cuối năm, dường như chẳng còn ý nghĩa nào đặc biệt trong suy nghĩ của tôi nữa. dẫu sao cũng chỉ là một cái cớ để refresh bản thân, nhìn lại những việc mình đã làm. như người ta soi gương. nhưng kì thực, nếu muốn ngày nào tuần nào tháng nào lúc nào mà người ta chẳng có thể soi gương.
điều này giống như mỗi lần bế tắc tôi lại muốn bỏ đi xa, như một cái cớ để chạy trốn khỏi hiện tại. tôi nói chạy trốn bởi vì nếu vấn đề không được giải quyết trước khi đi thì khi trở về mọi thứ vẫn còn nguyên ở đó.
.
từ bao giờ tôi đã trở nên dễ khóc đến thế
vì đã có những lúc buồn đến cùng cực mà cố gắng lắm tôi vẫn không khóc được
.
thứ bền vững nhất, cũng là thứ mong manh nhất trên đời này, cuối cùng, vẫn là tình cảm. Không ai biết nó tồn tại đến khi nào.
.
tôi không lo sợ về tương lai, tôi không sợ không ai yêu mình (hoặc cũng có thể tôi chỉ hơi sợ) nhưng điều tôi sợ nhất là đến một lúc nào đó tôi cảm giác như mình không thể yêu được nữa. đó là điều đáng buồn nhất trong cuộc đời này
.
"rồi dần dần bạn nhận thấy những điều bạn tưởng rằng dành riêng cho bạn thật ra lại dành cho rất nhiều người."
vâng, dành cho rất nhiều người. hy vọng là liều thuốc cứu rỗi cuộc sống khi mệt mỏi nhưng ảo tượng lại là thứ đáng sợ vô cùng.
có bao giờ ta có thể trở nên quan trọng với một ai đó hay ai đó trở nên quan trọng với ta đến mức mọi thứ xung quanh đều không quan trọng nữa hay không?
.
tôi thấy trò chuyện với những người lớn tuổi hơn. hay những người xa lạ ta vô tình gặp là những cơ hội tuyệt vời trong đời. nếu ta chỉ quanh quẩn mãi bên những người thân, người quen, những bạn bè bằng tuổi hoặc cách suy nghĩ giống như ta thì ta không bao giờ có được cái nhìn đa diện về cuộc sống. mà như thế, là ta tự thu hẹp đời mình lại. còn điều gì đáng buồn hơn khi ta nhận ra cuộc sống của ta thật quanh quẩn, hẹp hòi?
[có những lúc thậm chí tôi còn cảm thấy, tôi nhìn thấy mình rõ hơn qua những cuộc nói chuyện như thế. nhìn thấy mình, như anh vẫn nói, là cách duy nhất để yêu thương và thấu hiểu người khác]
.
năm sau, rồi sẽ lại đầy biến động.
nhiều người đi xa, nhiều thứ phải quyết định, nhiều điều sẽ bắt đầu hay kết thúc.
tự nhiên thấy mình bé nhỏ đến vô cùng.
.
Nói theo cách của Janusz Leon Wiśniewski. bao giờ tôi cũng thích Hiền Thục, vì cách cô ấy hát. Như đọc lên suy nghĩ của những cô gái. Không phải một người đàn bà từng trải, mà là những cô gái: yêu đời, mơ mộng, sợ hãi, tha thiết trước tình yêu. Nghe cứ như soi gương, rồi không sao dứt ra được
Anh! Em muốn tin ngày mai khi Mặt Trời lên
Em vẫn thấy anh đứng trong ban mai chờ em
Ví em cứ sợ rằng hôm nay chỉ là mơ
Bàn tay nắm chặt chẳng muốn xa anh bao giờ
Sợ rằng khi màn đêm đến che hết đi những êm đẹp
Sợ rằng bao làn gió kia mang dấu đi những kỷ niệm
Sợ bàn tay em mong manh quá biết mai sau nay còn giữ được anh
Sợ bàn chân anh hay đi trước bỏ rơi lại em trên con đường yêu
Sợ rằng đôi khi cơn mưa ấy khiến cho anh buồn và nhớ đến ai
Sợ ngày mai khi anh không đến sẽ chia cùng ai con tim buồn tênh
31 tháng 12, 2011
26 tháng 12, 2011
bữa tối
dần dà tôi nhận ra , khi đi xa, điều tôi nhớ nhất chính là những bữa cơm tối cả nhà quây quần bên nhau.
