31 tháng 8, 2013

nửa đêm nửa hôm YAN TV phát nhạc xưa xửa xừa xưa

(làm mình nhớ nhung dữ dội những ngày tuổi trẻ yêu thương nông nổi tội tình quá đáng. hồi đại học nghe chỉ thấy hay hay thì thích, cũng chẳng hiểu êu đương là cái quái gì nên lúc nào hứng lên là cứ hát ông ổng vui như nhạc đám cưới. giờ sau vài bận êu đương thất tình mới nghiệm ra là cái thằng cha viết ra mấy câu này thật là quá TỞMMMMM )

2 a.m. and the rain is falling 
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind
Is this meant to be
You're asking me
But only love can say - try again or walk away

But I believe for you and me
The sun will shine one day

So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart

But I can't make you see it through
That's something only love can do

In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart

I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust

But only love can say - try again or walk away

But I believe for you and me
The sun will shine one day

So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart

But I can't make you see it through
That's something only love can do

I know if I could find the words
To touch you deep inside

You'd give our dream just one more chance
Don't let this be our good-bye
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
But I can't make you see it through
That's something only love can do


That's something only love can do

27 tháng 8, 2013

one two three

Như thỏa nguyện. Văn phòng mới đầy người, mười tầng nhà chứa không hết người đến nỗi canteen phải chuyển sang nhà bên cạnh. Văn phòng cũng đầy zai, đẹp có, ít đẹp cũng có, ta có, tây thì lại càng nhiều. Nhưng phần lớn zai và cả cái đứa đang viết mấy dòng này suốt ngày cắm mặt vào làm việc không nhìn thấy mặt mũi zai gái nào xung quanh. Lâu lắm mới lại có cảm giác sáng dậy cuống cuồng chạy đến văn phòng, lăn ngón trỏ vào cái máy bé bé màn hình màu xanh rồi ấn thang máy leo tít lên cao ngồi làm việc. Lâu lắm không đau lưng vì ngồi nhiều cũng lâu lắm không có cảm giác hùa nhau ăn tea break buổi giữa chiều.
Lâu lắm cũng ko nghĩ là sẽ lại sắp phải chuyển nhà và cứ hết giờ làm là rồ dại lên vì nhà với cửa.
Có khi nên nghe lời mẹ, lấy xừ nó một thằng chồng cho đỡ mệt

25 tháng 8, 2013

How far is from the distance?



ngồi ở Nola một chiều chớm thu mưa mưa, nghe bài này với Q và nghe cô gái ấy kể chuyện tình yêu thật khó lòng để không nghĩ về những điều NN nói tối hôm trước. Rõ ràng là đã biết tất cả trước khi NN nói, nhưng sao vẫn cứ không làm được?  (Giống như việc nhận ra không thể bắt một người yêu mình, hoặc yêu mình theo cách mà mình muốn nhưng để thích nghi được với điều ấy là cả một quãng đường dài (như) vô tận vậy

Những ngày thế này, nhớ nhung tha thiết muốn gặp cái đồ heo đang ở xa của mình đến thế không biết. Giá mà ới một câu là nói chạy ngay về ngồi đây với mình được thì tốt biết mấy


24 tháng 8, 2013

See your Friendship

Hôm nay Z chỉ cho tôi về một chức năng (với tôi) là mới trên FB: see friendship. Fb là kẻ cắp thời gian siêu hạng, là hung thủ gây ra hàng loạt những rối loạn chức năng trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng nó cũng biết lỗi bằng cách phát minh ra vài thứ hay ho như thế.
Tôi lọ mọ vào Fb vài người mà tôi vẫn quan tâm, See friendship của tôi với họ. Những thứ mà tôi nhìn thấy trên màn hình luôn thật buồn cười, kiểu buồn cười gần với niềm vui hơn là không vui. Nó giống như khi mình đã lãng quên một thứ gì đó từ rất lâu, không còn để ý đến thứ gì đó nữa thì bỗng dưng một ngày đẹp trời lại nhìn thấy nó vậy

23 tháng 8, 2013

thiệt nà vui, vì lại được hát hò tung tóe


chỉ có đêm về là thấy sầu sầu khi vẫn chưa nghĩ xong chiện nên tiếp tục lông bông hay thuận theo những lời mời gọi (có vẻ) đầy hấp ở chốn văn phòng :(

19 tháng 8, 2013

nhật kí ngày tháng năm (chép lại cho khỏi quên)

thế quái nào mà vừa xin nghỉ việc buổi sáng, còn chưa kịp khoe khoang với ai là bắt đầu thất nghiệp thì buổi chiều phòng nhân sự của hai cty to oạch không biết moi đâu ra thông tin cá nhân, gọi điện cho bảo gửi CV rồi đến phỏng phấn, rồi mỗi bên phỏng vấn vòng vèo cả chục vòng cả nghe nói đọc viết cả Anh cả Việt xong cả hai bên đều gật cái rụp, đều gửi offer cùng ngày, xong rồi đều giục đi làm sớm.

