26 tháng 8, 2012

it maybe my answer





“The (500) Days of Summer attitude of “He wants you so bad” seems attractive to some women and men, especially younger ones, but I would encourage anyone who has a crush on my character to watch it again and examine how selfish he is. He develops a mildly delusional obsession over a girl onto whom he projects all these fantasies. He thinks she’ll give his life meaning because he doesn’t care about much else going on in his life. A lot of boys and girls think their lives will have meaning if they find a partner who wants nothing else in life but them. That’s not healthy. That’s falling in love with the idea of a person, not the actual person.”

— Joseph Gordon-Levitt

hồi bọn cá vàng còn sống





Hồi bọn cá vàng còn sống, hồi ấy đã là những ngày rất vui. Những ngày mùa hè nóng rực nhưng rất vui. Những sáng sớm tỉnh dậy trong căn phòng mát lịm, đánh răng trong cái phòng tắm 2 cửa, một cửa đi thẳng ra ban công nhìn nắng xiên qua mặ hồ. những ngày mùa hè mãi mãi. Khi ấy dù nỗi buồn và trống trải vì những điều đã mất ngày ngày thường trực thì tâm trí vẫn luôn có chỗ để hướng đến, và ý nghĩ luôn lạc quan tin rằng những ngày u buồn rồi sẽ qua. Nhất định rồi sẽ qua, mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy dù có theo cách nào đi nữa.
Dù sao thì vẫn còn quá trẻ để cạn kiệt niềm tin vào bất kì điều gì.
P bảo cây hoa sữa ở gần nhà P đã nở, chưa thơm nhưng đã nhìn thấy hoa. Vậy là sắp mùa thu “xịn”. mùa thu, nghe thì lãng mạn kinh điển nhưng chẳng có đứa bình thường nào suy nghĩ được bình thường vào cái mùa vừa mát vừa dễ chịu vừa nhiều gió vừa thơm lừng khắp mọi ngõ ngách trong thành phố này. Rồi người ta vẫn sẽ dễ yêu nhau hơn vào mùa thu nhưng cũng tưởng nhớ những mối tình đã qua vào mùa thu. Trăng sáng thì ngồi ngắm trăng ăn bánh trung thu tưởng nhớ, trăng ko sáng thì ngồi trong nhà đốt nến uống bia ăn thịt gà tưởng nhớ. Tình yêu thật ra là thứ tình cảm mong manh chóng vánh nhất trên đời, cũng phần nào vì thế mà nó đẹp. mà cái đẹp thì cần – nên được tưởng nhớ, vì cái đẹp cứu rỗi thế giới .
Hồi bọn cá vàng còn sống, thích cái gì mình hay ngồi khâu tay, có khi khâu suốt cả đêm mới xong. Giờ mình có máy may, nhưng bọn cá vàng thì chết cả rồi. chẳng hiểu vì sao chết, cứ tự nhiên chết. chắc bọn nó cũng ko biết là bọn nó chết, vì bọn nó có trí nhớ 1s mà.
Mình vẫn khó ngủ, dạo này mình còn hay mơ. Trước đây mình chưa bao giờ khó ngủ và chưa bao giờ mơ những giấc mơ kì lạ khó hiểu như thế. Ko phải là mơ nữa, mà có khi phải nói là mình chìm trong những cơn mộng mị, hình ảnh những người cả chục năm rồi không gặp, những người chỉ gặp một lần, những người đã chết, những người đã đi xa, những người mình không bao giờ nói chuyện đều đến trong những cơn mộng mị ấy. họ hành động kì quặc, nói những lời mình không ngờ không nhớ. B bảo hình như tâm trí mình đang xáo trộn hoặc đang căng thẳng lắm mới như thế. Hà mã thì lo lắng đến mức mỗi tuần đều gửi email cho mình. Mình cũng ko hiểu cái quái gì làm cái đứa mê ngủ hơn mọi thứ trên đời như mình khó ngủ. mình nghĩ mãi cũng ko giải thích được nên mình đành mặc kệ và cứ mơ mộng vậy thôi

