31 tháng 7, 2013

do you miss him ?



Nếu cậu luôn nhớ một ai đó. Nghĩa là rất nhiều thời gian đã trôi qua nhưng cậu vẫn không thể ngừng nghĩ về người đó, hàng ngày, hàng đêm. Không thể ngừng nghĩ dù hàng trăm lần cậu tự nói với mình phải ngừng ngay việc nghĩ về người đó lại. Nhưng cậu không làm được, cố quên cũng không thể mà cố nhớ cũng không thể. Đơn giản vì người đó cứ ở mãi trong đầu cậu. (Thực ra tớ cũng không chắc đó có phải là nhớ không nữa)

nhưng nếu thực sự như thế thì tớ phải làm gì?


đơn giản lắm. hãy tìm gặp người đó càng sớm càng tốt



29 tháng 7, 2013

now you can see me(*)



hà nội mấy tuần nay mưa suốt, ngày nào cũng mưa, đêm nào cũng mưa. tôi chưa bao giờ thích mưa, nhưng dạo này tôi hay nghĩ, biết đâu những cơn mưa lại mang mang đến cho tôi những duyên may trong cuộc đời. như cậu ấy từng nói.
tôi gặp cậu ấy lần đầu tiên vào một ngày mưa, rồi cái nắm tay đầu tiên cũng vào một ngày mưa. ngay cả nụ hôn đầu tiên của chúng tôi cũng vào một tối mưa thơm đầy vị bánh. dưới ngọn đèn đường tỏa màu ấp lánh tôi đã thấy hạnh phúc vô biên, cảm giác hạnh phúc lâu lắm tôi mới có lại được. cậu ấy là cơn mưa mát giữa mùa hè, là điểm sáng dịu dàng giữa những ngày hè không dấu mốc của tôi

hôm nay tôi nói với cậu ấy: tớ sẽ cắt tóc ngắn, tóc tớ dạo này rụng nhiều quá. cậu ấy không phản đối chỉ bảo: nếu điều ấy làm tôi vui, thì tôi có cắt trụi tóc cậu ấy cũng sẽ không phản đối. vì dù tóc tôi có thế nào thì cậu ấy vẫn thích tôi.
thật tuyệt khi được nghe hay nói với nhau nhưng lời dịu dàng trong những ngày mưa xám xịt.

hôm qua, trong một khoảng hiếm hoi tạnh mưa, tôi đi đạo với Bu quanh bờ hồ và khu phố cổ, rồi ra Tạ Hiện ngồi uống bia. khi đi qua một góc bờ hồ, dù ngạt mũi tôi vẫn ngửi thấy mùi hoàng lan thoảng trong không khí. (hình như sau cơn mưa mọi thứ đều dịu dàng hơn và thơm hơn và hình như năm nay mùa thu đến sớm.)

bọn tôi ngồi cạnh nhau nói đủ các thứ chuyện như mọi khi, có lúc đã cùng nói với nhau rằng càng ngày mọi thứ dường như càng trở nên ngắn hạn quá. ngay khi ta nhận lời yêu một ai đó, ngay từ cái nắm tay đầu tiên rồi nụ hôn đầu tiên ta đã bắt đầu cảm thấy mất mát, bắt đầu cảm thấy tình yêu đang hao hụt dần đi. điều ấy là sự thật, mọi sự trên đời luôn luôn rồi sẽ phai nhạt dần đi. sống càng lâu trải nghiệm càng nhiều người ta sẽ chỉ càng thấm thía điều ấy  cũng như nhận ra rằng sự thật ấy mãi mãi ta chẳng bao giờ thay đổi được, chỉ có thể học cách sống chung với nó.
cái thời có thể lao bổ vào tình yêu, yêu thương một cách say mê điên cuồng bất chấp tất cả đã qua và có lẽ sẽ chẳng bao giờ trong cuộc đời được trải qua cảm giác ấy nữa.

đôi khi tôi đã nghĩ, trí thông minh của loài người, thực ra không phải là một món quá được ban tặng, mà là một sự trừng phạt thì đúng hơn

điên thật. làm sao mà tập được thói quen đi ngủ trước 2h bây giờ?

