30 tháng 11, 2011

Độc đạo - Lê Cát Trọng Lý






Trưa em về một mình
Trên con đường độc đạo của riêng em
Trưa em về một mình
Với tình yêu độc đạo dành cho anh
Em nhắm mắt nghe mùi của nắng
Em xa anh (để )nếm màu của nhớ
Sao anh không hôn em để bài thơ chói chang dang dở
Ta không say nhau em đành giả vờ say nắng
Giấc mơ độc đạo
Con đường độc đạo
Tình yêu độc đạo
Em cứ thương anh
I-care vẫn bay về phía mặt trời
Tình yêu đâu dễ … di thê

Note:
I-care nghĩa là Icarus - lấy từ tích chàng Icarus trong thần thoại Hy Lạp , con trai của nhà thông thái Daedalus. Ông đã chế ra một đôi cánh chim bằng sáp có thể bay được và Icarus đeo vào bay thử. Chàng Icarus trong một phút giây bồng bột ngông cuồng, muốn bay cao hơn mặt trời, đã cố hết sức mà không nghĩ rằng càng gần mặt trời sáp càng nóng chảy, thế là rơi xuống biển và chết trong một niềm kiêu hãnh rất trẻ con - cho rằng mình đã gần đến được với các vị thần. Còn Daedalus thì nguyền rủa trí thông minh của mình, vì nó mà ông mất đi người con trai duy nhất ...

29 tháng 11, 2011

nằm ngủ bên hồ gió [với tềnh iêu lén lút]

1.
con người cần tình yêu
anh cần tình yêu
tôi cần tình yêu
chúng ta đều cần tình yêu

chỉ không biết có cần nhau hay không thôi.





2.
chiều chiều đi từ hồ về chỗ làm, mua mấy cái này ngồi bên cửa sổ văn phòng ngày chớm đông nhấm nháp lấy sức ủ mưu :)
Thích gần chết. em bb mới cho ra ảnh trông mới lộng lẫy làm xaoooo



28 tháng 11, 2011

dọn dẹp nhà cửa cũng như dọn dẹp lại lòng mình vậy

tôi vẫn giữ được thói quen ấy từ hồi đại học, từ khi ông thầy dạy tâm lý nói với tôi rằng: khi thấy trong lòng bất ổn, khi có việc cần suy nghĩ mà nghĩ mãi không xong hoặc đơn giản là khi muốn sắp xếp lại lòng mình...hãy dọn dẹp nhà cửa. hãy cọ nhà tắm, hãy sắp xếp lại giá sách, hãy lau rửa xoong nồi, hãy thay ga giường...hay đơn giản chỉ là  làm các công việc tay chân khác. nguyên tắc cơ bản là hãy tập trung năng lượng của em vào những việc ít liên quan đến việc em đang cần suy nghĩ. đấy là một dạng thiền sơ đẳng nhất.

một người dù lạc quan vui vẻ đến mức nào thì trong cuộc sống vẫn có những lúc thăng trầm, có những lúc cảm thấy trước mặt mình không có lối nào để đi. nhưng cảm giác ấy sớm hay muộn rồi cũng sẽ qua, mọi khó khăn rồi đều sẽ tìm được cách giải quyết. đến một lúc nào đó, khi nhìn lại quãng đường mình đã đi, thậm chí ta sẽ nhớ về những thử thách, nỗi thất vọng, những ngày tháng buồn bã rõ ràng hơn nhiều so với những khoảng hạnh phúc. rồi tự ta sẽ nhận ra mình đã trường thành dần lên khi vượt qua được những rào cản ấy.

từ khi xa nhà, tôi đã từng có những ngày tháng thấy cả thế giới đổ sập xuống đầu mình, thấy mình chìm sâu trong nỗi buồn bị bỏ rơi, mất mát, thấy bơ vơ cô đơn cùng cực khi không biết mình thuộc về đâu. nhưng dần dà, tôi tìm được cách để tự mình vượt qua những chuyện ấy. như anh nói, phải tự cứu lấy mình trước, phải tự yêu lấy bản thân mình trước khi muốn người khác yêu mình. buồn vui đều tự lòng mình mà ra cả.

cuộc sống chẳng bao giờ diễn ra theo ý mà ta muốn. thậm chí tôi thấy, chẳng có việc quái gì trên đời xảy đến như mình muốn nó xảy đến cả. lúc bắt đầu yêu chẳng ai nghĩ đến lúc chia tay, lúc bắt tay vào thực hiện một việc chẳng ai muốn nghĩ là mình sẽ thất bại. nhưng rồi người ta vẫn yêu rồi chia tay. vẫn hăng hái làm việc rồi vẫn thất bại. nhưng không ai vì thế mà ngừng yêu hay ngừng làm những việc mình muốn. vì tình mong manh hay dài lâu, thành công hay thất bại không quan trọng bằng cảm giác có được khi ta thực hiện chúng.