khi tôi còn nhỏ, những bữa tối thường chỉ có canh rau, khi nhà tôi khá giả hơn một chút thì có thêm thịt cá hay vài món lạ lùng bố tôi nhớ ra. nhưng quan trọng nhất không phải là những món ăn, mà là không khí gia đình những bữa tối ấy mang lại.
thường thì cả nhà tôi ngồi bên nhau vừa ăn vừa xem thời sự, tôi và Mạnh líu ríu kể đủ chuyện trường lớp, bạn bè, mẹ tôi kể chuyện gà lợn, họ hàng, bố kể chuyện hồi bố còn trong nam, đôi khi cả chuyện hồi trẻ,chuyện khi chúng tôi còn bé bé, hay chuyện bố mẹ ông bà hồi trẻ. đôi khi chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng cùng nhau xem thời sự. đến giờ tôi cũng không còn nhớ nhiều về những câu chuyện, tôi chỉ nhớ cái không khí ấm áp bao trùm lên bốn người chúng tôi.
những năm xa nhà, có những khi phải ăn cơm một mình, nấu nướng một mình như tối nay tôi lại nhớ cái không khí bữa tối ở nhà kinh khủng. hóa ra, dù có sống một mình bao lâu, dù có độc lập đến thế nào người ta cũng không bao giờ quen với cảm giác một mình được.
khi tôi còn nhỏ, những bữa tối thường chỉ có canh rau, khi nhà tôi khá giả hơn một chút thì có thêm thịt cá hay vài món lạ lùng bố tôi nhớ ra. nhưng quan trọng nhất không phải là những món ăn, mà là không khí gia đình những bữa tối ấy mang lại.
thường thì cả nhà tôi ngồi bên nhau vừa ăn vừa xem thời sự, tôi và Mạnh líu ríu kể đủ chuyện trường lớp, bạn bè, mẹ tôi kể chuyện gà lợn, họ hàng, bố kể chuyện hồi bố còn trong nam, đôi khi cả chuyện hồi trẻ,chuyện khi chúng tôi còn bé bé, hay chuyện bố mẹ ông bà hồi trẻ. đôi khi chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng cùng nhau xem thời sự. đến giờ tôi cũng không còn nhớ nhiều về những câu chuyện, tôi chỉ nhớ cái không khí ấm áp bao trùm lên bốn người chúng tôi.
những năm xa nhà, có những khi phải ăn cơm một mình, nấu nướng một mình như tối nay tôi lại nhớ cái không khí bữa tối ở nhà kinh khủng. hóa ra, dù có sống một mình bao lâu, dù có độc lập đến thế nào người ta cũng không bao giờ quen với cảm giác một mình được.
22 tháng 12, 2011
mùa đông
nhớ bà nội trên nhà. nhớ bà nội dưới nhà
nhớ bà ngoại
giờ đã chẳng còn bàn tay gầy guộc gân guốc nào để nắm lấy mỗi lần trở về nữa
suy cho cùng, người ta chẳng có nhiều thời gian để ở bên những người mình yêu thương. tất cả, một lúc nào đó rồi đều sẽ ra đi.
nên đừng sống gấp, đừng sống vôi, đừng hờn dỗi
chỉ cần quý trọng thời gian ở bên nhau
.
