới. có lúc thành công có lúc thành gà nhưng mà cơ bản là cảm giác những lúc í cực kì zô mốt. hí hí :))

quy trình cảm xúc 2 năm lặp lại một lần của mình bao nhiêu năm vẫn đúng thật là tàn bạo. bạn Phượng nói phải, các bạn dờ bít đồ nói phải, ô guy nít i dờ lớp :D

11 tháng 10, 2012

VNHA


hát karaoke khản giọng, đi bộ dọc đường vắng lúc nửa đêm, vừa nhảy nhót vừa hát ông ổng trên vỉa hè không bóng người, uống rượu vang nghe nhạc oằn oại ở cầu tầu lúc gần 1h sáng, nằm vặt vẹo trên sàn ăn mực nướng nói chuyện ngớ ngẩn rồi lúc say say buồn ngủ có đứa bế lên giường đắp chăn đặt gối dưới đầu cho rồi cứ thế ngủ...

tất cả những thứ hành động rồ dại vui vẻ nổi loạn ấy ở cái máng lợn hà nội này chẳng mấy lúc có cơ hội làm được
vu vơ thế mà mình lại có duyên (chắc cả nợ) nữa với các anh zai, cứ đi mãi xong cuối cùng vẫn cứ bị các anh dụ về làm đại hội. cái này là cái thứ 3 rồi, cũng đã có 3 ông anh zai yêu quý vô cùng tận rồi. 8 tháng quanh quẩn ngập lụt vậy mà 1 tuần vèo một cái đã qua. những ngày vùn vụt trôi nhanh đến mức không còn cả khái niệm về thời gian nữa. cả không gian cũng không. vài tiếng máy bay, vài tiếng ô tô là đã bước vào một vùng không - thời gian hoàn toàn khác, như là thuộc về một thế giới khác. thảo nào mà có những đứa nghiện việc ra đi và sợ phải trở về như hà mã yêu quý của mình. dạo trước mình hay trách hà mã vì cứ đi mãi ko chịu về, giờ mình mới bắt đầu hiểu
lần nào làm xong đại hội mình cũng buồn, nối buồn nặng mất mát như là bị mất đi món đồ vật cưng, hay người bạn thân nào đó. mình buồn ngay từ buổi gala tối hôm trước, buồn ngay từ những buổi trưa anh trai mang bữa trưa xuống tận phòng thư kí bắt mình ăn, buồn ngay từ lúc anh trai gọi cafe, bóp vai cho mình lúc mình mệt. mình buồn ngay từ khi chuẩn bị pack đồ trả phòng chuẩn bị về, buồn ngay từ khi xe bắt đầu chạy, buồn ngay từ lúc nghe thấy tiếng hà nội. năm nào mình cũng bị buồn lao đao mất mấy ngày có khi là mấy tuần như thế. 
trên đường về mình cứ nghĩ mãi về những chuyến ra đi và trở về, nghĩ mãi về những nơi mình thường ở, về những nơi mình gọi là nhà. mình nghĩ rằng, sau này đến tận khi mình có một gia định riêng của chính mình, thì khi ấy mình mới có một nơi để gọi là NHÀ, có một chốn để nuôi dưỡng những ý nghĩ và cảm giác muốn trở về. còn bây giờ, tất cả chỉ là những vùng không gian mang tên gọi thế thôi. còn bây giờ mình chẳng thuộc về đâu cả
những ngày bận rộn. sau cùng thì điều mình có được nhiều nhất là những trải nghiệm. những trải nghiệm cũng khiến mình nhận ra nhiều giá trị cần lưu giữ và những điều không nên tự làm khổ mình bằng cách giữ mãi trong lòng nữa. cuộc sống đằng nào chẳng tiếp diễn, thế nên tốt nhất là để cho nó tiếp diễn theo chiều hướng hạnh phúc. (đằng nào chẳng 2012 chẳng sắp nghẻo cả lũ rồi ) 

P/S: (mấy hôm nay mình cứ nghĩ mãi về bạn zai mà mình say nắng. anh trai bảo thích thì thịt, chẳng việc quái gì phải sợ, em cứ chọn đi, chọn nhiều vào, vì kiểu gì sau này em cũng chọn sai í mà.)

4 tháng 10, 2012

04


hóa ra hạ long muôn đời làm mình buồn,cái đại hội đông nghịt toàn zai là zai này làm đến lần thứ mấy mình vẫn phải trải qua tâm trạng ấy

nằm im ỉm trong phòng villa sang chảnh, cửa sổ rộng mênh mông nhìn ra một rừng cây xanh mướt cũng chẳng khác mấy cảm giác ngồi một mình giữa mưa lất phất nhìn ra quảng trường gần biển. hồi ấy mình ngồi ở quảng trường ít nhất còn để đợi một chuyến xe qua, giờ thì chẳng có chuyến xe nào để mình đợi nữa.

tháng mười khốn kiếp, hải ly nhắn tin kêu đời chẳng có gì vui tớ thèm ôm không ngủ được. mấy cây hoa sữa gần khách sạn nở hoa thơm muốn chết, mình muốn rủ hải ly đi dạo phố loanh quanh nửa đêm nhưng lười quá lại cứ nằm ì trong khách sạn nghe nhạc. đến cả nhạc cũng buồn buồn như ném đá vào bụng.

hóa ra mình đã chẳng còn nhiệt huyết như 1 năm 2 năm trước nữa, hoặc cũng có khi mình càng ngày càng thờ ơ với những điều đang diễn ra trong cuộc sống này.

hóa ra những chuyện quên quên nhớ nhớ đến chu kì lại rối tung cả lên chứ chẳng ngăn nắp được như mình tưởng. loài người thật vớ vẩn, sống thì cứ thế mà sống sinh ra âm nhạc chữ nghĩa văn thơ yêu thương tình ái làm quái gì hại đời bao nhiêu người đông tây kim cổ