dạo gần đây tôi có nhiều việc phải phân vân và chọn lựa. nhưng tôi không phiền lòng với tình trạng ấy. thậm chí, tôi thấy như thế cũng vui. vì ít nhất cuộc sống của tôi đủ phong phú để tôi được chọn lựa. và có nhiều điều  quan trọng đáng để tôi quan tâm và suy nghĩ. với tuổi trẻ, như thế thật là hay :)
ảnh chẳng liên quan. tại viết xong cái này tự nhiên 
nhớ đến bạn người yêu dạo này bận tít mít mù mịt

23 tháng 11, 2011

Tháng mười một - không hai



Tháng 11. ngày 23. 
trời lạnh. mưa. 


tự nhiên sáng ngủ dậy nhìn vào điện thoại mới nhận ra là tháng 11 sắp hết. tháng 11 hết thì tháng 12 cũng sẽ qua nhanh. rồi cũng sẽ chẳng mấy chốc mà đến Tết. năm nay không mong Tết.
Thấy lòng bỗng dội lên cảm giác gì không định nghĩa nổi khi nghĩ về cuối năm. nghĩ về một năm đã qua thấy năm nay biến động đến quay cuồng. rồi sẽ có một ngày ngồi tổng kết mà ghi ghi chép chép để sau này đọc lại cho đỡ quên. cơ bản là vì trí nhớ của con người là thứ không hoàn thiện nên không tin tưởng được

hôm kia ngồi xem một bộ phim có đoạn hai nhân vật chính ngồi băn khoăn nghĩ sẽ làm gì vào Noel. tự nhiên cũng băn khoăn theo. từ hồi đến thành phố này trừ Noel năm ngoái ngồi nấu nướng ăn tối xem phim với Mũm thì Noel năm nào cũng buồn. cố tình vui cũng bị xô đẩy ra thành buồn. hy vọng năm nay sẽ khác. hy vọng hy vọng. cầu mong cầu mong. xì xụp xì xụp.



ngày 23. tháng 11
trong phòng ấm. cửa sổ nhìn thấy hoa

tôi nhận ra mình không còn yêu bằng một tình yêu cuồng nhiệt sôi nổi như trước đây nữa. không phải do tôi nghĩ mình đã già hay đã qua cái thời đấy. đơn giản vì tự bản thân tôi - của - hiện - tại đã như thế. có thể tôi vẫn hành động ngở ngẩn (ngu ngốc, dại dột hay đại loại thế khi yêu) nhưng tôi không vồ vập, không vội vã, không nghĩ yêu nhau là sẽ có happy ending, càng không hy vọng tình yêu sẽ say mê mãi mãi. tôi chỉ thích nấu cho người yêu những món ngon, thích tặng anh những thứ nhỏ nhỏ, thích ngồi uống trà nóng vỉa hè với nhau hay nắm tay nhau đi dạo. say mê rồi cũng có ngày qua đi, tình yêu rồi sẽ có ngày không còn được như ban đầu nữa, nhưng tôi nghĩ cảm giác ấm áp dễ chịu khi ở bên nhau thì không dễ gì thay đổi. đó mới là điều gắn giữ con người ta ở bên nhau lâu dài.


bác bạn già từng nói với tôi. cháu đừng nghĩ tình yêu bền vững là khi ở bên nhau sẽ nói về tương lai hay hứa hẹn với nhau điều này điều nọ. tương lai không thể biết trước còn những lời hứa không có giá trị gì khi người hứa không còn muốn thực hiện nó nữa. con người ta chỉ cần vẫn muốn ở bên nhau, nghĩ về nhau, vẫn muốn vun đắp cho tình cảm đang có thì chẳng khó khăn nào là không thể vượt qua.




không có cái ảnh nào chụp ở chỗ đầy hoa,
đành lôi cái ảnh ngờ ngẩn này ra dùng tạm
giữa tuần
bạn hẹn ăn trưa. hẹn cafe nóng. 


- có bạn bè thật là thích
- muốn đến một chỗ thật lạnh, thật rộng, thật nhiều hoa
- trời lạnh một cái là lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn uống nấu nướng
- chuẩn bị ngồi làm kế hoạch cá nhân cho năm tới
- mấy hôm nay chỉ thích nghe "Nơi em gặp anh"
- sắp đến ngày lôi chăn bông ra làm ổ
- lại muốn đan găng tay
-

21 tháng 11, 2011

[...............]

[học cách yêu thương người khác là bài học vô cùng khó khăn.
vì yêu thôi là không đủ
còn phải biết cách để người khác thấy được tình yêu mình dành cho họ nữa]

18 tháng 11, 2011

"cái đẹp là một lời hẹn"

Đẹp chết mất thôi. cả tối qua chỉ ngồi ngắm với chụp bọn chúng mà ko chán :))














Ảnh hậu trường :))

15 tháng 11, 2011

Ghi nhớ số 1

1.
- Mai chị có đi làm không?
- Có
- Mai em chở chị đi làm xong trưa đón chị về ăn cơm nhé
- Định xin xỏ gì đúng ko. Tởm. Nói đeeeee
- Không. Tự nhiên thích thế thôi.
...
======> hồi bé chỉ thích bố mẹ có mỗi mình mình để được chiều. Lớn lên mới thấy mình may mắn vì có anh chị em.

