Anh ta đứng ở cửa sổ tầng 8 nhìn xuống. Cảm giác mất mát hiện hữu rõ rệt. Nhưng anh ta không chạy theo cô gái. Vì lúc nắm tay cô, anh thật sự vẫn không thể nào hiểu rõ, ảo tưởng gì đã vỡ ở trong cô?
“Anh cũng là một gã người yêu ích kỉ. Lẽ ra anh nên chạy theo cô ấy, ôm lấy cô ấy và kéo hành lý trở về. Tôi nghĩ có lẽ đó là tất cả những gì thuộc về ảo tưởng cuối cùng mà cô ấy dành cho anh.”
“Tôi thì chỉ cần những thứ thật đơn giản. Một người có thể bình thản ngồi bên cạnh, lúc cần thiết có thể dựa vào vai nhau ngủ một giấc an lành. Buổi sáng tỉnh dậy, thế giới nhỏ bé lại trở nên tươi trẻ.”
năm nay quyết tâm sẽ mua quà rồi về nhà ăn thịt gà với "bạn" í - biggest man của mình. rồi sẽ lại rủ rê lôi kéo "bạn" í chụp ảnh xì tin như năm trước, như năm trước nữa kẻo chẳng mấy chốc mà mình già mất, "bạn" í cũng già mất. mình già đi thì còn chấp nhận được nhưng mình mãi ko quen được với ý nghĩ là "bạn" í cũng sẽ già đi.
mấy gái của mình bảo: lúc tắm xong, soi mình trong gương em thấy mình đẹp. ko đẹp kiểu trang điểm đẹp số đo đẹp mặc áo váy đẹp nhưng nói chung là đẹp :)
mình nghĩ rằng phụ nữa nên thế, nên yêu cơ thể mình, nên thấy mình đẹp, nên biết là mình đẹp dù ai có nói thế nào đi nữa. vì thực sự là cơ thể của mọi phụ nữ đều đẹp. đẹp nhất là ngực,( mình nghĩ thế). mà ngực thì đẹp nhất lúc còn trẻ. các chị mình quen đều bảo sau khi có em bé mọi thứ thay đổi chóng mặt, không cách gì lấy lại vóc dáng như trước nữa.
với lại, khi không đeo khoác cả đống áo quần là lúc con người biểu cảm gần với bản chất thật sự của mình nhất.
vậy nên lúc các gái iêu quý nhất của mềnh đang đẹp nhất mình sẽ dụ các gái chụp bán nude, rồi khi các gái có bầu mình sẽ dụ các gái chụp bán nude lúc có bầu. mình thích nhất là chụp bán nude lúc có bầu. mà sẽ chỉ chụp cho các gái của mình thôi, ko chụp bọn xa lạ người đẹp dáng chuẩn làm quái gì cả.
chụp xong mình sẽ rửa tặng các gái mang về nhà treo lưa giữ tuổi thanh xuân
[...tình yêu cũng giống như việc chụp ảnh. Để chụp được một bức ảnh đẹp, yếu tố cơ hội là vô cùng quan trong. Phải ở đó đúng thời điểm một em gái đang nở nụ cười thật rạng rỡ hồn nhiên và phải đủ may mắn để chụp lại được khoảnh khắc đấy nữa. Nếu người chụp quá chậm hoặc quá sớm, khoảnh khắc đó qua đi rồi sẽ không quay lại. Tình yêu cũng vậy. Có thể hai người hơp đôi đến nỗi như sinh ra là để dành cho nhau thật nhưng nếu gặp nhau không đúng thời điểm trong cuộc đời, cuộc tình của họ vẫn sẽ dang dở. Sau này, nếu gặp lại nhau họ đã là những người khác. Họ đã thay đổi. Lúc đấy thì chưa thể kết luận được gì nhưng trong thời điểm hiện tại họ chưa đủ trưởng thành, chưa đủ chín chắn, nói chung là có rất nhiều lý do họ sinh ra là để dành cho nhau nhưng phải tít đến sau này họ mới có thể đến với nhau. Nhưng đến lúc đó, họ có còn đợi nhau hay đã bước tiếp?
Em của 3 năm nữa có thể sẽ yêu anh của 3 năm nữa nhưng bây giờ thì có lẽ là không anh ạ...]