Mình thích ngôi nhà này, vì nó có phòng khách, có tivi to và có sofa êm ái. Nó gần với cảm giác của một ngôi nhà hơn bất kì căn phòng nào khác. Nó còn có máy giặt chạy êm ru và khu bếp rộng rĩ sạch bóng vừa nấu ăn vừa có thể bật quạt xem tivi nói chuyện với những người khác. Vậy là ấm cúng. Sau này nếu (chẳng may) có lấy chồng và có một lũ trẻ con cũng chỉ cần như thế. Tình yêu thì cao xa nhưng hạnh phúc thì giản dị hơn thế. Người ta có thể hạnh phúc ngay cả khi chỉ sống một mình còn khó mà yêu khi chỉ có một mình được. thỉnh thoảng mình cứ nghĩ vẩn vơ như thế. Chẳng phải là mình ko muốn yêu ai, mình muốn chết đi được, nhưng ai cũng cần tình yêu nên tình yêu quá bận. nó chưa đến chỗ mình mà bây giờ mình cũng đang hơi mệt, nên mình cần nghỉ ngơi để xinh đẹp sẵn sàng khi tình yêu tới.


22 tháng 8, 2012

"rồi mọi người cũng sẽ bỏ hà nội mà đi hết"

đi miết đi miết, mùa thu rồi mà vẫn chưa chịu mò về. không mò về rồi Tết về đừng có kêu rên ko nhớ nổi mùi hoa sữa nữa nhé. cho đáng đời

bạn Nhật




Tôi thấy bạn bè giống như những chiếc chén. Có những chiếc chén để uống rượu, có những chiếc để uống trà, và có những chiếc chỉ để bày cho đẹp. Đôi khi bạn phải chắp vá cảm xúc nếu không tìm được đúng chiếc phù hợp với hoàn cảnh. Đều là lỗi do sự chọn lựa từ đầu của bạn, và do cách bạn sắp xếp những chiếc chén mà thôi.

Tôi thấy công việc giống như một chiếc điện thoại. Thường thì bạn cảm thấy rất mệt mỏi với nó. Nhưng cũng không muốn rời ra khỏi nó. Nó không thực sự quan trọng với bạn. Hoặc còn tuỳ quan niệm của từng người. Dù sao, nó cũng khiến bạn bớt cô đơn.

Tôi thấy tình yêu thật sự giống như một chiếc bật lửa. Bạn dùng nó để tạo cảm hứng cho những điều khác. Nó ở đó, trong một góc im lìm, không ồn ã, không gào thét đòi hỏi sự quan tâm, nhưng cần thiết. Những người hiểu biết luôn giữ một chiếc bật lửa ở cạnh mình, dù biết không phải bao giờ điều đó cũng an toàn.

Tôi thấy cuộc sống giống như một cơn mưa. Thế thôi..

Minh Nhật, tháng 8/2012

mình đọc cái này của bạn Nhật đúng vào đúng một hôm trời mưa tăm tối mùa mịt trốn làm ngồi ngà đắp chăn ăn uống no say rồi lăn ra ngủ. nằm trong chăn vào những hôm trời mưa hay lạnh lúc nào cũng thấy hạnh phúc lịm người. mình nghe bằng kiều thu phương lê hiếu noo dido, eva cassidy, nat...mặc kệ bọn kỉ niệm tháo chạy tung tăng khắp nơi. kệ bọn nó, dù sao ngày đẹp cứ thả hểt bọn kỉ niệm ra cho bọn nó đỡ cuồng chân

21 tháng 8, 2012

chắc phải đi xem nhiều cái triển lãm như này thì mới có động lực lấy chồng được




sau này phải cố để dành xiền để nếu (chẳng may) có lấy chồng thì phải mặc váy cưới đẹp vật vã của chị í thiết kế mới được




cuộn phim màu xanh

cuộn phim màu xanh
em định để dành cho anh
nhưng mùa thu
em chẳng để dành được nữa