2.
Bà già không tên. Xa lạ. Gặp lần đầu. ở quán trà đá

- Này cháu
- Dạ?
- Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa. Lòng thanh thì tâm mới tĩnh cháu ạ.
- ???/
- Xinh thế buồn ít thôi.
...
=====> những người xa lạ không bao giờ thôi làm ta bất ngờ

3.
- Anh nhờ "đệ tử" gọi điện hẹn em hôm nay vào viện ạ?
- Uh, anh đổi máy, ko có số của em. Chiều nay vào bàn chuyện với anh và anh Quang một tẹo nhé.
- Chuyện gì ạ?
- Cứ vào đi, anh không bắt em cưới đứa nào trong này đâu mà lo :)
- ;)

=====> cơ hội luôn đến vào những lúc không ngờ nhất




[vậy là có kế hoạch bận bịu túi bụi từ nay đến tháng 10 năm sau. Và cả một kế hoạch khác để bận bịu tiếp từ nay hết năm sau (và năm sau nữa). Sẽ lại bận rộn, sẽ có một mục tiêu rõ ràng để hướng đến( ít nhất là trong 2 năm tới). Có một mục tiêu rõ ràng để theo đuổi sẽ tránh được những giây phút hoang mang thấy cuộc sống buồn tẻ hay vô nghĩa. Giống như khi biết mình sẽ đi đến đâu thì dù trên đường đi có chuyện gì cũng sẽ không thấy sợ hãi nữa. Nghĩ thế tự nhiên lại thấy vui.
Suy cho cùng người ta sống trên đời cần nhất vẫn là một mục tiêu đàng hoàng để theo đuổi, trước tiên là vì bản thân mình. Dù có nói thế nào thì ta cũng chẳng bao giờ buộc được đời mình vào ai cả. Nên cốt lõi vẫn là nghĩ đến bản thân đầu tiên. Nếu chính mình thậm chí còn không thấy hạnh phúc thì chẳng bao giờ mang lại được hạnh phúc cho ai khác cả ]




.
Cuộc sống không ở đây. Cuộc sống ở ngoài kia. Phải nhớ như thế.

9 tháng 11, 2011

for my dear


có lẽ
chúng ta không bao giờ hiểu được họ, bạn yêu quý ạ. không - bao - giờ có thể hiểu được.
hoặc là chúng ta quá tham vọng, hoặc chúng ta quá ngây thơ (mù quáng?)

hoặc họ quá phức tạp
hoặc tệ hơn, họ không bao giờ muốn chia sẻ với ta (ngay cả khi họ nói yêu ta)
(họ ngụy biện rằng bao năm nay họ đã quen như thế, nhưng ta hiểu, họ không muốn mở cánh cửa đó với ta)

họ có kí ức, chúng ta cũng thế.
khác nhau là khi yêu chúng ta không còn nhớ nhiều về kí ức. ta chỉ biết yêu và nhìn về tương lai.
còn họ, họ không quên (ta cũng ko bắt họ quên) nhưng điều đáng sợ là họ cất giữ kí ức trong lòng ở vị trí trang trọng đến mức khiến ta cảm thấy mình không bao giờ có thể bước vào nổi vùng cấm ấy (cho đến khi ta trở thành kí ức của họ).

cậu đã dũng cảm đến thế nào để đi đến cùng với tình yêu của cậu, nhưng chúng ta đều biết (mà cứ cố tình lờ đi) rằng: một mình ta cố gắng là không đủ.

ngày gió

có những ngày trời đổi gió, tôi ngồi cạnh hay đi dạo với người yêu.
khi chúng tôi nắm tay nhau tôi thấy chẳng cần thiết phải có ngôn từ nào cần chen vào giữa chúng tôi.
vì đơn giản chỉ cần như thế đã thấy Đủ.



[hoa sữa đang làm phố xá khắp chốn thơm ngây ngất]

8 tháng 11, 2011

[Của Mũm]

"Cậu cháu đẹp trai của tôi nói với mẹ nó "Vì tình yêu mà!" khi được hỏi một số vấn đề liên quan đến cuộc sống của một thằng nhóc 5 tuổi.




Ở cuộc sống của tôi, tôi vẫn nghĩ, người ta chỉ nên ở bên nhau khi còn yêu. Khi tình cảm thay đổi, con tạo xoay vần, thì nên dừng lại. Và cũng chỉ nên dừng lại vì lý do đó mà thôi.


Nếu yêu thật sự, phải dũng cảm mà gìn giữ tình yêu của mình. Khó khăn, thử thách, cám dỗ thì đầy, buông tay sẽ lại là điều dễ nhất mình có thể làm, nhưng nếu như thế, thì mối tình đó có ý nghĩa như thế nào, hay cũng chỉ lại là một cuộc chơi.


