hát karaoke khản giọng, đi bộ dọc đường vắng lúc nửa đêm,
vừa nhảy nhót vừa hát ông ổng trên vỉa hè không bóng người, uống rượu vang nghe
nhạc oằn oại ở cầu tầu lúc gần 1h sáng, nằm vặt vẹo trên sàn ăn mực nướng nói
chuyện ngớ ngẩn rồi lúc say say buồn ngủ có đứa bế lên giường đắp chăn đặt gối
dưới đầu cho rồi cứ thế ngủ...
tất cả những thứ hành động rồ dại vui vẻ nổi loạn ấy ở
cái máng lợn hà nội này chẳng mấy lúc có cơ hội làm được
vu vơ thế mà mình lại có duyên (chắc cả nợ) nữa với các
anh zai, cứ đi mãi xong cuối cùng vẫn cứ bị các anh dụ về làm đại hội. cái này
là cái thứ 3 rồi, cũng đã có 3 ông anh zai yêu quý vô cùng tận rồi. 8 tháng
quanh quẩn ngập lụt vậy mà 1 tuần vèo một cái đã qua. những ngày vùn vụt trôi
nhanh đến mức không còn cả khái niệm về thời gian nữa. cả không gian cũng
không. vài tiếng máy bay, vài tiếng ô tô là đã bước vào một vùng không - thời
gian hoàn toàn khác, như là thuộc về một thế giới khác. thảo nào mà có những đứa nghiện việc ra đi và sợ phải trở về như hà mã yêu quý của mình. dạo trước mình hay
trách hà mã vì cứ đi mãi ko chịu về, giờ mình mới bắt đầu hiểu
lần nào làm xong đại hội mình cũng buồn, nối buồn nặng mất
mát như là bị mất đi món đồ vật cưng, hay người bạn thân nào đó. mình buồn ngay
từ buổi gala tối hôm trước, buồn ngay từ những buổi trưa anh trai mang bữa trưa
xuống tận phòng thư kí bắt mình ăn, buồn ngay từ lúc anh trai gọi cafe, bóp vai
cho mình lúc mình mệt. mình buồn ngay từ khi chuẩn bị pack đồ trả phòng chuẩn bị
về, buồn ngay từ khi xe bắt đầu chạy, buồn ngay từ lúc nghe thấy tiếng hà nội.
năm nào mình cũng bị buồn lao đao mất mấy ngày có khi là mấy tuần như thế.
trên đường về mình cứ nghĩ mãi về những chuyến ra đi và
trở về, nghĩ mãi về những nơi mình thường ở, về những nơi mình gọi là nhà. mình
nghĩ rằng, sau này đến tận khi mình có một gia định riêng của chính mình, thì
khi ấy mình mới có một nơi để gọi là NHÀ, có một chốn để nuôi dưỡng những ý
nghĩ và cảm giác muốn trở về. còn bây giờ, tất cả chỉ là những vùng không gian
mang tên gọi thế thôi. còn bây giờ mình chẳng thuộc về đâu cả
những ngày bận rộn. sau cùng thì điều mình có được nhiều
nhất là những trải nghiệm. những trải nghiệm cũng khiến mình nhận ra nhiều giá
trị cần lưu giữ và những điều không nên tự làm khổ mình bằng cách giữ mãi trong
lòng nữa. cuộc sống đằng nào chẳng tiếp diễn, thế nên tốt nhất là để cho nó tiếp
diễn theo chiều hướng hạnh phúc. (đằng nào chẳng 2012 chẳng sắp nghẻo cả lũ rồi
)
P/S: (mấy hôm nay mình cứ nghĩ mãi về bạn zai mà
mình say nắng. anh trai bảo thích thì thịt, chẳng việc quái gì phải sợ, em cứ
chọn đi, chọn nhiều vào, vì kiểu gì sau này em cũng chọn sai í mà.)