23 tháng 6, 2014

where will we go?



Đêm qua mình nằm mơ thấy T và mình làm cùng một chỗ, hai đứa lại nói chuyện với nhau vui vẻ như trước kia. Gần 5 năm rồi mình không nghe bất cứ tin gì từ T. Tự nhiên mình nhớ T quá. Và mình lại càng thêm ghét bỏ cuộc đời này.
5 năm trước T là một trong số bạn thân nhất của mình, bọn mình gặp nhau thường xuyên, kể với nhau mọi chuyện, kể cả những chuyện sai quấy không dám hở ra với ai. Rồi đến một ngày, không hiểu vì sao, không hiểu vì điều gì T "bốc hơi" khỏi cuộc sống của mình như chưa từng tồn tại. Chính xác là T bốc hơi mất. T đổi số điện thoại, vứt bỏ Fb đang dùng, không trả lời email. Mình không biết chuyện gì xảy ra với T, không hiểu sao T bỗng nhiên muốn biến mất như thế. Vài năm sau có một bữa mình gặp lại T trên phố, mình hỏi sao lại làm thế T bảo T không muốn nói, chỉ đơn giản là muốn cắt đứt mọi mối liên hệ với cuộc sống cũ. Rồi lại đi mất.
Sau T đến H rồi  HL. Đến giờ đã trở thành xa lạ trong cuộc đời nhau đi trên phố giả sử gặp lại nhau không biết có còn cười với nhau hay không nữa.
Thật sự giờ mình chỉ thấy cuộc đời này tráo trở và không ra làm sao hết. Từ bạn bè đến cả chuyện yêu đương. Kịch bản cũng lặp lại y như thế, cứ mỗi khi mình bắt đầu cảm thấy vui hay thấy yêu thích ai đấy thì người đó sẽ rục rịch ra đi khỏi cuộc đời mình.
Hôm trước khi C nói sẽ đi mình không buồn, cũng không cảm thấy đau khổ hay đại loại thế. Mình chỉ thấy một nối chán ngán ghê gớm dâng lên nghẹn ứ ở cổ.
Mình nghĩ, cuộc đời này không hề muốn mình được vui vẻ, hết lần này đến lần khác giờ mình càng tin vào điều ấy hơn.
Tháng trước hà mã về hai đứa ngồi cạnh cửa sổ xem một cái phim mình không nhớ tên, xong nó quay ra hỏi mình: lần cuối mày thấy hạnh phúc là khi nào. Mình không trả lời được, cũng không nhớ được thế nào là hạnh phúc. Mình không tin vào hạnh phúc, còn tình yêu thì mình đã biết là nó không tồn tại từ lâu lắm rồi. Bọn chúng chỉ là thứ ảo tưởng của loài người để tự trấn an mình mà thôi.
Giờ mình đã thôi không mơ ước viển vông mong là mình sẽ hạnh phúc hay là yêu đương gì nữa, mình chỉ mong tiết kiệm đủ tiền cuối năm đi Bru với N và được yên thân, hàng đêm ngủ ngon không bị khó ngủ hay giật mình giữa chừng là được.
À, vì điều hòa hỏng, nên mình còn muốn một cái điều hòa mới nữa.
Vậy thôi

18 tháng 6, 2014

tháng sau. ngày mười tám. lại mưa. như điên

mình nghĩ là sau khoảng 1h đêm mưa hôm ấy, có cái gì bên trong mình đã tắt lụi. giờ mình đã không còn thấy xao xuyến, hồi hộp, mong ngóng nôn nao nữa. mình chẳng biết thế nào thì tốt hơn.
Mình chỉ thấy thế này không vui mà thế kia cũng không vui.
nói chung chẳng có gì vui sất

11 tháng 6, 2014

GUYS SAID THAT I DESERVE TO BE HAPPY BEFORE LEAVING
WITHOUT OF KNOWING
MY HAPPINESS WAS TAKEN
FAR AWAY
WITH HIM




9 tháng 6, 2014

under 0

Hồi hà mã về, tôi thực sự đã từng nghĩ đến chuyện trồng hoa bên cửa sổ, trên cái giá gỗ hà mã đóng cho tôi.
Nhưng mùa hè đến. và mọi thứ thay đổi

Tôi luôn ghét mùa hè. 