(*)thực ra thì title đêk liên quan

24 tháng 7, 2013

(nghe nói) cây hồng trên cửa hàng lại nở hoa mới

mai sẽ cố lết lên Giun chụp ảnh. yêu tóa




tuổi trẻ không bầy bàn ghế không bầy

Tôi ốm. Ốm một trận ghê gớm. hình như vào những lúc ốm mệt người ta lại hay nghĩ về màu sắc. tôi nhớ bài hát Sắc màu của Trần Tiến được ông nhạc sĩ già sáng tác khi ông đang nằm viện tưởng chết.
Mấy hôm ốm nằm nhà, giữa những cơn sốt và những đợt nóng lạnh liên miên lần nào mở mắt ra tôi cũng thấy một khung cửa sổ lớn màu đen sẫm trước mặt. chỉ duy nhất một lần vào buổi chiều mưa mưa tỉnh dậy sau cơn đau đầu tôi nhìn thấy khung cửa trắng lấp lánh cây xanh phía ngoài. nhưng khoảnh khắc ấy không kéo dài lâu.

có những lần tỉnh dậy tôi không nhớ mình đang ở đâu, bao nhiêu tuổi, đang làm gì... giống như người đang đi trên đường đột nhiên bị một đợt sương mù lớn chắn trước mặt. tôi chẳng nhớ gì cho đến khi nhìn thấy thứ gì đó thân thuộc để bấu víu vào mà nhớ lại. có lần là cái tủ áo, có lần là cái chăn bông hoa hồng, có hôm chỉ là nhờ tiếng điện thoại rung nhè nhẹ bên cạnh. thỉnh thoảng trong những ngày khỏe mạnh tỉnh dậy một mình trong phòng tôi cũng hay như thế. tôi cũng ko biết tại sao.
Khi nằm một mình ở nhà tôi nghĩ đến rất nhiều đồ ăn. Nhưng miệng tôi đắng ngắt, có lúc đắng đến mức tôi thấy như mình đã mất luôn cả vị giác. buổi chiều ngày thứ 2, đỡ mệt tôi bò dậy nấu bữa tối cho Mạnh, nhưng khi ấy tôi không sao nêm nổi gia vị vào bất kì món nào, lưỡi tôi không có cảm giác gì về thức ăn hay mùi vị.

mấy hôm trước khi ốm ngày nào về đến nhà tôi cũng mong hôm sau được nghỉ cả ngày, nằm ườn cả ngày trên sofa xem tivi. rồi tôi ốm. những ngày tôi ốm trời hôm nào cũng mưa. trong những cơn mê mê tỉnh tỉnh giữa những trận mưa có lúc tôi tư hỏi: không biết mình đang làm cái quái gì với tuổi trẻ của mình?




22 tháng 7, 2013

have you ever see the rain?

1.
vì (trộm vía) ít đau ốm nên mỗi lần bị ốm tôi rất hay nghĩ bậy, hay nghĩ xem không biết mình còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa

mỗi lần mẹ ốm nặng như lần này tôi cũng hay nghĩ bậy, hay nghĩ xem tôi còn có thể ở với mẹ bao nhiêu ngày tháng nữa. thường thì những lúc như thế chỉ muốn lao ngay về nhà, hoặc nếu không thì mỗi ngày gọi điện cho mẹ vài lần hay ngồi ăn năn những lần cãi nhau với mẹ.

mỗi lần tự ốm hay có người thân nào đau ốm thì đều thấy cuộc sống mong manh, chẳng đến nỗi như cái chớp mắt nhưng cũng mỏng manh như sợi chỉ thôi.

anh zai bảo rồi đến một lúc nào đó em sẽ thấy chẳng có gì quan trọng trong cuộc sống của em ngoài những điều em thích. bởi vì rất nhiều người đi tìm điều mình thích suốt cả đời mà cũng không tìm thấy, vậy nên trong lúc em còn thích còn tha thiết với điều gì đó, hãy làm ngay đi trước khi quá muộn.