“Làm thế nào mà toàn bộ tình yêu đó có thể biến mất như vậy? Và hơn hết, chúng đã biến đi đâu? Tình yêu, có lẽ cũng giống như một cái bóng, ai đó tình cờ giẫm lên nó và rồi bước đi mang theo nó. Có thể quá nhiều ánh sáng là điều nguy hiểm cho tình yêu, hay ngược lại, không có ánh sáng, cái bóng của một tình yêu sẽ tan dần và cuối cùng biến mất.”
nghe trong những ngày còn rất vui
những ngày vừa sợ vừa vui
nói chung thì mình thấy gái nào khi yêu cũng thế, càng yêu thì càng sợ. càng yêu nhiều càng sợ nhiều. sợ cả những thứ không thể mất (vì không bao giờ thuộc về mình như người yêu chẳng hạn. dù mình có yêu họ hay họ có yêu mình bao nhiêu thì cũng ko ai thuộc về ai cả), sợ cả những thứ không bao giờ mất (ví dụ như tình yêu, dù người yêu có đi mất hay còn ở lại thì tình yêu vẫn thuộc về mình)
Anh! Em muốn tin ngày mai khi Mặt Trời lên Em vẫn thấy anh đứng trong ban mai chờ em
Vì em cứ sợ rằng hôm nay chỉ là mơ Bàn tay nắm chặt chẳng muốn xa anh bao giờ
Sợ rằng khi màn đêm đến che hết đi những êm đẹp Sợ rằng bao làn gió kia mang dấu đi những kỷ niệm
Sợ bàn tay em mong manh quá biết mai sau này còn giữ được anh Sợ bàn chân anh hay đi trước bỏ rơi lại em trên con đường yêu
Sợ rằng đôi khi cơn mưa ấy khiến cho anh buồn và nhớ đến ai Sợ ngày mai khi anh không đến sẽ chia cùng ai con tim buồn tênh
Em ạ, bây giờ là mùa hạ, bạn Ngân bảo là "Chúng ta đang sống trong những phút giây không thể quay về"
ko thể quay về uống nước vối cắn hướng dương toát mồ hôi ngoắc miệng cười ăn mừng mùa hè, ăn mừng hòa bình thế giới mừng tình iêu hay ăn mừng cái khỉ gì cũng được.
mùa hè vớ vẩn, vừa nóng vừa nhiều mưa, mới tháng 7 thôi mà phố đã bắt đầu thơm nức. cứ khi nào phố bắt
đầu thơm thì sức đề kháng với nỗi buồn và những trò xến của em sẽ giảm trầm trọng.rồi em xem. thế nên nhớ là đừng đánh giá quá cao sức đề kháng của mình em nhé.
cứ lấy hôm qua làm ví dụ, chỉ nhìn thấy mỗi một cái ảnh
thôi mà iem đã rung rinh như có gió cấp 5 cấp 6. hóa ra em vẫn chưa luyện được công phu đá tảng như em tưởng.
hà mã dùng từ đá tảng với em đúng là ko sai. hà mã luôn bảo, hà mà thích chơi với em giống bọn trẻ con, yêu ai ghet ai là nhìn thấy ngay ko giả vờ được. em cũng ngốc giống bọn trẻ con. khi em yêu ai, thế giới của em chỉ có người đó, với tất cả những người ko ở trong thế giới đó em đều thờ ơ lạnh nhạt ko thèm để í đến. em yêu như lửa nhưng sẽ ngay lập tức biến thành cục đá tảng đóng băng nghìn năm khi người ta khiến em thấy tổn thương sâu sắc. (dù nếu nghĩ kĩ lại thì em toàn là người có định bỏ ra đi trước. chỉ là chưa lần nào đủ dũng cảm bỏ đi trước mà thôi?)