19 tháng 12, 2011
18 tháng 12, 2011
.chuyện cũ
Ngồi trên ngọn cây
nhìn gió lung lay
khói thuốc bay bay
hai bàn tay lạnh
trời mưa lại tạnh
chim hót lại thôi
vật đổi sao dời
người còn rồi mất
những lời chân thật
chẳng giữ được lâu
sự sống nông sâu
không ai biết trước
có gặp nhau được
cũng đã vui rồi
tương lai xa xôi
đâu cần nghĩ vội
bên nhau mỗi tối
bên nhau mỗi chiều
ai cũng cần yêu
bao nhiêu cho đủ?
hạnh phúc thì giữ
chuyện cũ rồi quên
như là mũi tên
đi không trở lại
đường dài xa ngái
tình vẫn ở đây
dẫu vơi dẫu đầy
không tan không mất'
người trên mặt đất
còn mãi tìm nhau
đừng bước quá mau
đừng đi qua vội
trời sáng rồi tối
nắng tắt rồi lên
ngày nếu không tên
vẫn là ngày mới
người tình sẽ tới
dù ở nơi đâu
vì người cần nhau
muôn đời vẫn thế
thơ của em
Canopee, 17/12/2011
nhìn gió lung lay
khói thuốc bay bay
hai bàn tay lạnh
trời mưa lại tạnh
chim hót lại thôi
vật đổi sao dời
người còn rồi mất
những lời chân thật
chẳng giữ được lâu
sự sống nông sâu
không ai biết trước
có gặp nhau được
cũng đã vui rồi
tương lai xa xôi
đâu cần nghĩ vội
bên nhau mỗi tối
bên nhau mỗi chiều
ai cũng cần yêu
bao nhiêu cho đủ?
hạnh phúc thì giữ
chuyện cũ rồi quên
như là mũi tên
đi không trở lại
đường dài xa ngái
tình vẫn ở đây
dẫu vơi dẫu đầy
không tan không mất'
người trên mặt đất
còn mãi tìm nhau
đừng bước quá mau
đừng đi qua vội
trời sáng rồi tối
nắng tắt rồi lên
ngày nếu không tên
vẫn là ngày mới
người tình sẽ tới
dù ở nơi đâu
vì người cần nhau
muôn đời vẫn thế
thơ của em
Canopee, 17/12/2011
16 tháng 12, 2011
nham nhở
than thở than thở than thở
[vì đang quẫn]
- cảm xúc lây lan......................?
- vòng tròn lặp lại....................?
- nông cạn..............................?
- sợ hãi....................................?
- phiến diện..........................?
- thiếu hiểu biết.....................?
tự nhiên thấy đời nham nhở như miếng bánh gặm dở
[vì đang quẫn]
- cảm xúc lây lan......................?
- vòng tròn lặp lại....................?
- nông cạn..............................?
- sợ hãi....................................?
- phiến diện..........................?
- thiếu hiểu biết.....................?
tự nhiên thấy đời nham nhở như miếng bánh gặm dở
14 tháng 12, 2011
bạn Bò
bạn Bò mới đến, áo sọc đỏ, mặt ngu, lông mềm, mõm dài, lưỡi mỏng, chân ngắn, tai bé, đuôi như cái bút chì.
bạn Bò vừa mềm vừa êm, nằm hết gần nửa giường, to gấp 10 lần Snoopy, nhìn thấy là muốn lao vào ôm hôn.
bạn Bò nuôi ko tốn cơm, ko tốn xương chỉ tốn công tốn sức hôn hít với lại thỉnh thoảng tốn tiền giặt khô là hơi
bạn Bò không ăn ảnh, chụp góc nào cũng xấu, tư thế nào cũng ngu
bạn Bò mặt lúc nào cũng khinh khỉnh, nhìn đời bằng nửa con mắt
bạn Bò thích quay mông vào tivi, cọ mõm vào laptop, thích đắp chăn bông ghếch mặt lên vai đứa ngủ cùng
thích bạn Bò lắm, nghĩ cả tối mới đặt được tên cho bạn Bò
\
bạn Bò vừa mềm vừa êm, nằm hết gần nửa giường, to gấp 10 lần Snoopy, nhìn thấy là muốn lao vào ôm hôn.