2.
vì ốm đau dặt deo nên tối nay được dẫn đi ăn gà, được ngồi cafe ở tầng cao chót vót nhìn ra hồ gươm và nhìn xuống khắp thành phố. ngay lúc ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà đó hút thuốc và ngắm trăng tôi đã nghĩ là tôi đã đổi ý. tôi sẽ gật đầu nếu bạn í tỏ tình với tôi ở đây. ngay đây, ko cần phải đợi đến tận mùa thu hay tháng 12 ở hội an nữa. nếu đã muốn thì tốt nhất đừng nên đợi vì biết đâu mấy bước chân đã là cả một đại dương

19 tháng 7, 2013

summer story

chuyện là, vào một ngày mùa hè, cô gái nói với chàng trai trong lúc cả hai đang ngồi cafe:
- Chẳng hiểu sao cả tuần nay tớ toàn nằm mơ triền miên rồi giật mình giữa đêm. sáng nào tỉnh dậy cũng mệt lử
- Hoặc là cậu đang stress, hoặc là cậu đang có cảm giác cô đơn hoặc thiếu an toàn
- Vậy tớ phải làm thế nào?
- Kiếm đứa nào đấy ôm khi đi ngủ
- ...
- Tớ sẽ cho cậu mượn tớ vài bữa
...
không biết lời chàng trai nói có thật không nhưng đúng là đêm đó cô gái ngủ ngon lành khi có một người nằm cạnh để gối đầu lên tay đứa ấy say sưa ngủ. suốt một đêm không mơ mộng gì, chỉ lơ mơ tỉnh dậy lúc nửa đêm vì nghe tiếng đồ đạc rơi vỡ. hóa ra chàng trai dậy xem bóng đá, sợ cô gái tỉnh giấc nên sau khi kê lại gối, đắp lại chăn cho cô gái thì ko dám bật điện mò mẫm trong tối đi ra nên va phải đồ đạc.

sáng, lúc cô gái mở mắt thì thấy chàng trai đang chuẩn bị đi làm, chàng trai hôn phớt lên trán cô gái bảo cậu cứ ngủ tiếp đi, tớ đi làm trước.

hơn 5 năm quen nhau, đến tận hôm ấy cô gái mới nhận ra chàng trai cao lớn đang đứng trước mặt mình cũng có những lúc lại dịu dàng đến thế.

một câu chuyện như thế, cứ tưởng chỉ có ở trong phim nhưng hóa ra lại có ở ngoài đời thật :)

18 tháng 7, 2013

hoàn toàn đồng ý về khoản rửa bát. ze ze

Đàn ông các anh muốn yêu một cô gái biết nấu ăn thì trước hết các anh phải học cách rửa bát. Muốn yêu 1 cô chân dài da trắng nõn nà thì tự nhìn xem mình có 6 múi chưa? Muốn người yêu mình ngoan ngoãn, hiền lành, biết cam chịu, không nheo nhéo điện thoại khi các anh đang bên bàn nhậu thì các anh cứ để bạn gái đi nhậu 1 hôm đi thì sẽ biết.
 Đàn ông bây giờ nhiều người chỉ biết đòi hỏi mà không tự nhìn vào bản thân mình trước. Với tôi, người đàn ông đáng để yêu là người không cần biết ở ngoài anh ấy làm gì, kiếm được bao nhiêu tiền nhưng nhất định sau bữa cơm anh sẽ rửa bát cho tôi. 

source: raincln

17 tháng 7, 2013

đêm qua trời mưa to, suốt cả tuần nay hầu như đêm nào trời cũng mưa. những ngày tháng bắt đầu bớt nóng.
sáng nay khi chạy xe đi làm tôi có cảm giác như mùa thu đã đặt được nửa bước chân vào thành phố. Tôi luôn ghét mùa hè, nhưng tôi không kì vọng mùa thu sẽ đến sớm. chẳng hiểu tại sao nhưng tôi có cảm giác mình vẫn còn điều gì đó nhất định phải làm trong mùa hè. không phải là việc đi biển, không phải là trồng thêm một cây hồng trên Giun. Thực tình là tôi cũng chẳng biết cái việc tôi nhất định muôn làm là việc quái gì tôi chỉ biết tôi nhất định sẽ phải làm. thế thôi.

sáng nay ở văn phòng hai đứa dở người ngồi bật mãi "Em còn nhớ hay em đã quên". cái giọng tuấn ngọc khi hát về mấy chuyện quên quên nhớ nhớ cứ như bom đạn dội vào lòng. mà không hiểu sao mỗi lần bom đạn dội về thế này lại nhớ mùa đông, giống hệt như cảm giác mỗi lần ngửi thấy mùi Armani code là không cần gì thêm ngay lập tức những mùa đông của vài năm trước ùa về 

15 tháng 7, 2013

summer crush

Anh có biết vì sao không? Vì hai người quá yêu nhau nhưng lại không biết cách yêu nhau, vậy nên hai người mới tức giận và chia tay nhau

Anh có biết cô ấy muốn gì không?