16 tháng 7, 2012
mưa mưa mưa mưa. mưa gì mà mưa lắm thế
cứ mưa là mình như được lập trình bật lê hiếu với bằng kiều với cái folder nhạc - để - chết lên nghe, nghe miết xong lại ngồi vớ vẩn nghĩ ngợi về cuộc đời và bọn cá hồi. cái bọn cá hồi khốn ấy, ko biết làm được những gì cho cuộc đời mình mà cứ ở lì mãi trong đầu mình đuổi mãi ko chịu đi
làm xao để tin nổi câu: "dù cho tình mình đã xa quá,
trái tim anh luôn nhớ đến em. anh nuôi niềm tin một ngày nắng ấm,
xóa tan đêm cô đơn ta tìm nhau"
làm xao mà tin được khi bọn con trai trên đời đều thông minh kinh khủng, lúc nào cũng biết nói những câu dù chỉ có 1% thật lòng cũng vẫn làm các gái chết như Juliet. bọn gái thì lúc nào cũng dại, đứa nào cũng hảo ngọt hếttt
chỉ tại bạn Hà hát bản này bình yên ngọt ngào quá nên cứ mưa gió là mình lại lọ mọ lôi cái đĩa khỉ gió này ra nghe
"Em ạ, bây giờ là mùa hạ Chúng ta đang sống những phút giây không thể quay về." - thơ bạn Ngân -
Tối tháng 7 đi nghe nhạc về muộn, chạy xe một mình trên
đường tôi đã bắt đầu ngửi thấy mùi thơm của mùa thu. Vẫn đoạn đường ấy, vẫn là
mùi thơm giống như mùi thơm của 2 năm trước. không hiểu sao tôi nghĩ mùa thu của
tôi năm nay sẽ giống nhiều với mùa thu của 2 năm trước, ít nhất cũng giống ở cảnh
bận rộn ngập đầu và mỗi tối đi về tưởng phát điên lên vì đất trời mùa thu quá đẹp
mà ko biết chia sẻ với ai.
Mùa thu năm nay tôi có thêm hải ly là bạn, thậm chí là bạn
thân. Mùa thu năm nay nếu ko biết đi đâu tôi có thể ngồi chết với tình yêu ở
quán nhạc hay đến lịm đi bên hồ. có thể đi ăn ốc nóng ở quán ốc câm, uống trà
nhài ở café biệt thự. Nhưng mùa thu này các loại hoa vẫn sẽ thơm lừng như thế.
Nếu mùa thu cứ thơm mê mẩn mãi như thế thì biết làm sao.
Chuột bảo sẽ đợi tôi đến khi nào tôi sẵn sàng đón nhận
tình yêu của cậu ấy. không phải tôi không tin lời chuột, tôi chỉ ko tin là có
người nào sẽ đứng mãi một chỗ đợi tôi.
Chuột là một chàng trai thông minh, đáng yêu, ko quá đẹp
trai nhưng bàn tay rất ấm. Ko phải tôi ko đón nhận tình yêu của chuột vì tôi cứ
mãi mải mê ngoái đầu ngoái cổ nhìn về quá khứ mà vì tôi chưa sẵn sàng để đón nhận
ai đó bước vào cuộc đời tôi. Tôi chưa đủ bình tâm để yêu. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng
khi chưa sẵn sàng thì đừng nhận lời cũng đừng nói yêu ai. Không ai xứng đáng nhận
một tình yêu khiên cưỡng chắp vá cả.
suốt một tối mùa hè, ngồi nhà chụp hết 1 cuộn phim chỉ
toàn cây cỏ hoa lá trong nhà
suốt mùa hè đi bơi với hải ly(thực ra thì toàn đi ngâm nước
hoặc sặc nước) mình chỉ làm 3 việc: nghịch nước, la hét và khua khoắng loạn xị
trong lúc đợi hải ly chìa tay ra nắm lấy để ngoi lên
suốt mùa hè đi bơi với hải ly, hải ly cũng chỉ làm 3 việc:
bơi vài vòng, thừa lúc mình ko để ý bế bổng mình lên rồi quẳng xuống giữa bể,
sau đó bơi ra nắm tay mình để mình níu vào ngoi lên
hải ly quyết tâm tập cho mình bơi bằng cách dã man tàn bạo
và vô nhân đạo như thế
nhưng mình ngày càng thấy yêu quý hải ly. hải ly làm mình thấy dễ chịu và gần gũi
nhưng cũng tốt hơn là hải ly sẽ là bạn thân của mình chứ
đừng trở thành người yêu. nếu ko sẽ ko có ai đưa tay ra nắm tay mình để mình
ngoi lên cả
Cậu nhất định sẽ thích chỗ này, như tớ đã và vẫn thích. ở
chỗ này cậu có thể ngắm hồ tây, có thể nhìn thấy ở bờ bên kia như là nhìn sang
một thành phố khác khi tắt nắng. ở chỗ này có một ông già chủ quán tóc bạc thích nghe nhạc cổ, thích loa thùng gỗ nên nghe nhạc ở đây hay gấp một nghìn lần những chỗ khác. tớ thích ngồi ở đây, với bạn hay một mình, thường thì vào buổi chiều, ngồi uống bia hoặc bột sắn chanh nghe nhạc, đọc vài cuốn sách hoặc viết linh tinh vào sổ cậu tặng.