Yêu thật sự (tôi không nói đến yêu đơn phương) thì không phải "mình" hay "người ta", mà là "chúng ta". Đừng vì nghĩ rằng làm điều này sẽ tốt, làm điều kia sẽ khiến partner hạnh phúc hơn, đều không khác gì một sự áp đặt. Tin tôi đi, sẽ không có gì tồi tệ hơn việc phải xa nhau nếu trong lòng vẫn còn yêu. Không phải cứ người tốt là có thể yêu được. Trái tim có những lý lẽ rất riêng mà không ai hiểu nổi.


Thế nên là, nếu còn yêu, thật sự, thì tôi chấp nhận mọi thứ để được hạnh phúc cùng với người mình yêu, chứ không phải buông tay rồi đứng từ xa nhìn người ta hạnh phúc.


Như thằng nhóc cháu tôi, Vì tình yêu mà!




Đấy, tụi trẻ con luôn có cách tư duy sáng suốt và đúng đắn hơn người lớn rất nhiều!"







Lâu rồi bạn mới viết cái gì đấy. về tình yêu.

Hồi còn yêu tình yêu (tạm gọi thế) ở xa bạn hay viết, mà luôn viết với âm điệu dữ dội, nồng nàn bạo dạn đến độ đôi khi khiến người đọc thoáng ngượng ngùng . Dạo gần đây hoặc là do thời gian hoặc là do tình vẫn thế nhưng người yêu đã đổi, bạn viết về tình yêu nhẹ nhàng và bình thản hơn.
Nhưng vẫn như lí do mà hai đứa chơi với nhau hồi xưa, tôi luôn thích cái cách mà bạn viết và cảm nhận về tình yêu, nó thường không khác nhiều với cách tôi vẫn nghĩ. Vì thế mà hai đứa thân nhau. Và vì thế mà khi có bất kì chuyện gì vướng mắc, thường chúng tôi sẽ gọi cho nhau đầu tiên.

Lịch sử tình yêu của bạn có những quãng lên xuống bất thường mà nhiều người có lẽ không bao giờ hình dung nổi. Nhưng sau cùng bạn vẫn đứng vững, vẫn đủ niềm tin để lại yêu và được yêu, (thậm chí) còn nồng nàn hơn trước. Không nhiều người có thể giữ được niềm tin như bạn sau bao nhiêu sóng gió như thế. Còn tôi, dù không ở trong cuộc, nhưng qua những câu chuyện của bạn, tôi nghĩ tôi đã thay đổi nhiều, ít nhất là cách tôi quý trọng và gìn giữ tình yêu.

Vì như chúng tôi vẫn nói với nhau, tình yêu thật sự trên đời này không phải dễ dàng mà có được.

7 tháng 11, 2011

nên

phải đi ngủ sớm
phải ăn đủ bữa
phải ko nghĩ bậy (quan trọng nhất là ko nghĩ bậy)
phải đọc sách xem phim lành mạnh

việc gì thích thì phải làm ngay
việc gì ko thik thì phải bỏ sớm

nói chung là phải cải tổ bản thân thôi. cũ kí ốm yếu gầy còm nghèo nàn quá lắm rồi.
cái năm quái quỷ gì mà làm việc gì cũng ko xong, mà lại cứ ốm suốt thế không biết.

qua cuối tháng có khi phải ở nhà nghỉ mấy tuần liền cho lại sức như lời mẹ mới được.

6 tháng 11, 2011

tháng mười một - không một

Bạn bảo bạn không sợ tình không lớn lên, không sợ thời gian, không sợ khoảng cách. bạn chỉ sợ bạn sẽ không còn muốn yêu người mà bạn từng yêu và chờ. nên khi ấy tình sẽ chết

2 tháng 11, 2011

Lan can ngày mưa [đọc từ cái hồi còn ngu ngơ nhìn đời đầy hoang tưởng]

sau một ngày quay cuồng như lâu lắm chưa từng quay cuồng vì bận rộn và di chuyển, tìm một cuốn sách có những thứ biết chắc sẽ dễ chịu khi đọc lại để nhấm nháp trước khi đi ngủ. tìm thấy tờ giấy chép truyện ngắn ngày xưa từng thik đến nỗi chép tay hết cả truyện ra giấy.

truyện cũng ko quá đặc sắc, nhưng lần đầu tiên đọc là vào một ngày chả nhớ vì sao chỉ nhớ là đọc xong thì nghĩ mãi về nó suốt cả mấy ngày liền. Sau đấy cứ mỗi lần buồn hay cô đơn, hay thèm yêu hay cần dũng cảm hay đang cần lấy tinh thần để cưa cẩm bạn zai nào đấy thì lại lôi ra đọc. Sau ngày M đi học ở London thì mỗi khi nhớ nó cũng lôi ra đọc, dù hồi ở nhà hai đứa chỉ hay chơi với nhau chứ chưa bao giờ yêu nhau hay bỏ nhau.

cơ bản thì mình thích bạn nhân vật nữ chính, vừa thông minh vừa dũng cảm vừa ngoan cố. bạn í nhìn đời rất nhẹ nhàng, dịu dàng mà với tình yêu thì lại cực kỳ kiên định. đại loại mình cảm thấy thế với lại cơ bản mình thấy mình giống bạn í ở chỗ là mình thích yêu hơn là được yêu (đấy là nếu buộc phải chọn lựa). kể ra thì cũng hơi (ngu) ngốc nhưng về điểm này thì mình chẳng bao giờ muốn thay đổi. yêu một người thì rõ ràng là bản thân sẽ "giàu" hơn là được một người yêu. mình thì chỉ ham muốn là bản thân được giàu có.