Anh nghĩ cố gắng làm việc, kiếm tiền rồi mua cho cô ấy những thứ cô ấy thích, đưa cô ấy đến những nơi đẹp đẽ…thì cô ấy sẽ vui sao? Thực ra đó chỉ là cách thể hiện tình cảm của riêng anh, theo cách của anh thôi.


Cô ấy không cần những thứ ấy, vì những thứ ấy người đàn ông nào cũng có thể mang đến. Nhưng cô ấy lại chỉ yêu anh.


Anh đã bao giờ suy nghĩ xem cô ấy thực sự muốn gì hay chưa?

(trong một cái phim không nhớ tên và diễn viên rất xinh)


12 tháng 7, 2013

summer - love


dù suốt ngày cắm mặt ở đây đến mức không có cả thời gian hẹn hò với zai nhưng mà yêu thương tha thiết lắm, càng ngày lại càng thấy yêu í bạn Giun ạ :X

11 tháng 7, 2013

summer - flower


cuối cùng thì hoa hồng cũng nở hoa, dù là một bông hoa bé tí xíu. Nhưng cuối cùng nó vẫn nở hoa

thế mà có lúc tôi đã tưởng là nó không bao giờ có thể sống sót được. rõ ràng là chúng mình chẳng bao giờ biết trước được điều gì nếu chúng mình chưa thử cố gắng (đấy là chưa kể mọi cố gắng đều thường xuyên được đèn đáp). ít nhất tôi cũng đã ngày ngày tưới nước xới đất cho nó ngay cả khi nghĩ nó không sống nổi. có lẽ vì tôi luôn hy vọng nó sẽ sống, và có lẽ, cũng đã từng luôn tin rằng nó sẽ sống

và cuối cùng nó đã nở hoa. thật không thể tin được tôi lại vui mừng đến thế khi nhìn thấy một cái cây nở hoa

summer - fish



giữa mùa hè, ngồi trên vỉa hè uống bia lạnh với bạn, tôi kể cho bạn nghe chuyện tôi bị ám ảnh bởi lũ cá. lũ cá vàng tôi nuôi trong lọ thủy tinh đã chết hồi mùa hè năm ngoái, lũ cá vàng của Nam ở góc cửa sổ, lũ cá hồi làm khổ tôi bao nhiêu năm nay. tôi thấy cả thành phố chỉ toàn là cá. những con cá mải miết bơi trong những bể kính  bé tẹo, quanh quẩn, quẩn quanh hoặc ra sức nhảy từ bể cá này sang bể cá khác. Nếu không thì cũng đang  mắc kẹt trong im lặng trên những tấm lưới giăng khắp thành phố.

cảm giác chán nản nhàn nhạt vô cớ cứ luôn xâm lấn tôi mỗi mùa hè, năm này qua năm khác như một lời hẹn.

tôi thèm đi biển, thèm đến nỗi mấy hôm liền tôi đều mơ thấy mình chạy tung tăng trên bãi biển hoang vắng, mơ thấy mùi gió biển và mùi lá thông thơm ngai ngái, mơ thấy mình sáng sớm đạp xe từ hội an ra biển, tóc bay trong gió. nhưng tôi sợ đi biển một mình. tôi sợ ở biển một mình thì tôi sẽ  hóa thành cá bơi đi mất không quay về được nữa. thật là nhảm nhí

mùa hè, có khi tôi ngồi hàng giờ liền ở Giun, mở tung hết cửa sổ, tắt hết điện, ném điện thoại vào một góc rồi ngồi ngồi nhìn xuống phố. có hôm tôi khóc, có hôm tôi nghe nhạc, có hôm tôi thấy bình thản chẳng nghĩ ngợi gì. có hôm tôi ngồi mãi thế rồi ngủ quên mất. nhưng thường thì tôi nhớ. tôi nhớ những đứa đã từng ngồi đây với tôi, nhớ những đi mãi không chịu về ngồi đây với tôi, nhớ đứa từng ngồi trên cao ngắm phố với tôi, nhớ đứa từng nghe nhạc cùng tôi, nhớ những đứa đã cùng tôi bước qua những mùa hè trong quá khứ. tất cả những đứa mà tôi nhớ, bọn chúng đang ở đâu, có đứa nào từng ngồi ở ban công nào đó nhìn xuống phố rồi nhớ tôi như tôi nhớ bọn chúng hay không?

rồi còn những mùa hè của năm sau hay những năm về sau nữa, ai trong số bọn chúng sẽ vẫn ở trong nỗi nhớ mùa hè của tôi, hay ít nhất còn ngồi trên vỉa hè uống bia lạnh với tôi để nói chuyện mùa hè?