Những chiều mùa hè, sau này có thể cả những chiều mùa thu
mùa đông rồi mùa xuân nữa, nếu cậu ngồi ở đây, đầy gió nhìn trời đất chuyển từ
tờ mờ sang lấp lánh, nghe những đĩa sơn ca 7 huyền thoại thì chỉ muốn chết ở
đây không đi đâu nữa. tớ với tri kỉ đã chết không biết bao nhiêu lần ở đây
trong những buổi chiều mà đầu óc vẫn không sao hết băn khoăn về cuộc đời. nói
cuộc đời nghe cho có vẻ rộng lớn chứ thực ra, bọn đàn bà con gái, như cậu nói
thì ngoài chuyện đi mua bra đẹp ra làm quái gì còn chuyện gì khác bận tâm ngoài chuyện tình yêu.
Cậu có nhớ K của cậu nhiều không?
Cậu có nhớ K nhiều như tớ nhớ những người tớ từng kể
với cậu không?
Có những khi, tớ không chỉ nhớ những người đã đi xa tớ mà
tớ nhớ cả những người đang ở ngay cạnh tớ, hít thở chung bầu không khí trong
cùng một thành phố với tớ. tớ nhớ những người ở cách tớ vài cây số, những người
chỉ cần gọi một cuộc điện thoại hoặc vài chục phút phi xe máy là có thể gặp
nhau. Nhưng tớ vẫn nhớ họ, vì tuy họ ở rất gần nhưng suy nghĩ thì đã cách nhau cả nghìn năm ánh sáng rồi.
Có những hôm nhớ cậu, khi tớ đi qua nhà cậu, nhìn cây
hồng leo bọn mình trồng xơ xác như vừa sau một trận bão. Không có mẹ, chẳng ai
tưới nước cho cây cỏ ở nhà.
Con người đúng là
giống sinh vật tham lam, Càng sống nhiều thì càng nhiều kí ức, kí ức này chất
chồng lên kí ức kia, chẳng cái nào chịu mất đi cả. mà càng nhớ, người ta sẽ lại
càng buồn, việc nhớ còn buồn hơn cả việc khi ai đó bỏ mình mà đi cậu ạ. Tớ chẳng
muốn nhớ nhiều như thế, có lúc tớ nghĩ, giá trí nhớ của mình chỉ là loại
trí nhớ 1s như bọn cá vàng, như thế thì chẳng kịp buồn, chẳng kịp nghĩ ngợi gì
cho đỡ mệt
Cuộc sống coi vậy mà hay lắm, có khi chỉ vì một vài hành động
nhỏ, hay vì duy nhất một ai đó thôi cũng đủ giữ người ta ở một nơi rất lâu. ví dụ như những ngày vừa nắng vỡ đầu vừa bận rộn điên cuồng này, nếu không vì yêu quý các anh trai chắc mình đã bỏ quách cái hội tim mạch này mà chạy thoát thân rồi
mình muốn viết, viết thật nhiều vì sâu bên trong mình vài
tuần qua là những chuỗi ngày bất ổn. nhưng mình không viết được gì mấy, dù rõ
ràng là đầu óc ngổn ngang bao nhiêu thứ. không viết được thì mình không thể sắp
xếp nổi bọn í nghĩ ngổn ngang ấy lại. khó chịu lắm
mình muốn đi chụp ảnh, không phải ảnh hà nội nữa mà là ảnh một nơi mọi thứ đều xa lạ. chụp ảnh, rồi mang phim đi tráng, rồi nhìn những tấm ảnh mình đã chụp, với mình, cũng là một cách refresh lại đầu óc. mà mình vẫn chưa đi xa được, nên ảnh nơi xa lạ càng chưa chụp được
mình muốn làm một điều gì mình thực - sự - muốn, điều mình muốn
đến chết đi được cơ. như vậy thì điều gì ấy sẽ trở thành của mình. mình khao
khát có được một điều gì thực sự của mình, thực sự thuộc về mình mà thôi. mình
đã từng nghĩ "điều gì" ấy có thể là một con người và tuyệt vời nhất
là một con người, nhưng giờ mình hiểu là, chẳng bao giờ có con người nào trên đời
hoàn toàn thuộc về mình cả.