Hồi mới đọc mình thích cái đoạn cuối truyện đến rồ dại, thích đến mức đọc đi đọc lại nhiều quá xong thuộc luôn. cơ bản hồi í cũng hay nghe Chapman, xong ngồi trên lan can những ngày mưa uống cafe. mà cái đoạn đấy còn nhắc đến tháng Ba là tháng sinh nhật mình xong lại còn có câu: "anh sẽ trở về bắt đầu lại, mơ nốt một giấc mơ còn đang mở, và yêu em lại từ đầu, Lê ạ."
Lãng mạn chết đi được.


Hóa ra bao nhiêu năm mà mình vẫn ngây thơ lãng mạn một cách ngu muội chả khác gì hồi xửa hồi xưa :))





................................................


Có những tình yêu đến bất ngờ bằng mắt đẫm mênh mang…

Ngày gió

Chuyến bay trễ giờ làm Phương cảm thấy mệt mỏi, nhìn qua cửa kính, nó thấy một khu vực Hà Nội mượt mà trong làn mưa. Khoảng thời gian chống chếnh vừa rồi làm nó cảm thấy như mười năm chứ không phải một năm. Việc viết báo cáo cho đồ án không như mong đợi, thay nơi ở liên tục vì những lý do không đâu, rất nhiều dòng trên tờ kế hoạch năm được đính trên noteboard không được gạch, khoảnh lặng của một tình yêu dài xa cách như một ngọn nến cháy gần hết được kết thúc bằng một lời chia tay online… Không gian ngoài máy bay lạnh lẽo, Phương muốn nhanh chóng về nhà, ngủ một giấc hơn mười hai tiếng. Nó cũng chỉ ở Việt Nam hai tuần, rồi quay lại Mỹ thực hiện phần còn lại đồ án dang dở.

