chưa từng nghĩ sẽ có lúc sẽ trải qua cảm giác này. cảm giác tự thấy muốn gắn bó đời mình với một ai đó - sự gắ bó tự nguyện và bền chặt.
không phải do cha mẹ thúc ép
không phải do đua đòi bạn bè
càng không phải do lo sợ về tương lai
cơ bản, có một ngày tỉnh dậy một mình trong căn phòng đã sống bao nhiêu năm mà vẫn thấy xa lạ. thấy mình không có bất kì điều gì trong tay.
khi những tháng ngày mà cảm giác cô đơn đầy chặt hơn bất kì cảm giác nào khác
khi mỗi ngày trở về nhà đều chỉ có căn phòng tối om chờ đợi. nồi cơm nguội ngắt, tủ lạnh trống không, bóng điện hỏng không ai sửa, tivi bật chỉ để xua tan không khí im lặng đáng sợ
khi mỗi tối đi ngủ đều phải sấy chăn đến nóng rực
khi quờ tay sang phải thấy một khoảng trống lớn, quờ tay sang trái chỉ có con chó bông mềm mại nhưng lạnh ngắt
khi thèm cảm giác về ngôi nhà có hơn một người, thèm cảm giác về một bữa cơm ấm áp. thèm có ai đó thực sự là của riêng mình. chỉ một người, không phải bất kì người nào khác
những kẻ ngày xưa từng nghĩ là những kẻ ngờ nghệch trong ý nghĩ giờ trở thành những kẻ sớm gặp được may mắn
nhưng, đáng buồn là, không phải mọi điều ta muốn đều là điều nguời khác cũng muốn
liệu người ta muốn gắn bó đời mình với họ có muốn gắn bó cuộc đời họ với ta?
liệu thực sự có sợi dây nào có thể kết nối hai con người đã từng là hoàn toàn xa lạ?
hoàn toàn không phải là ý nghĩ nhất thời, hoàn toàn không phải lo sợ về tương lai. chỉ là một ngày cảm giác tự nhiên đến, và bám rễ mãi ở nơi nó đến không chịu rời đi đâu nữa.
cuộc đời rộng quá, mà đời người thì ngắn quá. trong suốt cả cuộc đời vốn dĩ đã quá ngắn ngủi của mỗi người, ta gặp được bao nhiêu người mà ta muốn ở bên họ, gắn bó và chia sẻ cuộc đời ta đến thế.
chỉ buồn là. mọi điều trên đời, nếu chỉ mình ta muốn
thì - không - đủ