19 tháng 8, 2012

đôi giày giỏi đi, giỏi cưa gái mà lúc nào cũng (thấy) thiếu thốn tềnh iêu




tháng tám một nửa

lâu rồi chẳng viết - nhận thư tay cho nhau



ở nhà một mình, ngồi xem tivi tắt tiếng, giống như một ngày xa xôi nào đó trong quá khứ. “chẳng còn gì thiêng liêng chẳng còn gì nguyên vẹn để nói lời hò hẹn mùa thu” nữa rồi. tình yêu không bảo hành nên máy móc lại càng không được bảo hành. hỏng hóc cũng chẳng buồn sửa, chẳng tha thiết giữ, chẳng tha thiết sửa nữa. những thứ người ta tha thiết sẽ tăng lên hay giảm dần đi theo thời gian, tuổi tác, trải nghiệm? 

 đêm là khoảng thời gian tàn bạo, vì chẳng bao giờ đủ tỉnh táo và lí trí, ý nghĩ cứ trôi hết từ miền này qua miền khác, sáng tối không thể phân định. không có khuân mặt nào rõ ràng dù hình ảnh hiện rõ mồn một trên màn hình. không chạm được vào bất kì chỗ nào bất kì ai hay kỉ niệm kí ức nào. chẳng cần song ngư cũng thần phật về đêm. có lúc nghĩ giá có ai đó nắm tay đi với nhau chẳng cần nói gì như hôm hà mã về nhưng lại nhớ đến cái câu bạn Ý Yên viết “Đôi khi giữa mùa hè. Nhiều người đã nghĩ. Giá mà ai đó nắm lấy tay mình một lúc thì tốt. Nhưng chẳng mấy ai nghĩ. Hay là mình nắm tay ai đó một lúc nhỉ?” giờ mùa hè đã hết béng mất rồi mà vẫn thấy Still summer. sắp mùa thu

tuần trước đi với nhau Mũm bảo mùa thu hoa sữa năm ngoái có đứa chở mình mang hoa sữa bánh ngọt đến cho Mũm. hồi ấy hẹn hò với N, N dễ thương, nhẹ nhàng, chiều chuộng mình, mà chả hiểu sao ko yêu được


thôi chẳng ước nắm tay ai nữa ước ai đấy ở đây rồi chở nhau vòng vèo đi hoang đêm nay thôi cũng mãn nguyện

18 tháng 8, 2012

I think I love you better now


How?

người con gái sợ nỗi cô đơn vội vã đi tìm giấc mơ





Giữa vườn cây xanh tươi em chào đón mặt trời
Em đợi anh đôi cánh bướm chập chờn bay qua tháng năm

Người con gái sợ nỗi cô đơn
Vội vã đi tìm giấc mơ

Bàn tay em trong đêm giá rét
Đã ủ trong đôi tay một người trai trẻ
Trái tim em như tìm thấy lửa trong mắt ai yêu thương

Giờ này em ở lại nơi đây
Cầm trên tay một nhành lá đã nhạt màu

Chẳng còn gì thiêng liêng
Chẳng còn gì nguyên vẹn
Để nối lời hò hẹn khi mùa thu sắp tàn

Chỉ còn trái tim em rực lửa
Theo chân trời lang thang, lang thang

17 tháng 8, 2012

hạt mưa rơi bao lâu


thích mê phòng khách nhà mình. chụp phim lên màu xanh y như My blueberry night với Mùa hè chiều thẳng đứng í

xao tháng tám nghe cứ thân thương thế nào í nhỉ

phòng khách nhà mình chụp cái gì lên cũng đẹp, chụp hoa như này lại càng đẹp ngây ngất



















