hà nội mấy tuần nay mưa suốt, ngày nào cũng mưa, đêm nào cũng mưa. tôi chưa bao giờ thích mưa, nhưng dạo này tôi hay nghĩ, biết đâu những cơn mưa lại mang mang đến cho tôi những duyên may trong cuộc đời. như cậu ấy từng nói.
tôi gặp cậu ấy lần đầu tiên vào một ngày mưa, rồi cái nắm tay đầu tiên cũng vào một ngày mưa. ngay cả nụ hôn đầu tiên của chúng tôi cũng vào một tối mưa thơm đầy vị bánh. dưới ngọn đèn đường tỏa màu ấp lánh tôi đã thấy hạnh phúc vô biên, cảm giác hạnh phúc lâu lắm tôi mới có lại được. cậu ấy là cơn mưa mát giữa mùa hè, là điểm sáng dịu dàng giữa những ngày hè không dấu mốc của tôi
hôm nay tôi nói với cậu ấy: tớ sẽ cắt tóc ngắn, tóc tớ dạo này rụng nhiều quá. cậu ấy không phản đối chỉ bảo: nếu điều ấy làm tôi vui, thì tôi có cắt trụi tóc cậu ấy cũng sẽ không phản đối. vì dù tóc tôi có thế nào thì cậu ấy vẫn thích tôi.
thật tuyệt khi được nghe hay nói với nhau nhưng lời dịu dàng trong những ngày mưa xám xịt.
hôm qua, trong một khoảng hiếm hoi tạnh mưa, tôi đi đạo với Bu quanh bờ hồ và khu phố cổ, rồi ra Tạ Hiện ngồi uống bia. khi đi qua một góc bờ hồ, dù ngạt mũi tôi vẫn ngửi thấy mùi hoàng lan thoảng trong không khí. (hình như sau cơn mưa mọi thứ đều dịu dàng hơn và thơm hơn và hình như năm nay mùa thu đến sớm.)
bọn tôi ngồi cạnh nhau nói đủ các thứ chuyện như mọi khi, có lúc đã cùng nói với nhau rằng càng ngày mọi thứ dường như càng trở nên ngắn hạn quá. ngay khi ta nhận lời yêu một ai đó, ngay từ cái nắm tay đầu tiên rồi nụ hôn đầu tiên ta đã bắt đầu cảm thấy mất mát, bắt đầu cảm thấy tình yêu đang hao hụt dần đi. điều ấy là sự thật, mọi sự trên đời luôn luôn rồi sẽ phai nhạt dần đi. sống càng lâu trải nghiệm càng nhiều người ta sẽ chỉ càng thấm thía điều ấy cũng như nhận ra rằng sự thật ấy mãi mãi ta chẳng bao giờ thay đổi được, chỉ có thể học cách sống chung với nó.
cái thời có thể lao bổ vào tình yêu, yêu thương một cách say mê điên cuồng bất chấp tất cả đã qua và có lẽ sẽ chẳng bao giờ trong cuộc đời được trải qua cảm giác ấy nữa.
đôi khi tôi đã nghĩ, trí thông minh của loài người, thực ra không phải là một món quá được ban tặng, mà là một sự trừng phạt thì đúng hơn
điên thật. làm sao mà tập được thói quen đi ngủ trước 2h bây giờ?
(*)thực ra thì title đêk liên quan