bạn Bò nuôi ko tốn cơm, ko tốn xương chỉ tốn công tốn sức hôn hít với lại thỉnh thoảng tốn tiền giặt khô là hơi
bạn Bò không ăn ảnh, chụp góc nào cũng xấu, tư thế nào cũng ngu
bạn Bò mặt lúc nào cũng khinh khỉnh, nhìn đời bằng nửa con mắt
bạn Bò thích quay mông vào tivi, cọ mõm vào laptop, thích đắp chăn bông ghếch mặt lên vai đứa ngủ cùng
thích bạn Bò lắm, nghĩ cả tối mới đặt được tên cho bạn Bò
\
12 tháng 12, 2011
All I want for Christmas is YOU
I don't want a lot for Christmas
There is just one thing I need
I don't care about the presents
Underneath the Christmas tree
I just want you for my own
More than you could ever know
Make my wish come true
All I want for Christmas
Is YOU
I don't want a lot for Christmas
There is just one thing I need
And I don't care about the presents
Underneath the Christmas tree
I don't need to hang my stocking
There upon the fireplace
Santa Claus won't make me happy
With a toy on Christmas Day
I just want you for my own
More than you could ever know
Make my wish come true
All I want for Christmas
is you YOU baby
Oh I won't ask for much this Christmas
I won't even wish for snow
And I'm just gonna keep on waiting
Underneath the mistletoe
I won't make a list and send it
To the North Pole for Saint Nick
I won't even stay awake to
Hear those magic reindeer click
'Cause I just want you here tonight
Holding on to me so tight
What more can I do?
Baby all I want for Christmas is
YOU
Oh all the lights are shining
So brightly everywhere
And the sound of children's
Laughter fills the air
And everyone is singing
I hear those sleigh bells ringing
Santa won't you bring me the one I really need?
Won't you please bring my baby to me?
Oh I don't want a lot for Christmas
This is all I'm asking for
I just want to see my baby
Standing right outside my door
Oh I just want you for my own
More than you could ever know
Make my wish come true
Baby all I want for Christmas
is YOU baby
All I want for Christmas is YOU baby
All I want for Christmas is YOU baby
All I want for Christmas is YOU baby
10 tháng 12, 2011
LỜI NÓI
tôi nhớ có lần đã đọc được ở đâu đó rằng thứ vũ khí nguy hiểm nhất trên đời ko phải là bom hay súng đạn
mà là LỜI NÓI
từ khi anh nói ra câu nói ấy với tôi, dù là trong lúc anh nóng giận thì tôi cũng vẫn thấy bất ngờ. Nó không làm thay đổi tình yêu tôi dành cho anh nhưng khiến tôi thấy như mình đang đi bỗng gặp cơn gió lạnh. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày một người mà tôi Yêu lại nói với tôi một điều như thế. .
Tôi cũng không biết đến bao giờ tôi mới thôi buồn khi nghĩ về nó nữa
Trời lạnh kinh khủng thật
.
8 tháng 12, 2011
Ấm nồng
thì ra nó đã được một ông nhạc sĩ nào đấy phổ nhạc, lại còn được một cô ca sĩ nổi tiếng ngân nga. nên có vẻ như bản nhạc phổ từ thơ được biết đến nhiều hơn bài thơ gấp nhiều nhiều lần.
cuộc sống đôi lúc ngẫu nhiên đến kì dị, có những lúc mình bỗng dưng tìm thấy những thứ quen thuộc từ xa xưa đến mức đã từng tạm quên mất theo cách còn không có cả trong những giấc mơ.
hay thật.
Ấm Nồng
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Đỗ Thị Thanh Bình
cuộc sống đôi lúc ngẫu nhiên đến kì dị, có những lúc mình bỗng dưng tìm thấy những thứ quen thuộc từ xa xưa đến mức đã từng tạm quên mất theo cách còn không có cả trong những giấc mơ.
hay thật.
Ấm Nồng
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Đỗ Thị Thanh Bình
tháng mười hai - không một
Thật dễ dàng để yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn. Một trong những cách để yêu thương một người là phải học cách chấp nhận sự khác biệt của người đó mà không hề nghĩ tới việc biến người mình yêu phải giống như mình.