N bảo đời có giai thì vẫn hơn chị ạ.
P thì bảo sắp mùa thu rồi, khi nào hoa sữa nở cứ đi ngoài đường một mình em nghĩ chắc em phát điên lên mất
 mình giờ không nghĩ được nhiều, chỉ mong có đủ thời gian để ngủ đủ giấc và ăn đủ bữa. mình còn phải chiến đấu 2 tháng nữa
 hôm nay như mùa thu, sáng sớm trời mát, giò nhẹ trời trong, nhìn trời đất tự nhiên thấy yêu đời không tả nổi. mà trong lúc yêu đời vẫn còn loáng thoáng nghĩ: còn mấy cái email chưa gửi vài cuộc điện thoại chưa gọi. bị ám ảnh về công việc.
mình muốn đi biển kinh khủng, mình muốn đi Cô tô hoặc hội an ngắm biển mà ko rảnh ranh được phút nào để đi, lúc nào cũng tụng niệm hết tháng 10 rồi tha hồ đi. mà hết tháng 10 thì hà nội mùa thu, mùa thu xong thì mùa đông. vào 2 cái mùa đẹp đẽ tuyệt diệu ấy mình có đủ quyết tâm mà đi đâu đấy vài tuần vài tháng ko cơ chứ?

hôm kia trước khi đi công tác,không ngủ được mình lôi cuốn truyện của bạn Nhật ra đọc lại, đọc đúng cái truyện "hà nội chờ' tự nhiên mình nhớ hà mã thế. mình với hà mã cũng có cái kiểu tình bạn mà thân nhau đến nỗi không làm được gì cho nhau ngoài việc nghĩ về nhau.



.
mình bắt đầu bị mất các thói quen vì bận rộn. chuyện này mình đã biết trước là sẽ xảy ra nhưng giờ khi nó xảy đến mình vẫn thấy khó mà quen được. có những đứa bạn thân nhau mà lâu lắm như hàng thế kỉ mình không gặp không liên lạc không nói chuyện, cứ như mình đang sống trong thế giới khác mất rồi vậy. có những sáng tỉnh dậy mình ngơ ngác không biết làm gì trước vì quá nhiều việc phải làm. những ngày cuối tuần mình ngủ triền miên đến trưa để bù lại những ngày thiếu ngủ, cũng ko còn nhớ nổi những cuối tuần khi chưa bận thế này mình thường làm gì nữa. đã thế đầu mình giờ còn đầy ý tưởng, mà cái gì cũng muốn làm ngay lập tức.
có khi nào có ngày mình sẽ giống đại ca không nhỉ, hôm qua ngồi trong phòng nhìn điệu bộ cuống cuồng, mặt mũi nhăn nhó, miệng lảm nhảm mấy câu như thần chú tĩnh tâm mình thấy khổ thân đại ca thế. thôi, phải cố học phong thái của hai anh zai mới được. như đại ca thì có kiếm được bao nhiêu xiền thì đời vẫn như cây ko được tưới nước

P/S: mình nghĩ rồi, mình thích yêu một bạn zai sinh ở cung rái cá, ko yêu bọn cá hồi nữa. bọn cá hồi toàn làm mình mệt




máy khâu




mình muốn - thực sự muốn mua một cái máy khâu, muốn điên lên được vì từ hôm ngồi suốt đêm khâu các loại túi tủng linh tinh cho hà mã trước khi hà mã lại đi biền biệt mình nhận ra việc khâu tay tốn công tốn sức khủng khiếp. sau haôm ấy mình đau lưng đau cổ mất mấy ngày, điểm cộng duy nhất là mấy thứ lủng củng ấy làm hà mã tươi tỉnh suốt ngày hôm sau.
cuối tháng này nhất định mua. mua để còn khâu túi to túi nhỏ, khâu váy áo khâu chăn khâu khăn khâu ti tỉ vân vân các thứ. chắc rồi cũng chán nhanh thôi vì kiên nhấn thường ko phải thế mạnh của mình (cả thèm chóng chán mới là một trong những thứ mình giỏi nhất). nhưng mà kệ, đời đầy bất trắc, như anh trai vẫn nói: khi biết thích cái gì là phải THỊT ngay :))

