31 tháng 12, 2010

The Notebook


Noah: Would you stop thinking about what everyone wants? Stop thinking about what I want, what he wants, what your parents want. What do YOU want? What do you WANT?

Allie: It's not that simple.

28 tháng 12, 2010

Tếtttt


Ảnh: Mùng 1 Tết ngày bà nội còn sống

Tôi ngửi được mùi Tết, không ồn ào nhưng ngấm ngầm lan đi trong không khí những ngày cuối năm này.
Tôi thấy mùi hương trầm quen thuộc, thấy mùi rộn rã, mùi đoàn viên yêu thương dàn hàng huyênh hoang đi khắp phố.
Tôi thấy mùi hạnh phúc loăng quăng nhảy nhót trên từng khuân mặt (và cả từ nụ cười của chính tôi mỗi sáng).
Tất cả đang từng ngày từng giờ xâm lấn mọi không gian nơi thành phố này.

Tôi đã qua cái tuổi để háo hức nhận tiền mừng tuổi ngày Tết nhưng tôi vẫn thích Tết - vì quá nhiều lý do. Nó là khoảng thời gian duy nhất, và dài nhất trong năm tôi được sống - ở - nhà - cùng - bố - mẹ, được ở trong phòng của - riêng - tôi, được thấy mẹ cười nhiều hơn, thấy thằng em nì nèo mặc cả tiền mừng tuổi. Rồi được hí hoáy gói bánh chưng, đi chợ hoa với bố...Sẽ vô lo vô nghĩ, hỉ hỉ hả hả vùng vẫy trong thế giới riêng - ít nhất tôi đang thuộc về. Trong cái thế giới riêng ấy tôi có đủ yên bình để sắp xếp kí ức của suốt một năm vào từng ô riêng, rồi nhốt gọn hết vào những ô kính sáng bóng. Có kí ức là hạnh phúc nhưng không được để bọn chúng chạy nhảy lung tung.

Tôi đã trải qua một năm nhiều biến động, nhiều hơn tất cả những gì tôi từng hình dung vào giao mùa năm ngoái. Nhưng tôi đã đi qua tất cả những thay đổi ấy mà cuối cùng vẫn giữ lại được sự thanh thản cho riêng mình (may). Vào những lúc khó khăn nhất, thậm chí tôi đã từng nghĩ sẽ tìm một ai đó để dựa vào, nhưng rồi tôi nhận ra, có một mục tiêu rõ ràng để theo đuổi, rồi cố gắng đến cùng vì nó có ý nghĩa hơn nhiều so với việc tin vào những điều bên ngoài tầm kiểm soát. Có một người yêu thương của riêng mình là một may mắn vĩ đại, nhưng như thế không có nghĩa một cuộc sống tự do là điều bất hạnh. Tình yêu không buộc phải đến với tôi khi tôi 24 tuổi, khi tôi buồn, khi tôi cô đơn, khi tôi trống rỗng. Nó sẽ đến khi nào Nó đến. Tôi đợi Nó nhưng không chờ Nó. Tôi chào đón Nó nhưng không mong ngóng Nó. Để Nó và tôi đều tự do. Và như thế nên dù là một năm nhiều mất mát, nhiều nỗi buồn đến không báo trước tôi vẫn còn giữ lại cho mình đủ niềm yên ổn - đủ để vào một ngày gần cuối năm tôi ngồi kì cạch gõ lại những dòng này với một âm hưởng Hạnh Phúc nhè nhẹ thấm trong lòng.

27 tháng 12, 2010

Con sóng thứ 7


[...

1 phút sau:
Trả lời:
Mà bởi gì? Hạnh phúc được tạo nên bởi gì? Cho em biết đi, em muốn biết lắm!!!

5 phút sau:
Trả lời:
Bởi những sự an lành, thân thuộc, đồng điệu, chăm chút, trải nghiệm, cảm hứng, hình dung, thử nghiệm, thử thách, mục đích. Và nhất định danh mục này chưa trọn vẹn.

.

Chuyện của chúng mình sẽ tiếp diễn đến đâu ư, Leo?
Tiếp tục như cho đến nay.
Đến đâu? Chẳng đến đâu cả. Cứ thế tiếp diễn thôi.
Anh sống cuộc đời anh. Em sống cuộc đời em. Phần còn lại chúng mình chung sống.