Khúc hát nhẹ

Ba ngày từ lúc trở về. Phương chỉ loanh quanh ở nhà dọn dẹp, nghỉ ngơi và về quê thắp hương cho mẹ. Nó đã quen dần với cái không khí khô lạnh của Hà Nội. Phải cố gắng sau rất nhiều chếnh choáng, Phương mới không gọi cho Thủy. Sau khi đã quá quen với việc một cô gái đi vào cuộc sống của mình, giờ đây nó phải tập thấy bình thường với một ngày không liên quan đến Thủy, thói quen không làm nên tình yêu cần thiết. Rành mạch và đơn giản, niềm tin kỳ quặc khiến nó nghĩ rằng việc chấm dứt với Thủy là một quyết định hợp lý, còn lỗ thủng trên bức tường sau khi rút một chiếc đinh ra, gần như là tất nhiên. Dù thế, từ sâu tận, nó vẫn như chờ đợi điều kỳ diệu gì đó… Chiều lạnh cóng, Phương thu mình trong chiếc áo vest bụi màu xanh thẫm, đi bộ loanh quanh bờ hồ mua vài thứ đồ, cuộc sống xa nhà rèn luyện thói quen làm mọi việc một mình, nếu không thật sự cần partner, tốt hoặc xấu đều trở lên quen thuộc. Phương đi dạo ở đây vì thói quen thích ngắm những cô gái xinh đẹp, có lẽ là tư duy còn sót lại từ giai đoạn nó còn làm casting người mẫu cho một tờ báo nhiều ảnh. Phương rẽ vào café 8X, một quán không có khi nó còn ở Việt Nam, nó mang mác thấy một phong cách design gần giống với Sago Phan Đình Phùng hồi xưa… “oh I am what I am, I do what I want, but I can’t hide. I won’t go, I won’t sleep, I can’t breath until u’re resting here with me…”. Chiếc loa từ đâu đó vang lên bản nhạc cũ kỹ của Dido, tình cờ đúng đoạn nó thích. Gọi một ly Gin ronic, Phương ngồi dựa vào cái gối xanh rêu rất hợp với màu áo của nó. Nó mở di động, chiếc sim mới mua lúc sáng trống rỗng không có contact bất cứ ai, trong giây lát, nó chợt muốn bấm số của Thủy, chỉ nghe giọng, rồi dập đi vì dù sao Thủy cũng sẽ không biết số này là của Phương… Nó bấm “call”, vài giây sau, đâu đó trong quán chợt vang lên bản Mint love. Phương giật mình gập máy lại. Tay nó hơi run lên, ướt đẫm, Mint love là bản nhạc chuông ưa thích của Thủy. Vậy là cô đang ngồi ở một bàn nào đó gần quán này. Trỗi dậy một cách tự nhiên, nó đưa mắt nhìn quanh tìm dáng hình quen thuộc, chợt Phương thấy một người đang tiến về phía mình, trên môi nở một nụ cười như trước rất nhiều flash. Cô gái ngồi xuống bàn của Phương, mỉm cười:
-Còn nhận ra em không? Anh mới về nước ư, em nghe nói anh đi Mỹ mà?
“À đúng rồi Giang Lê, mình đã mời cô nàng chụp ảnh vài lần và cô gái này từng rất thích mình”. Phương gật gù:
-Nhận ra chứ, anh cũng mới về được vài ngày. Em còn chụp không?
Lê lắc đầu:
-Dạ không. Em thôi chụp từ lâu lắm rồi. Thật tình cở gặp anh ở đây, em không nghĩ rằng có ngày gặp lại anh đâu!
Phương cười cho qua chuyện, nó không thích hỏi và làm rõ những sự tình cờ. Hơn nữa nó cũng không thật sự quan tâm đến Lê, trước nay vẫn thế. Phương chỉ tìm và giới thiệu những cô gái xinh xắn cho tạp chí của nó, còn thì không quan tâm đến những phụ kiện của một công việc vốn nhiều rắc rối không dự đoán trước được.Lê vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi, nói về một câu chuyện gì đó, Phương ậm ừ, mắt vẫn thờ ơ nhìn xung quanh, chợt nó nhìn thấy Thủy, đang ngồi với một ai đó. Là Thủy, dù chỉ từ phía sau, nhưng chiêc áo len viền nâu ở tay thì không sai được, vì của nó tặng…
-Mai anh rảnh không?
Phương nhìn về phía người con trai ngồi cạnh Thủy, chăm chú. Những nụ cười. Tay và tay. Giây lát trấn tĩnh, Phương thở nhẹ, ánh mặt dịu lại, nó rút thuốc ra hút, lần đầu tiên mỉm cười với Lê:
-Mai phải không? Được anh cũng rỗi.
Phương rút di động ra, rút sim vứt sang một bên. Giờ nó không chờ đợi gì nữa. Muốn bắt đầu một vấn đề khác, trước hết, hãy kết vấn đề cũ tương tự.