Thế là lại phải đấu tranh tư tưởng gay gắt, ko chỉ chuyện sẽ làm với bên nào mà quan trọng là phải suy nghĩ lại về cái kế hoạch nghỉ ngơi nguyên tháng để  ăn chơi nhảy múa tu bổ sắc đẹp, hẹn hò yêu đương zai gái. Xao các anh các chị không đợi khoảng tháng nữa rồi hãy khỏi để giờ này em đỡ khổ :((

17 tháng 8, 2013

cứ tưởng mình đã bắt đầu bớt sến, hóa ra không phải
bằng chứng là tối nay sau khi buôn điện thoại 2 tiếng với zai (amen) và zai và được zai hát cho nghe một bài siêu xếnnn gọi là để chúc ngủ ngon qua điên thoại thì vừa cười tủm tỉm vừa cười sái hết cả họng đến tận hôm sau

bắt đầu có tí hơi hoang mang về độ xến của bản thân

16 tháng 8, 2013

hành trang để yêu


[.... ước sao tình ta đi thật xa, với những hành trang nhẹ nhõm thôi

Hành trang của em có gì đâu
có anh nhẹ nhàng thì vắng anh nhẹ nhàng
Hành trang của em, hành trang để yêu
Chỉ là con tim nhỏ bé rung động
Mà chẳng thể đến bất cứ nơi nào
Dẫu cho, nơi rất gần
dẫu thật gần như là tim anh ....  ]


sáng nay ngồi cả sáng ở văn phòng nghe nhạc của bạn Hà hát nhạc của bạn Bảo. Bạn Bảo bạn Hà chả bao giờ làm mình thất vọng. Âm nhạc thật kì diệu, cái tai nghe xìn xịn Neo tặng cho dạo trước nghe nhạc hay chết mê chết ngất. Tất cả ba bạn kia, với bạn tai nghe và một cái email nhận lúc 11h sáng làm sáng nay của mình mới đẹp dữ dội làm sao :)

chuyện của mùa hè



hà nội cũng rộng quá anh ạ, vừa kịp xoay chân đã thành người lạ

rồi

10 tháng 8, 2013

Bangkok tháng tám năm hai không mười ba

Trong một ngày cuối tuần Bangkok.ko mưa, có bạn đồng hành. Vậy mà lại khánh kiệt niềm vui. Nghèo hơn cả người ăn xin ngoài phố
Khó chịu, thật sự là khó chịu, ngay cả việc liên tục tình cờ gặp zai đẹp ở thành phố xa lạ cũng ko thể làm cảm giác khó chịu này thuyên giảm.
Thì biết làm sao?
Và biết đến bao giờ thì chúng mình lại nhìn thấy nhau lần nữa? Ts, muốn chửi bậy cho đỡ khó chịu mà cũng ko tìm nổi lý do gì, ko tìm thấy ai để cắn cấu cho bõ tức.

5 tháng 8, 2013

như là một buổi sớm mai mùa hè


Thật là vui. Hôm qua trời đã nắng. hôm qua lúc ngồi xem phim trong rạp cậu ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi và hôm lên tóc tôi. Thật dịu dàng.

Hôm qua hà mã cũng gửi cho tôi một cái email dài kèm ảnh. Email và post card của hà mã luôn là những niềm vui lớn với tôi.


Hôm qua bọn tôi ngồi với nhau suốt buổi sáng ở Nola, cố thi độ gan lì bằng cách ngồi bên dưới đám ô đến tận lúc da hai đứa bắt đầu đỏ lên vì cháy nắng mới chịu phá lên cười mò xuống dưới. Buổi sáng ở đây hay bật Norah John, mà nhạc của Norah Jonh thì tyệt đối phù hợp với những sáng đẹp trời.
Hôm qua, ngay khi hai đứa ngồi với nhau ở Nola tôi đã nghĩ, thực ra khi những quán café mà tôi yêu thích không còn nữa thì cũng chẳng cần phải phiền lòng nhiều lắm. Suy cho cùng tôi vẫn nhớ, vài người nữa cũng vẫn nhớ về chúng. Chúng là nơi tôi đã viết lên vài ký ức, nhưng không có chúng tôi vẫn có thể tạo ra những ký ức khác, với những người khác, ở những nơi khác.

Biết thế, những vẫn thật khó lòng để không cảm thấy xao xuyến khi đi qua một nơi từng là một dấu mốc trong lòng mình và thấy nó xơ xác, đổi thay hoàn toàn như chưa bao giờ từng tồn tại (dù cả năm nay nay mình chưa hề đến đó). Dù sao thì dù người ta có sống hạnh phúc và dũng cảm đến thế nào thì trong lòng mỗi người vẫn có những khoảng quên quên nhớ nhớ không bao giờ xóa bỏ được. Và tôi thích điều ấy hơn là không thích. Tôi thấy điều ấy hoàn toàn bình thường, cũng giống như việc con người có ký ức hay việc tôi luôn nghĩ loài người sẽ mãi mãi không bao giờ có thể ngừng nhớ, đặc biệt là trong những ngày mưa ảm đạm :)