10 tháng 7, 2013

summer love


“The (500) Days of Summer attitude of “He wants you so bad” seems attractive to some women and men, especially younger ones, but I would encourage anyone who has a crush on my character to watch it again and examine how selfish he is. He develops a mildly delusional obsession over a girl onto whom he projects all these fantasies. He thinks she’ll give his life meaning because he doesn’t care about much else going on in his life. A lot of boys and girls think their lives will have meaning if they find a partner who wants nothing else in life but them. That’s not healthy. That’s falling in love with the idea of a person, not the actual person.” 

— Joseph Gordon-Levitt (via suiicune)

9 tháng 7, 2013

summer rain

Suvanabum Airport
July 2013

sáng nay tỉnh dậy em lại thấy mình xa anh thêm một chút. Hình như cứ sau mỗi chuyến đi xa em lại thấy mình xa anh thêm một chút. Điều ấy, em không biết là do khi đi xa em nhìn thấy rõ hơn tình cảm của mình hay vì mỗi lần như thế em lại quen dần với cảm giác không có anh bên cạnh.

Những ngày ở Bangkok, trong ví em không mang theo gì nhiều ngoài tiền, vài thứ bùa may mắn mẹ xin cho em, và hình của anh. Trước khi đi em đã phân vân mãi, rồi quyết định vẫn để yên hình của anh trong ví, em nghĩ như vậy em sẽ cảm giác đỡ đơn độc hơn, cảm giác gần như là anh vẫn ở đâu đó rất gần em.

Nhưng em cũng không thể đánh lừa cảm giác của mình mãi được, sự thật là anh không ở đâu đó gần em, anh thậm chí càng ngày càng ở xa em. Nếu một người cứ đứng yên và một người cứ bước tới thì sớm muộn gì hai người cũng sẽ gặp được nhau. Chúng ta ai sẽ là người bước tới và ai sẽ là người đứng đợi người kia?
Hà mã luôn bảo em dũng cảm hơn là em tưởng, nhưng dù dũng cảm đến thế nào thì bước chân em cũng đã bắt đầu thấy mỏi.


Nếu anh không giữ em lại, hoặc nếu anh không bước về phía em, em sợ rồi chúng ta sẽ chẳng bao giờ chạm tới nhau được nữa đâu anh ạ.


Giờ đã là giữa mùa hè rồi.

4 tháng 7, 2013

think inside the box

nếu nghĩ rằng cho đến hết cuộc đời này cũng không thể gặp lại người đó nữa, không thể nhìn thấy, không thể nghe giọng nói, không bao giờ chạm được vào nhau lần nữa...

thì cậu cảm thấy thế nào?

hãy suy nghĩ về câu hỏi ấy
rồi cậu sẽ biết cậu có muốn gặp lại họ hay không




1 tháng 7, 2013

hi Jul

việc đầu tiên tôi nghĩ đến khi tháng 7 bước chân về là tôi thật sự cần nghỉ ngơi. một buổi sáng, một buổi chiều, một buổi tối, hay chỉ một lúc thôi cũng được. miễn là được nghỉ ngơi một đoạn thời gian, với không điện thoại, ko laptop, ko có thêm bất kì cuộc nói chuyện nào

chỗ đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn cứ là cái góc nhỏ nhỏ với cái ghế gật gù cạnh cửa sổ mà tôi vẫn hay ngồi đọc sách hoặc nghe nhạc vào những chiều cuối tuần. cái góc ấy vào những buổi chiều lúc nào cũng gần như là yên tĩnh tuyệt đối. 

vì là tháng Bảy, và chỉ còn 1 tháng nữa là sẽ đến ngày mà tôi đánh dấu là "500 days of summer" trên lịch bàn nên hôm nay tôi quyết định sẽ đi cắt tóc, sẽ đóng cửa Giun một ngày và ngồi lì cả chiều trên cái ghế cạnh cửa sổ ấy. mùa hè, nếu chưa được đi biển thì ít nhất thỉnh thoảng cũng nên tha thứ cho bản thân vì tội cần - nghỉ - ngơi