Chuyện con mèo dạy hải âu bay - Luis Spuslveda
Chuyện con mèo dạy hải âu bay - Luis Spuslveda
6 tháng 12, 2011
Funny Little World
1. sáng ngủ dậy mắt sưng húp, mãi mới mở được mắt.
có những ngày những tháng những phút những giây trong đời thật là điên cuồng rồ dại - mà không biết tại sao (hoặc ngủ một giấc say xong sáng tỉnh dậy mới biết tại sao)
2. Mũm bảo
You're what you do, not what you say
mình bảo từ lâu mình vẫn luôn nghĩ thế.
3.
Hôm qua ngồi với Subu cafe giờ tắc đường tự nhiên Subu ngâm nga là:
Don't promise me forever just love me day by day
No one knows the future...
No one knows the future...
tự nhiên sáng nay ngủ dậy nhớ chuyện hôm qua nhớ ra bài này nhớ đến cả một bạn cũng từng bật bài này cho nghe nữa
thời tiết hôm nay như khỉ
5 tháng 12, 2011
lâu lơ lâu lắc
từ hồi biết cầm vào cái máy ảnh là bị ế, ko ai chịu mời làm mẫu cho nữa.
lâu lắm lâu lắm lâu lắm, quên xừ cả cách ưỡn ẹo tạo dáng luôn :))
quên mất cả là trò này thỉnh thoảng cũng vui phết :))
4 tháng 12, 2011
sắp đến mùa xem cái này rồi. nhớ hông?
cơ bản là từ hồi biết đến cái phim này Noel năm nào mình cũng ngồi xem lại
cơ bản là mình thích hai bạn này nhất
với cả 2 bạn này nữa.
các bạn ý yêu thương kiểu đời thường giản dị. cơ bản thì mình nghĩ tềnh iêu nó vốn thế, giản dị nhưng sâu sắc chứ đek hào nhoáng như nhiều người vẫn nghĩ :))
cơ bản là mình thích hai bạn này nhất
với cả 2 bạn này nữa.
các bạn ý yêu thương kiểu đời thường giản dị. cơ bản thì mình nghĩ tềnh iêu nó vốn thế, giản dị nhưng sâu sắc chứ đek hào nhoáng như nhiều người vẫn nghĩ :))
1 tháng 12, 2011
Tháng 12 - CÁNH CỬA MÀU XANH
từ hồi tềnh iêu lén lút tặng cho bài này nhân dịp gì gì đấy hồi tháng 12 xưa xửa xừa xưa, năm nào cũng cứ đến tháng 12 là lại nhớ bài này xong rồi lẩm nhẩm đọc như kiểu người ta hát Merry Xmas mỗi lần Giáng sinh í. Vui phết
Năm nay post kèm cả ảnh cửa màu xanh mình chụp năm ngoái lên cho đủ bộ VUI :)
Tháng 12 - CÁNH CỬA MÀU XANH.
Đến với em !!!Tháng 12 là cánh cửa màu xanh
Nơi nương dấu những điều yên bình nhất
Em ào ra phố
để chạm vào 1 giấc mơ có thật
Cánh cửa màu xanh là những hẹn hò
...là những phố dài
...là tiếng đời nhẹ những âu lo
...là bước chân của mỗi chiều vội vã
Là ánh mắt người dưng chợt ấm lòng đến lạ
Là góc quán quen...
1 bản nhạc không lời !!!
Có những tình yêu chỉ còn là vị ngọt trên môi
Ai đó đã nói
nước trà thứ 2 là điều ngọt ngào lắm (....)
Nỗi buồn bình yên về một miền xa thẳm
Em bình yên trong ký ức về người !!
Em gấp lại tháng năm với những thứ rối bời
Mở cánh cửa màu xanh từ cuộc đời được mất
Không có gì dễ dàng qua đi
khi vẫn là vương vấn
Có những giấc ngủ chập chờn
gọi khẽ 1 cái tên ...
Tháng 12 - và em - với những nhớ, quên
Hoa sữa trốn mình trong chiếc khăn len ấm
Bình yên vẽ trên cánh cửa màu xanh một nét cười rất đậm
Và em này !
cuối con đường em nhớ chạm yêu thương !!!!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)