15 tháng 8, 2012

những mảnh tình đi lạc


 chưa mùa thu mà hôm nay ngồi tạ hiện với P mình đã bắt đầu tự thấy mình xến. tối về còn ngồi đọc tiếp thơ xến đấy bệnh xến của mình ko biết kiếp nào mới thuyên giảm được nữa



Có thể rằng em đã quên
Góc thành phố lúc 5 giờ chiều
Vạt nắng rơi ở cà phê phố cổ
Nhìn dòng người đông nghẹt thở
Thấy thật là may
Ít ra thì thành phố 8 triệu dân cũng có nhiều góc hay hay
Để mình thấy là mình tồn tại.
Có thể em chưa có thì giờ nhớ lại
Kỉ niệm lang thang
Như chú mèo đi hoang trên những mái nhà
Một tối bia Tạ Hiện
Dưới ánh đèn điện
Các chị bán cá mời mọc suốt thôi
Khi em nói và khi em cười
Tia nhìn vô tư lạ…

Thành phố buồn quá
Một chiều mưa em nhắn cho anh
Nỗi buồn quẩn quanh
Như con kiến muốn bò về phía mưa rồi vụt quay đầu lại
Em bảo em buồn vì xa rồi ngày trẻ dại
Suy nghĩ cũng chẳng như lúc lớn khôn
Người lớn nào đôi mắt cũng đượm buồn
Giá em giữ nổi tiếng cười trong trẻo…

Hóa ra bọn mình rặt một lũ người khô héo
Cứ bàng bạc dần niềm tin
Thỏa hiệp bằng sự lặng im
Có bệnh mà lười đi khám
Nhìn đời toàn một màu xám
Và nghi ngờ lòng tốt của nhau
Phải chăng đó là nguồn cơn của mọi nỗi đau
Khi có một ngày em nhìn anh bằng màu mắt khác?

Thành phố mình buồn
Và nhiều linh hồn đi lạc
Anh biết điều này đôi khi còn rõ hơn em
Nhưng người ta chẳng thể chất ưu tư cho tâm trí nặng thêm
Và cũng chẳng dễ quên những gì không đáng nhớ
Nếu đã tìm ra một cái cớ
Thì còn cần gì những cái níu tay
Và nếu em đã một lòng muốn bỏ lại nơi đây
Thì hãy đến nơi nào em muốn đến…

Thành phố của tôi này
Đã có biết bao người lỡ hẹn
Và bao người lặng lẽ lãng quên nhau?
(Tưởng giản đơn mà tôi chẳng biết đâu… )

9 tháng 8, 2012

mùa thu ù u

hà mã bay chuyến nửa đêm nhất định ko cho mình đi cùng ra sân bay vì sợ mình về khuya một mình. trước khi đi hà mã dẫn mình đi mua một rừng những linh tinh (miễn là mình thấy thích), nấu cho mình mấy món ngon, lo cho mình đủ thứ: lo mình gầy, lo mình làm việc điên cuồng, lo mình già ế chồng. có lúc mình buồn cười quá bảo hà mã là mình cảm giác như mình là đứa em gái thất lạc sống đói khổ thiếu thốn nên giờ tìm thấy hà mã phải ra sức chăm lo vậy. bọn con trai đứa nào cũng giỏi trò lo nghĩ vớ vấn cho người khác, cứ tưởng thế là cao thượng hoành tráng lắm mà ko biết là cứ lo cho thân mình trước thì sẽ làm người khác vui hơn. hà mã tuyệt nhiên không nhắc lời nào về K của nó, mình cũng tuyệt nhiên không hỏi một câu nào. lần này hà mã đi chẳng biết bao lâu nữa mới lại về, trước hôm đi cứ lải nhải 6 năm rồi ko được ngửi mùi hoa sữa. chẳng biết có còn nhớ nổi mùi hoa sữa thế nào nữa ko.