.
2 ngày sau:
Chủ đề: Anh viết cho em đây

Emmmmmmmmi, anh say rồi. Và anh cô đơn. Sai phạm lớn. Không bao giờ hai trạng thái cùng lúc. Hoặc say, hoặc cô đơn, nhưng không bao giờ hai trạng thái cùng lúc. Em đã hỏi: "Anh yêu cô ấy?". Đúng, anh yêu cô ấy khi cô ấy ở bên anh. Hay là ta nói khác đi: anh sẽ yêu cô ấy nếu giả sử cô ấy đang bên anh. Nhưng cô ấy không ở bên anh. Và anh không thể ở bên cô ấy khi cô ấy không ở bên anh. Em có hiểu không Emmi? Anh không thể lúc nào cũng chỉ yêu những phụ nữ không ở bên anh, khi anh ở bên họ, khi anh yêu họ.
...
Cô ấy muốn sống cùng anh. Cô ấy có ý định ấy, nhưng có làm được không? Anh không thể lúc nào cũng chỉ sống với ý định của người phụ nữ anh đang yêu. Anh muốn sống với người anh yêu. Sống và yêu, cả hai cùng lúc. Không bao giờ cái nọ thiếu cái kia. Say hoặc cô đơn, không bao giờ hai trạng thái cùng lúc.

...]

Con sóng thứ 7 - Daniel Glattauer

Tròn một năm ngày bà nội mất.
2 bà nội, 2 ông nội, 1 bà ngoại, một ông ngoại mà giờ chẳng còn ai.

23 tháng 12, 2010

lêu lêu

Hết đường
hết muối
hết chanh
hết ớt

NGHĨA LÀ ĐỜI ĐANG NHẠTTTTTT

22 tháng 12, 2010

Cưỡng cơn gió bấc & Con sóng thứ 7


Cũng lâu lâu mới có một cuốn sách khiến mình háo hức muốn đọc ngay hết một lèo như thế. Không những đọc hết còn muốn đọc lại và không do dự mua ngay cuốn được coi là phần tiếp theo của cuốn ấy. Ngôn ngữ thu hút đến nỗi khiến mình ko biết nên cảm tạ bác Lê Quang vì dịch quá tuyệt hay cảm ơn bác Daniel vì viết quá tài nữa. Ưng cả 2 cuốn. Ưng cả bác Quang và bác Daniellllll :))

18 tháng 12, 2010

The thorn birds


Tối qua ngồi xem lại The thorn birds. Dù đã đọc đến mòn cả cuốn sách ấy, nhưng lúc xem phim vẫn khóc tấm tuởi. Không biết buồn cho Ralph, Meggie hay tiện thể nhồi nhét luôn cả ấm ức buồn sầu của mình vào đấy khóc một thể nữa. Khóc xong thì chui vào chăn ấm ngủ một lèo. Mùa đông cứ hay làm mấy đứa hâm (như mình) buồn lúc về đêm như thế đây.

17 tháng 12, 2010

Friday (again)

1. Tối mai mình có hẹn với một bạn zai. Mình nghĩ bạn ấy sẽ thú vị.

2. Sau bao nhiêu ngày tìm kiếm nhờ vả, dọa nạt cuối cùng mình đã có nó: Nikon FM2 - bảo bối số 4 của mình
[ bảo bối số 1 là em Attila Elizabeth
bảo bối số 2 là iem Lenovo
bảo bối số 3 là em BB 8520 Curve]

3.Sáng chủ nhật mình có hẹn ăn sáng, chụp ảnh với một bạn nữa. Bạn này không thân nhưng quen. Mình nghĩ nếu có cơ hội thử hiểu thêm chút ít về ai đó thì không nên bỏ qua.

4. Mình đang đọc "Cưỡng cơn gió bấc" của Daniel Glattauer.
Ngay khi đọc những trang đầu tiên mình đã chắc chắn sẽ còn đọc lại nó không chỉ 1 lần nữa. Mình thích cuốn sách này.
Chiều nay mình sẽ đi mua ngay "Con sóng thứ 7"

Nói chung hôm nay mình vui.

Ảnh chả liên quan nhưng chiều nay có vụ làm thiếp Giáng sinh công ty nên mình thích

lạnh


Giá có ai đó bên cạnh trong mùa đông thì vui.

hà nội lạnh quá rồi hà nội ạ!

