Em của ta,
Vậy là dù ta cố gắng cuối cùng ta vẫn không ngăn được em. Sau cùng em vẫn nhìn thấy những gì không nên nhìn, trông thấy những gì không nên trông. Dù em đã biết trước, đã được báo trước thế mà em vẫn tình nguyện nhảy vào giữa đám gai góc rồi vùng vấy trong đó để bị thương. Thế rồi ta biết em đau, thế rồi ta biết em quen với việc bị đau đến mức chỉ biết ngây dại ra mà nhìn nỗi đau thấm dần vào gan ruột. Ta đau đáu rã rời nhìn về phía em.
Em bước vào cuộc đời ta một sớm khuya, khi rét mướt còn in hằn trên khăn áo.
Em bước vào cuộc đời ta một ngày tháng năm, khi giông bão đổ tràn về thành phố.
Em đột ngột đến, như cơn mưa rào bất chợt giữa mùa hạ. Tự nhiên và choáng ngợp, em hồn nhiên như đứa trẻ lạ lẫm bước đến bên ta không cần biết bước vào cuộc một người đã khó mà bước ra còn khó khăn hơn gấp trăm lần (Thường thì chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong đó - gần - như - là - mãi - mãi) Ta mắc kẹt trong cuộc đời em, ta mắc kẹt trong cuộc đời của chính ta mà ta cũng không hay biết.
Ta đứng nhìn em từ nơi em không nhìn thấy được, từ một nơi vừa gần lại vừa xa em. Nhưng ta biết em cảm nhận được có một đôi mắt đang dõi theo em, tha thiết và tuyệt vọng - sự tuyệt vọng bắt nguồn từ chính những suy nghĩ của ta. Không phải ta đang đứng bên lề cuộc đời em, mà đôi khi ta thậm chí đứng bên lề cuộc đời của chính ta.
Rồi sau cùng ta giữ lại được gì cho ta - không em? Một mặt hồ bình yên phẳng lặng có phải là không có sóng dữ cuộn lên từ tận đáy cùng?
Đêm yên quá phải không em, vậy mà không ru nổi giấc ngủ ta. Ta để lạc mất mình vào đêm không sao tìm lại được. Ta thèm mùi tóc thơm, ta nhớ mùi da thịt ấm, ta khao khát được bao bọc lấy em. Vậy mà ta chỉ có thể cồn cào ẩn mình trong khói thuốc nhìn đăm đăm vào đốm lửa nhỏ giữa màu đen dày đặc đang vây bủa xung quanh. Bao nhiêu khói thuốc mới khiến những ý nghĩ về em dịu lại?
Ta nghĩ về em nhưng ta không đủ sức cho nhớ nhung nữa, ta chỉ giữ lại được cho mình toàn chống chếnh với mình ta.
Đêm vẫn trôi..
(tặng đêm khi ngày đã sang rồi)