hôm nay trời vẫn mưa, bắt đầu lạnh, mình ngồi cafe với bạn ở cafe biệt thự nhìn ra đường, hát vu vơ, nói linh tinh, nhớ đến đủ thứ chuyện. dạo này mình còn hay mất ngủ mà chẳng biết đổ tội cho ai, thôi cứ tạm đổ tội cho thời tiết. chiều mình gọi điện cho tềnh iêu tềnh iêu bảo zời mát đang ngồi nghe Julia Stone. thời tiết thế này mà ngồi nghe julia Stone thì làm sao mà sống nổi.

giờ mình sợ nghe bằng kiều lúc đêm vì cả lúc đang nghe lẫn lúc nghe xong mình đều ko kiểm soát nổi bản thân nữa. âm nhạc tuyệt diệu mà cũng kinh khủng thật.

ai cũng cần tềnh iêu, mình chắc cũng thế

Và em có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu tới
Em có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé



2 tháng 8, 2012

:)



"Nếu 3 năm trước có chuyện buồn, sẽ ra La Place một mình, nhắn tin điên loạn cho cả thiên hạ xem ai rảnh thì ra ngồi cùng. Nếu rủ được những đứa cũng đang buồn rũ rượi cuộc đời nữa thì quá tuyệt vời luôn. Sẽ ôm nhau khóc, thi xem ai khổ hơn ai. Nỗi buồn lúc ấy là một hình thức giải trí tinh thần rất sang trọng. Đang buồn mà, mà buồn thì thường rất đẹp và rất sang. 


 Bây giờ có chuyện buồn nhất quyết không ra quán nước ngồi. Vừa tốn tiền vừa mất thời gian, vừa không giải quyết được vấn đề gì. 


 3 năm trước yêu đương mà cãi nhau thích nhất là làm mọi thứ rối tung lên. Thích làm một quả drama queen chính hiệu. Nghe nhạc buồn, xem phim buồn, cãi nhau, chửi bới, lao ra đường đóng vai chàng trai cô đơn giữa dòng người ngược xuôi để tự cảm thấy mình lạc lõng thêm bội phần. Hồi ấy một viên gạch rơi xuống thì chẳng ngại đưa chân đạp thêm phát nữa cho đổ mẹ cả tường ra, rồi chạy đi mua gạch mới, xây nhà mới. 


 Bây giờ gạch có rơi thì cùng lắm thở dài một phát, nhặt lên rồi trát vôi trát vữa xây tiếp. Phá làm gì cho tốn tiền, tốn thời gian, rồi có khi không xây được nhà mới mà chỉ xây được cái chuồng xí, mà còn là xí xổm!!!!!"


lời lẽ lí luận của một bạn zai mình iêu thích từ hồi YH 360. đọc mấy lần vẫn thấy vừa buồn cười vừa đúng

1 tháng 8, 2012

for the first day of Aug



buổi tối đầu tiên của tháng 8. hà mã vẫn chưa về. mình ngồi đọc lại đống caption trên wall photo trên fb thấy bao nhiêu là ứ ồ ạt chạy về. hồi trước mình rất hay làm cái trò ngớ ngẩn là tung 1 cái ảnh vu vơ lên fb rồi viết caption dài lê thê vì lười viết note. giờ đọc lại thấy hồi đấy cũng xến xến mà cũng hay hay. may mà hồi ấy mình ưa trò viết lách, dù vài năm sau đọc lại thấy dại dột kinh khủng nhưng ko có cách nào lưu giữ những mẩu nhỏ kỉ niệm tốt hơn thế.
hồi ấy, nói như đã cả trăm năm trước vậy mà cũng mới 2 năm. vậy mà không biết bao nhiêu thay đổi đã diễn ra suốt khoảng thời gian ấy. giờ mình ko đủ kiên nhẫn để ngồi nhớ lại nữa. cũng có thể mình sợ chạm vào phần nào đấy mà mình ko muốn nhớ đến. MÌNH HÈN. Đại loại thế