Như là yêu

Qua vài ngày liên tục gặp Giang Lê, Phương biết Lê vẫn thích nó, không hề nhạt đi chút nào, dù đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau, và không có vẻ gì là còn quan tâm đến cuộc sống của nhau. Thật sự, Phương là mẫu người dễ khiến con gái xiêu lòng. Đẹp trai theo cách đơn giản vẻ đàn ông. Những sự hoàn hảo không cầu kỳ trong tính cách và cuộc sống riêng.Cởi mở theo bản năng và khép kín khó đoán theo logic suy nghĩ. Lạnh lẽo và nhiệt tình đúng cách và đúng chỗ. Phương sống tự lập sau khi mẹ nó mất không đột ngột, bởi một căn bệnh được báo trước là không có lựa chọn nhiều. Quyết định rời Việt Nam đi học cao học khi đã có thể kiếm được công việc ổn định khiến không ít người góp ý theo những chiều ngược lại, mối quan hệ không được tốt với người gia đình, nhất là mẹ kế, khiến nó tuy chống chếnh và hay mất cân bằng, nhưng quyết đoán và dứt khoát trong các quyết định đúng ra cần thời gian. Phương đi Sing bằng tiền của người bố đã gần như tách khỏi nó sau khi cấp cho nó một căn hộ riêng, tự nhủ rằng mình đang vay không lãi và sẽ có ngày hoàn trả hết…
Nó không từ chối Lê, cũng không nói đồng ý. Nó chỉ gật đầu, như một sự chấp nhận cho sự có mặt của Lê, lúc này, ở cạnh nó như bạn gái. Phương không phải mẫu người dễ dãi với bản thân, nhưng trong khoảnh khắc của những chờ đợi không như ý muốn, nó thích làm những thứ mới mẻ và không mục đích, chỉ như việc lau bụi cho một thứ đồ lâu không dùng, đến khi nó đã sạch sẽ trở lại thì thôi, rất đơn giản. Lê không phàn nàn gì về cách mà Phương đối xử với Lê, cô thuộc tuýt người xinh đẹp và có đầu óc, việc duy nhất mà Lê tự cho rằng hơi ngờ nghệch một chút, nhưng thật ra thì cũng rất quần chúng, là thích yêu hơn là được yêu, điều này thì ngược lại với Thủy. Thủy thích đối phương yêu nhiều hơn và bộc lộ rõ điều đó. Ngày đầu tiên hai đứa đi với nhau, Lê mặc định cho Phương một điều:
-Dù sao anh cũng chỉ ở Việt Nam 2 tuần, coi như anh và em yêu nhau trong hai tuần này! Bất kỳ anh suy nghĩ thế nào, hãy cho em làm những điều em muốn, em thích như thế. Rồi sau hai tuần thì hết! – Lê nói và nhoẻn miệng cười.
Phương lắc đầu cười:
-Tây thế!
… Phương nhớ, hồi xưa, khi lần đầu nhìn thấy Lê ở Ly’s – một cửa hàng quần áo nhỏ ở đoạn đường Lý Quốc Sư – nó cảm thấy Lê như một cốc táo ép, Phương nhìn Lê một lúc. Cao, mí mắt nhỏ và dài, đôi tay gầy guộc với những móng tay không sơn, như chứa đựng một sự chờ đợi gì đó, tóc dài, thẳng và mượt tựa hồ được chụp lại từ những cô gái của một ngày Hà Nội xưa. Nó thích cái mũi của Lê, cao và hơi hếch lên như một con vành khuyên biết rằng mình hót hay. Nó nói với Lê, vẫn mang máng:
-Này, nếu em béo lên một chút và bỏ thói quen nheo mắt đi, thì em sẽ trở thành một mẫu ảnh đẹp đó, em có hứng thú muốn thử chụp không?
Hừm, bây giờ thì Lê đã béo, chính xác là đỡ gầy hơn chút ít, trông đã có vẻ giống một ly xoài dầm, Phương bật cười vì thói quen so sánh người khác thành những thứ thức uống hoa quả. Duy có một điều Lê vẫn thế, là thói quen nheo mắt khi nói và suy nghĩ, như thế, thoảng hoặc làm Phương nhớ J.Robert trong “Luật sư không bằng cấp”.
Trong suốt những ngày sau đó, Lê và Phương gặp nhau mỗi ngày và mỗi lần gặp, Lê mang đến cho cậu những món quà kỳ lạ khác nhau, khi là một lọ xương rồng lùn tịt với những chiếc lá to bản như được ép ra từ khung cửa cổ kính nào đó, khi thì là một chiếc đồng hồ bàn cũ kỹ hình thoi với phần đế mạ một thứ kim loại được bẻ cong thành hình trái tim méo mó, như khi làm nó người thợ bị say sóng. Chiếc áo len lông chuột mang hình một bức tranh phố trên ngực, vừa như in. Vài cuốn sách mĩ thuật bên trong chằng chịt những chú thích bằng mực đỏ và sticker của Lê, nhắc Phương về niềm đam mê với nghệ thuật màu sắc từng bị chối từ phũ phàng bằng ước mơ nhiều thực tế hơn. Từ một cuộc gặp gỡ không định trước, Lê đi vào những ngày Hà Nội ngắn ngủi của Phương một cách sắp đặt, trên những quán với cách dầm xoài bằng cả hai tay, trên những phố thong dong bằng ngón tay út nắm hờ, trong rạp chiếu phim bằng những hộp pop-corn to đùng hai đứa cùng chí chóe bốc… Phương thấy một sự chao đảo dịu dàng…