15 tháng 12, 2010

Appassionate

Tôi nghe Appassionate lần đầu tiên vào một ngày đầy hoang mang tuyệt vọng hồi năm thứ hai đại học. Kể từ ấy trong những đêm cô đơn và lặng lẽ nhất trong cuộc sống ở thành phố xa lạ này chưa bao giờ thiếu tiếng violon réo rắt tỏa ra từ bài nhạc ấy. Một bản nhạc ám ảnh, chỉ thích hợp nghe vào lúc đêm khuya khi một mình đối diện với bóng tối.

Không có gì dai dẳng như kí ức của chính chúng ta.
Appassionate - Secret Garden

12 tháng 12, 2010

có vài điều

Có vài điều:

1.
Vậy là cuối cùng Giáng Sinh cũng sắp đến. Kỉ niệm của mình vẫn còn vứt lỏng chỏng khắp những ngày tháng 12 và đêm Giáng Sinh. Tất cả bọn chúng cần được gom lại, nhốt kĩ vào một cái hộp đẹp rồi bắt nằm yên trong đấy. Tất cả. Không chạy loăng quăng đi đâu, nếu không thì đem ra bắn bỏ hết.
2.
Gần 3 năm rồi mình vẫn chỉ yêu được mỗi một người. Đến tận khi tình yêu đã phai nhạt không còn đủ sức phủ bóng lên cuộc sống của mình, cũng không ai còn ám ảnh ai thì mình vẫn chưa thể yêu được một ai khác. Sao có những người dễ dàng yêu được người khác còn mình thì không.
3.
Mình có thừa bản năng của một con mồi ngông cuồng nhưng hoàn toàn không có tinh thần của một gã thợ săn. Việc cố gắng sống bằng một tinh thần khác sẽ làm mình mệt. Vậy nên tốt nhất mình vẫn chỉ nên cứ là mình và sống ngông cuồng như xưa.
[It's just the way you are]
4.
Đôi khi mình thích mang theo máy ảnh không hoàn toàn chỉ vì thích chụp ảnh. Mình muốn tay chân có việc gì đó để làm, đầu óc có việc gì đó để nghĩ ngợi. Những lúc lang thang một mình thì nghĩ ngợi thì vẫn tốt hơn là không nghĩ ngợi.
5.
Một trong những người mình yêu quý nhất cuộc đời này đang ốm. Nên mình đang thấy không yên.
6.
Mình thực sự thích công việc nấu nướng vào các sáng chủ nhật. Mình đang học làm đủ 12 loại bánh để Tết về khoe khoang với các tềnh yêu lớn nhỏ ở nhà.
Hôm nay mẹ dạy mình làm món gà hầm ngon nhất quả đất theo cách của mẹ. Đổi lại mình hứa lần sau về mình sẽ đãi cả nhà món nem cuộn ngon nhất hà nội làm theo cách của dì.
7.
Hà Nội đón mình bằng những trận gió lạnh ù ù khắp đường. Mình thích hà nội lạnh hoặc rét run lên. Bởi vì nếu không lạnh thì không thể nhận ra sự ấm áp đang ẩn nấp ở ngóc ngách nào giữa cái thành phố đặc quánh này.

7 tháng 12, 2010

thế giới xa lạ

Thỉnh thoảng tôi gặp một chàng trai mà tôi rất thích suốt một thời gian dài thật dài. Thích đến mức tôi lên goole gõ tên người đó lên ô tìm kiếm rồi háo hức đọc mọi thông tin bạn Google mang đến. Nhưng rồi những ngày như thế chưa lần nào ở lại với tôi lâu như tôi nghĩ. Chúng bỏ đi theo những tiếng gọi mà tôi ko nghe thấy. Lần này rồi lần khác. Nhiều lúc tôi băn khoăn không hiểu bao giờ cảm giác này mới chịu dừng lại? Hoặc nếu nó ko chịu dừng lại thì có phải suốt cả những quãng thời gian sau này tôi vấn cứ sẽ đi như thế hay không?
Những thế giới xa lạ làm thế nào mới có thể hòa đồng với nhau?