mấy đêm rồi mình cứ phải bật đi bật lại đĩa nhạc của Nat
mới ngủ được. chỉ duy nhất đĩa của Nat. có hôm không nghe nổi cái đĩa ấy nữa
mình bật Ipod, nghe đến gần hết đêm vẫn không ngủ được. mình nghĩ nhiều thứ mà
cuối cùng chẳng nghĩ gì cả. quan trọng nhất là cảm giác, nhưng mình thấy như bọn
cảm giác đã bỏ rơi mình trong mấy tuần qua.
vì điều gì mà cái tủ đã cái then bỗng nhiên mở toang ra
như thế? ai hay điều gì đã mở cái tủ để rồi những thứ bị nhốt bên trong chạy hết
cả ra ngoài quấy nhiễu?
hôm qua mình ngồi ở lan can gỗ uống trà sữa nóng (luôn là
trà sữa khi ở đây). mình ngồi từ lúc bầu trời còn chút ít ánh sáng đến khi chỉ
còn đèn hắt bóng vào mưa. hồi xưa xưa lắm có một lần mình cũng đã từng ngồi ở
đây nhìn mưa, chỉ khác là có một người ngồi bên cạnh. mình không nhớ nổi cảm
giác khi ấy của mình nữa. tại sao mình lại không nhớ được cảm giác khi ấy. đáng
lẽ ra nó phải viết hoa in đậm trong đầu mình chứ. những kỉ niệm không chết,
nhưng nó ko còn đủ nặng khiến mình nhung nhớ bọn chúng đến phát điên lên nữa,
những người mình từng yêu mình cũng không quên, nhưng mình chắc cũng không còn đủ
yêu thương để yêu lại ai nữa. tất cả những điều mình nhớ, và mình mãi mãi để
trong lòng chỉ là: mình đã từng có một tình yêu, một tình yêu đẹp, và tình yêu ấy
đã ra đi. chỉ vậy
có lần chị nói với tôi: một ngày nào đó nhất định cậu ta
sẽ hối hận vì đã để mất em. không phải vì em quá hoàn hảo, mà vì cậu ta đã không dám dũng cảm khi đối diện với tình yêu. hồi ấy tôi không tin, dù tôi yêu quý chị.
hôm trước, trong một buổi chiều cafe bình thường, anh nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm khi nói với tôi: cho đến
tận bây giờ chỉ có duy nhấ tôi cho anh cảm giác bình yên đến thế khi ở cạnh. tôi vẫn là người anh yêu nhất. anh nói, chỉ cần ở bên tôi là tự nhiên đã thấy yên ổn, dù tôi có im lặng suốt cả
buổi hay nói huyên thuyên cả tiếng đồng hồ mà thậm chí anh không hiểu gì, thì cảm
giác vẫn luôn dễ chịu như thế. Những lúc ấy anh chẳng bao giờ cần nghĩ ngợi gì,
chẳng quan tâm đến bất kì điều gì khác, mặc kệ thế giới có xảy ra chuyện gì đi
nữa.
rồi anh cười cười, nửa đùa nửa thật vì sợ tôi giận: anh đã nhận ra điều ấy muộn quá.
nên nếu thực sự có kiếp sau thì nhất định sẽ không để tôi đi xa khỏi anh một bước
nào (xến thế)
tôi cũng cười. anh không phải là người đầu tiên nói với
tôi những lời như thế.
.
có thể chị đã đúng, phần nào đấy anh hối hận vì đã không lựa chọn ở bên tôi. nhưng không
phải lúc nào thấy hối hận về quyết định của mình người ta cũng có cơ hội để quay đầu lại.( hoặc nếu thực sự may mắn có được cơ hội để quay đầu lại thì trong cuộc sống này, có người nào đủ yêu thương một người khác đến mức đứng mãi ở một chỗ chờ người kia không?)