Khoảnh khắc tất cả

Thứ 3. Bình minh nhợt nhạt trên vòm cửa thấp thoáng qua tấm rèm màu kem có những ô lục giác màu ghi nhạt xen kẽ, hành lang lót gạch xanh dương loang loang nước mưa khi Phương bước ra lan can, sau khi choàng tỉnh giấc dài bởi một luồng sáng chiếu tình cờ vào mắt. Âm thanh có vẻ xa xôi trong bản nhạc wedding bất hủ By heart, by soul của Aaron Neville vang lên từ chiếc loa PC. Phố ướt. Mưa làm đường trở nên lấm lem. Phương rút thuốc ra, vươn vai. Chợt, Phương giật mình, khoanh tay:
-Này cô bé, đứng đấy từ khi nào vậy?
Xoay xoay chiếc ô Espirit màu vàng rực rỡ có lằn tím như một con ong nhỏ, Lê mỉm cười:
-Em cũng mới đến. Em chờ anh ở đây?
Phương bật cười, búng tay:
-Nếu không phải mưa thì anh sẽ cho em tiếp tục đứng đó. Hãy rũ sạch nước từ cái ô kỳ quặc đó. Tầng hai phòng đầu tiên bên trái.
Vài phút sau, Lê đứng trong căn phòng bừa bộn của Phương khi cậu đang pha café. Phương đưa một cốc cho Lê – đang xoa xoa hai tay cho đỡ lạnh:
-Tại sao em tìm ra nhà anh khi anh chỉ nói về nó một lần, không nhiều người làm được điều đó.
Lê đón chiếc cốc men màu xám lục uốn éo huyền hoặc như được làm ra cho những người hành khất Digan, cánh mũi phập phồng:
-Không , em không thật sự tìm được chính xác, em đã băn khoăn không biết rẽ ở đâu trong chiếc cầu thang có thể dẫn đến 6 căn phòng khác nhau này!
Phương mỉm cười, châm điếu thuốc khi nãy, Lê nheo mắt:
-Anh hãy hút thuốc khi cảm thấy thật sự cần, đừng hút vì thói quen - rồi cô nhấm một ngụm café – Này, anh thật sự ở đây hả? Một mình! Em nghe nói chỉ có những kẻ làm nghệ thuật mới thích có cuộc sống bừa bộn đơn lẻ như thế này, phòng này tựa như dành cho một con chuột túi chứ không phải anh!
Phương ngồi xuống chiếc ghế tròn bằng gỗ:
-Công việc marketing của anh bây giờ cũng không khác làm nghệ thuật, mà sướng là anh lại không phải là nghệ sĩ, thế nên anh ăn đủ ngủ đủ và biết lo cho chính mình.
-Anh thích sống vậy ư?
Phương nhún vai:
-Không phải thích hay không, anh sống như thế lâu rồi cô bé.
Lê lơ đãng nhìn lên mảng trần nhà có một mảng mạng nhện được vẽ graffti khéo léo:
-Vì sao?
-Cái gì vì sao?
Câu hỏi ngược rơi vào khoảng trống, Lê không trả lời, hai tay vẫn giữ cốc café, nhìn vào đáy mắt Phương. Một cơn gió lạnh chui qua khe cửa làm tấm rèm tung lên bất ngờ. chợt cặp mắt màu ghi kỳ lạ của Lê khiến cậu bối rối, Phương chưa từng gặp ánh mắt khiến nó như thế, ý nghĩ trong đầu đan xen một cách tội nghiệp bởi luồng ánh sáng cảm thông từ trái tim.
-Em thực sự muốn nghe?
Lê gật đầu, dịu dàng. Phương bước ra ngoài lan can tràn gió. Cụm bạch lan trồng tinh tế trong hai chậu màu xám ngắt, có vẻ không liên quan gì đến khung cảnh dở dang chung quanh, đang hơi nhu nhú những chùm mới, mái gỗ màu nâu của căn hộ tầng một sót lại những giọt sương của đêm, đang đọng lại to dần và chảy xuống phía dưới một cách chậm rãi. Phương thở nhẹ, bao lâu rồi nó không nói về những mối quan hệ trong gia đình, về người mẹ không thay thế, về ông bố kỳ quặc nghĩ nhiều cho bản thân, và về những rạn nứt thở ơ trong cuộc sống va chạm sớm của một đứa bé từng hay thất vọng… Đĩa nhạc wedding vẫn du dương nhè nhẹ trên nền violon trong trẻo của Steven Chapman, làm tan ra những ký ức mơ hồ. Tháng ba mang mác xa xăm và ngắn ngủi trong làn hơi lạnh bốc lên từ mặt đường đang khô dần khi những chiếc xe vụt qua. Duy nhất từ khi mẹ mất, Phương mới nói chuyện với một cô gái như thế này, Thủy dường như chưa từng. Lan can bé nhỏ đậm mùi ngọt ngào kỳ ảo của hai cốc café cạnh nhau như quyện cả vào những cánh bạch lan. Khoảnh khắc, Phương ngỡ mình đang ở giữa một giấc mơ.
… Có những tình yêu đến bất ngờ bằng mắt đẫm mênh mang…
Bây giờ anh đã ở Mỹ. Hai tuần ngắn hết vội vàng. Căn phòng bụi bặm kia sẽ lại lần nữa đón chiếc ô nhỏ màu vàng. Anh đã rời Việt Nam, làm nốt những điều anh còn chưa thực hiện được ở nơi đây. Nhưng anh sẽ trở về bắt đầu lại, mơ nốt một giấc mơ còn đang mở, và yêu em lại từ đầu, Lê ạ.
Phương nhấn send cho cái mail ngắn ngủi. Một trong nhiều chiếc đĩa mà Lê burn cho Phương, cất lên bản “Tuesday morning” – giọng Michelle Branch êm và gợn như New York ngày mưa… “I remember, stormy weather, the way the sky looks when it’s cold, and you were with me, content with walking…”

1 tháng 11, 2011

If life is so short


Sáng sớm nay Kiên gọi điện báo tin một người mà chúng tôi quen, rất trẻ, trẻ hơn tôi nhiều vừa mới qua đời. Tôi đã không nhớ mình nghĩ gì khi nghe tin ấy, chỉ có cảm giác rõ ràng hơn bao giờ hết là cuộc sống quá ngắn. Nên có lẽ thay vì nghĩ ngợi quá nhiều thì Tôi nên dành thời gian lắng nghe bản thân nhiều hơn, làm những điều mình muốn, và sống bớt phù phiếm để nhận ra những thứ mình yêu thương hay không thể từ bỏ.

Chỉ vì cuộc sống thực sự rất ngắn.



.


Ngủ đã, nếu ko có khi cả tinh thần lẫn sức khỏe đều ko trụ được lâu nữa rồi.