5 tháng 12, 2010

bà nội


Một tối muộn tôi ngồi lục tung các folder trong máy và tìm thấy vài tấm ảnh tôi chụp với bà nội bằng điện thoại. Ảnh mờ, ko sắc nét nhưng là những tấm ảnh duy nhất và cuối cùng tôi chụp với bà. Vậy mà đã gần 1 năm. Chẳng có gì thay đổi được những điều đã qua, nhưng có những lúc tôi không có cảm giác là bà đã đi xa, tôi cứ nghĩ bà vẫn đang ở trong căn nhà bao nhiêu năm ấy. Rồi sáng sáng bà sẽ mặc áo ấm, sẽ têm trầu, sẽ đi lại, sẽ nằm nghĩ ngợi ở cái võng ngoài hiên, dưới giàn móng rồng xanh rợp lá. Rồi có khi cao hứng bà còn đọc vài câu kiều, còn kể lại vài chuyện về bố tôi hồi còn nhỏ (những câu chuyện đến giờ tôi đã thuộc lòng)...Tôi vẫn giữ lại cho mình nguyên lành những ngày như thế, những ngày tưởng gần mà tất cả cũng đã xa. Chẳng bao giờ tôi còn đặt bàn tay gầy guộc đến xót xa ấy vào tay mình rồi rơm rớm nước mắt nữa. Cũng không còn được chen chúc đòi nằm cạnh bà trên cái giường trải đệm rơm và chăn đụp. Không còn được ngửi mùi hoa láng thơm khắp nhà, hít hà mùi thiên lý và hái trộm hoa nhài bà trồng hai bên hiên. Vắng bà, tất cả những loài hoa ấy cũng rủ nhau đi theo cả.
Nửa đêm, nỗi nhớ bỗng nhiên lại tỉnh giấc, đi lại khắp nơi khuấy đảo hết mọi ngóc ngách của kí ức.

4 tháng 12, 2010

04/12

Từ hôm về nhà mới chưa có lúc nào tôi thấy lòng yên ổn một cách toàn tâm toàn tâm toàn ý. Có điều gì cứ khuất mãi trong lòng mà tôi không sao tìm ra được. Tôi deactive FB. Bại là người đầu tiên nhắn tin hỏi tôi sao lại hành động như thế. Thật khó mà giải thích được cho Bại vì chính tôi cũng ko hoàn toàn lý giải được. Tôi chỉ biết là tôi muốn làm thế. Tôi không mất thăng bằng, không chán đời, không suy nghĩ tiêu cực lại càng không bi quan, tôi chỉ muốn dành thời gian để refresh và suy nghĩ về cuộc sống hiện tại.
Tôi định sẽ tiếp tục học nấu ăn, học Tiếng Anh trờ lại, học Yoga, online ít và đọc sách nhiều hơn. Tôi sẽ mua vài chậu hoa nhỏ để trước cửa, in mấy tấm ảnh đẹp treo trong nhà. Thỉnh thoảng tôi sẽ lục lại trí nhớ hoặc danh bạ để gặp gỡ với một vài ai đó lâu lắm không gặp. Tôi nghĩ rồi tôi sẽ lại thấy yên ổn khi tôi thấy tự xứng đáng với chính mình.

2 tháng 12, 2010

1 tháng & 1 tuần

Tôi thực sự phân vân về con đường tôi đang đi. Hoặc tôi đang phân vân về (...) hiện tại.
Mỗi sáng tỉnh dậy tôi không muốn đi làm, tôi không tha thiết muốn làm một điều gì, không nhất định phải có bằng được cái gì cả. Tôi thấy cuộc sống của tôi sau khi ở Đà Lạt về cứ đều đều trôi. Một tháng + 1 tuần mà không có điều gì đủ để tôi muốn lưu lại trong trí nhớ. Mọi thứ đang nằm trong trạng thái yên ắng đến khó chịu. Mỗi ngày đến công ty tôi và Bu quay sang lắc đầu nhìn nhau rồi cùng cười vì chẳng biết làm gì hơn. Cứ thỉnh thoảng tôi bị rơi vào trạng thái này nhưng đến giờ tôi vẫn ko đúc rút nổi kinh nghiệm thoát ra khỏi nó. Có thể tôi còn trẻ nên đây là tâm lý bình thường khi thấy có quá nhiều con đường mở ra trước mắt. Nhưng còn - trẻ không phải là lí do để tôi đổ mọi lỗi lầm vào đó. Vấn đề là có thể suy nghĩ hoặc cách nhìn nhận cuộc sống của tôi đang có vấn đề. Thực sự có vấn đề. Cách tốt nhất để thay đổi tình trạng hiện tại là nhìn mọi thứ dưới một ánh nhìn khác.
Thay đổi cách nhìn nhận cố hữu chưa bao giờ là một việc dễ dàng.
Chưa năm nào tôi mong tết đến như năm nay.