Tôi luôn nhớ hà mã và mong gặp nó mỗi lần nó gửi cho tôi một cái email kèm ảnh như hôm qua. (Nhất là khi cái email được gửi đến trong một sáng mưa kín trời kín đất.) Nó gửi kèm cho tôi cái ảnh nó chụp ở Thụy Sỹ, về một cây hồng chi chít hoa, bông nào cũng to rực rỡ, và theo lời nó nói là thơm rất lâu nữa. hà mã luôn nhớ là tôi thích hoa giấy và hoa hồng nên nó hay chụp lại những thứ hoa ấy gửi cho tôi ở mỗi nơi nó đến. Nó bảo nó sẽ cố xếp để tháng 12 bay về đi Hội An với tôi. Tôi không quá hy vọng vào việc hà mã sẽ sắp xếp nổi lịch làm việc dày đặc của nó để bay về việt nam một tuần đi hội an với tôi. Dù tôi biết hà mã luôn giữ lời hứa. nhưng tôi vẫn không quá hy vọng. Chính nó đã nói với tôi hy vọng là tự để tình cảm của mình phụ thuộc vào người khác. Tôi không thể sống trên hoang đảo, không thể sống như người đàn ông trong câu chuyện của anh trai, nhưng tôi cũng sẽ dần dần từng chút một cố gắng học cách sống không để cảm xúc phụ thuộc quá nhiều vào người khác. Dù tôi biết điều ấy đặc biệt khó.


[Hôm 3 đứa tôi nằm trong bóng tối nghe nhạc ở Giun tuần trước B bảo lão Murakami từng viết là: cho dù mình có nằm cạnh ai đi nữa thì chỉ cần nhắm mắt lại là hai người sẽ lại cô đơn. Vậy  nên chẳng ai có thể nâng đỡ mình hay làm mình vui ngoài bản thân minh. Tối hôm ấy tôi đã hẹn B tối thứ bảy qua nhà tôi uống rượu và xem phim. Nhưng thứ bảy trời mưa bão rất to và B không đến. Tôi vẫn mở chai rượu tôi để dành gần một năm nay, vẫn xem bộ phim tôi thích mà không có B. Và tôi vẫn vui dù niềm vui có hơi giảm đi một tẹo vì thiếu đứa than thở cùng. Nhưng quan trọng là cuối cùng tôi vẫn thấy vui, đơn giản vì tôi đã vẫn làm điều tôi thích bất kể hành động của người khác thế nào. ]

.
[Cuối cùng của cuối cùng. Hôm nay là sinh nhật N, hôm qua tôi đã làm N buồn đến nỗi suốt cả buổi ăn tối N không nói gì. Tôi đã nhớ nhầm sinh nhật của N. Lần đầu tiên tôi nhớ nhầm sinh nhật N từ khi quen nhau. Trên đường về N bảo tôi, giọng vẫn ấm ức: em ghét anh đến thế hay sao mà năm nay lại nhớ nhầm cả sinh nhật anh. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại nhớ nhầm sinh nhật N trong khi suốt bao nhiêu năm tôi chưa từng quên. Ngớ ngẩn thật]

2 tháng 8, 2013

RB



nửa đêm, thấy Veo để status tiếc nuối cho Rock Billy mình tự nhiên cũng nhớ Rock Billy. Trước đây mình hay ngồi ở đấy uống Gin Tonic với Mũm. Rồi lúc quen bạn K, lần hẹn đầu tiên của hai đứa cũng ở đây, mấy lần cãi nhau cũng ở đây, cả lần mình viết cái thư cuối cùng cho bạn K cũng ở đây, vừa viết vừa buồn như con điên. Lúc bạn K mới đi, thỉnh thoảng nhớ bạn í quá mình cũng ra đây ngồi một mình. Giờ RB không còn nữa, hôm nay đi qua mình đã thấy người ta thay cái ban công gỗ cũ bằng một cái ban công rộng hơn bằng sắt, tường cũng đã sơn lại. Cũng có phần tiếc nuối, gần giống với cảm giác tiếc nuối với cái ban công gỗ thơm mùi hoa nhài ở puku hồi còn ở Hàng Trống.

bây giờ những chiều thứ bảy rảnh rỗi không còn ban công gỗ ở Billy để ngồi nhìn xuống đường được nữa mình hay chui vào góc cạnh cửa sổ ở Nola ngồi đọc sách hoặc nằm dài trên ghế đệm ở Social club ngắm cây cỏ. Dù sao cũng cảm thấy dễ chịu vì cuối cùng quán cafe yêu thích nhất trong thành phố của mình là Nola cũng đã mở lại. Lần nào ngồi ở cái góc của Nola cũng nghĩ có ngày nào đấy sẽ nắm tay người yêu ngồi với nhau ở đây.

Thời gian thật sự đã trôi đi rất nhanh, chỉ có những điều nhớ nhớ quên quên trong lòng là cứ ở lại mãi