Tuần trước tôi gặp P, hơn 3 năm không gặp, hai đứa đưa nhau đi ăn nói bao nhiêu chuyện, lúc đưa tôi về cậu ấy cầm tay tôi cười toét bảo tôi đã thay đổi rất nhiều duy chỉ có một điều là không hề khác: Tôi vẫn là angry bird y như ngày xưa .

Hôm qua tôi (lại) cãi nhau với bồ. Tôi nhớ ngay từ hồi bọn tôi mới hẹn hò, C luôn hỏi sao tôi cứ luôn tức giận với cậu ấy. Tôi bảo C là tại vì mùa hè.

Thực ra không phải thế. Tôi không biết vì sao tôi lại dễ tức giận đến thế. Chuyện gì cũng có thể làm tôi cáu phát điên lên được: điều hòa hỏng, hà mã không chịu trả lời email, Neo đi công tác xa, P đến đón muộn, hay đơn giản là vài con kiến cứ bò lổm ngổm trên bàn. Hôm qua tôi đã cáu với C đến mức nói rằng tôi đek bao giờ muốn gặp nhau nữa. G bảo đừng mess up mọi chuyện, đó là điểm yếu của tôi khi yêu. Tất nhiên tôi biết điều ấy, nhưng ko phải lúc nào tôi cũng nhớ để có thể kìm lại hoặc thay đổi. Thật ra, bất cứ đứa nào xung quanh tôi một khi đã yêu vào thì đều “ngu” hết  cả. Chỉ có điều là mỗi đứa có một kiểu “ngu” khác nhau. G bình thường thì hổ báo nhưng cứ yêu vào thì ngoan như con chó con, M thì yêu ai cũng trở nên cố chấp, nhu nhược, L thì tỉnh táo quá mức cần thiết, hà mã thì không bao giờ chịu thể hiện cảm xúc ra ngoài…

Tôi đã dồn toàn bộ sức lực tôi có để chống lại mùa hè, nên thật sự là tôi cũng không nghĩ được gì nhiều ngoài việc để the feeling lead the way. Mà tất cả feeling của tôi trong cái tháng sáu này đều đang ở dưới mức zero. Vậy nên chắc tất cả nên tạm gác lại, giống như cái cách bọn tôi tạm gác lớp học tiếng Anh vui vẻ từ mùa hè sang mùa thu í.

Ôi, fucking summer, fucking life

6 tháng 6, 2014

mùa hè tháng Năm

1.
tuần trước lúc trên đường đi "trốn", chân mình bị chuột rút tê cứng. T không ngần ngại massage chân chân cho mình rất lâu trên ghế đợi ở sân bay không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn.
Đến giờ nghĩ lại mình vẫn cảm động và mình biết sau này nghĩ lại mình vẫn sẽ cảm động và biết ơn cuộc đời vì đã gặp được T.

2.
Tối qua mình đứng đợi bạn dưới tán cây nơi ngày trước mình đã từng đứng cùng M, hồi còn yêu nhau và đi bất cứ đâu cũng nắm chặt tay nhau. Mình nhớ buổi chiều  khi cả bọn đứng cạnh nhau trong căn phòng màu trắng cạnh hành lang tối và M lén lút nắm tay mình.
Kể cả bây giờ khi không còn ở bên nhau nhưng mình vẫn nghĩ đó đã là những ngày tháng thật đẹp, những ngày tháng tràn đầy tình yêu.

Những con người trong căn phòng ngày hôm ấy, đã không ai còn như trước nữa. Có đứa đã chuyển đến sống ở một thành phố khác, có đứa yêu rồi chia tay, có đứa chia tay rôi yêu người khác,...tất cả đều đã thay đổi. Còn mình và M, khi quyết định chọn những con đường khác nhau thì không bao giờ còn có thể nắm tay nhau như buổi chiều mùa hè mát lạnh hôm ấy nữa. Tình yêu cuồng si mê muội dành cho nhau  khi ấy đã thành kỉ niệm của những năm tuổi trẻ say mê.
Rốt cuộc thì người ta có thể rất yêu nhau nhưng không phải lúc nào cũng biết cách yêu nhau. Vậy nên mới có bài hát Love will tear us apart


5 tháng 6, 2014

chắc là loài người đã nhầm, mình sinh ra ko nên cầm tinh hổ báo sư tử mà nên cầm tinh con BÒ, và số mình là loại số chuyên cãi nhau với BỒ. Mệt vãi