28 tháng 11, 2012

những thánh đường bỏ không rực rỡ


khi bước chân ra khỏi “thánh đường” đó, tôi không biết rằng cuộc sống của tôi sẽ hoàn toàn thay đổi.
khi bọn cá hồi bước chân khỏi cửa nhà tôi, tôi cũng không biết rằng cuộc sống của tôi sẽ thay đổi nhiều đến thế
….
trên đường về nhà ngày gió tôi không dứt ra khỏi được những ý nghĩ về những thay đổi kể từ ngày hôm đó. chương trình tivi tôi vừa xem sáng nay có trích lời một ông giáo sư nổi tiếng nói rằng: vị thần được tôn sùng nhất trong tín ngưỡng của người Ấn Độ là thần phá hoại, vì phá hoại là tiền đề cho những khởi đầu mới. 

tôi đã có vô vàn những khởi đầu mới khi bước chân ra khỏi vùng không gian quen thuộc - dù là chủ động hay bị động. giờ nhìn lại, dù chỉ là một quãng đường chưa dài, dù là không chỉ trải đầy hoa hồng nhưng cũng có hoa bên vệ đường và có cả mặt - trời - rực - rỡ
tôi vẫn tin rằng, những thay đổi luôn là cánh cửa mở đến những điều tốt đẹp xếp hàng dài đợi phía sau. chỉ có niềm tin ấy mới khiến tôi đủ mạnh mẽ bước qua những ngày u buồn khi mọi điều đều không như í muốn. không những vậy, đi qua những ngày u buồn ấy tôi thậm chí còn thấy biết ơn bọn cá hồi và bọn khủng long…vì nếu ko bị đẩy đến tận cùng của một trạng thái tôi không thể nào chuyển qua được trạng thái khác như bây giờ. không có bọn chúng tôi cũng sẽ không biết yêu bản thân như bây giờ, không biết được rằng mình rất đáng giá, và không bao giờ cần vì bất cứ ai mà phủ nhận điều ấy

mùa thu thật là đẹp quá đi thôiiiiiiiiiiiiii

23 tháng 11, 2012

nếu muốn sống sót, nhất định không nên nghe bài này vào những ngày mùa đông, nhất là lại vào lúc nửa đêm. nhất đinh





Rồi cũng về lại phố xưa
Về trong mùa thu bồi hồi làn mưa lối vắng

Rồi cũng về lại phố quen
Về trong tình em dịu dàng, dịu dàng

Lại đi trong đêm bình yên, bình yên
Cơn gió lang thang về chốn quê nhà

Lại ghé con sông từng đêm, từng đêm
Rì rào bên ta nỗi nhớ khơi xa

Về đi bên nhau cùng bao buồn vui
Sau những tháng năm ở chốn quê người

Dù mãi cách xa người ơi
Tình yêu này vẫn còn mãi trong tôi

14 tháng 11, 2012

tàu sân bay

gặp nhau ở sân bay, K bảo dạo này trông cậu dịu dàng quá, không còn là cô gái hồn nhiên như trước đây nữa

cũng chẳng biết nên buồn hay nên vui

trên một cái nền đã bỏ hoang


mùi thuốc lá cháy luôn làm tôi nhớ đến nhà cũ

nhà cũ chẳng có gì nhiều để nhớ, chỉ có nắng chiếu xiên qua rem vải màu xanh và vài kỉ niệm buồn buồn gói kín trong giấy bọc màu nâu cũ kĩ buộc bằng dây gai

vài kỉ niệm vui dã phai nhạt

và tiếng nhạc thấm đều trong từng ngõ ngách

thực ra, vì có gói giấy nâu cũ kĩ nên mới biết VUI còn những điều khác đều chỉ làm tổn hại trí nhớ


in November

Cộng cafe - chiều  - mùa thu - lạnh
đang ngồi chat với zai :))




11 tháng 11, 2012

thờ ơ

THỜ Ơ rất đáng sợ, đáng sợ gấp một tỉ lần GHÉT

lúc đầu là (tự) ép buộc bản thân, rồi khi việc không dõi theo những thông tin của một người tôi từng yêu quý trở thành thói quen, đến một ngày tôi nhận ra tôi không còn có NHU CẦU biết thông tin gì về người đó nữa. Bất kể người đó đang vui vẻ hạnh phúc buồn bã thành công thất bại đều không khiến tôi chú ý. Trạng thái yêu thương tưởng như một thứ  bệnh mãn tính cũng có ngày lành.

thực ra tôi nghĩ như vậy cũng hay. thời gian sống trên cuộc đời của mỗi người đều có hạn, và trái tim thì không phải có sức chứa vô hạn. vậy nên, chỉ cần quan tâm để ý đến những người ta yêu thương hoặc yêu thương ta. như vậy cũng đã ĐỦ vui lắm rồi

hoian



1.
có những ngày, không vì cớ gì mà tự nhiên tôi nhớ hội an đến day dứt. day dứt chứ không phải da diết, nhớ đến rồ rại cái phố ven sông bé tí tẹo ấy, nhớ mùi trầm buổi sáng, mùi khoai luộc nhiều màu, mùi cơm gà, mùi cà phê nóng, mùi khói mùi đồ ăn nưng nức. bạn Ngân bảo có khi thành phố kiếp trước của bạn í là hội an. tôi chắc cũng thế. tôi không lí giải được vì điều gì mà tôi lại yêu cái thành bố bé nhỏ ấy đến thé, tôi yêu mọi thứ ở nơi đó từ cây cỏ đến mùi vị màu sắc thuộc về nơi đó.

không khí để hít thở ở nơi này dường như cũng khác, như thể có thứ hương liệu nào đó đã được trộn lẫn trong từng ngõ ngách của thành phố. hội an cứ như là một thế giới khác. chỉ cần đến đây, hít phải thứ không khí ở đây là đầu óc tôi tự nhiên sẽ quên sạch sành sanh những bận tâm và để những ý nghĩ trôi nổi tự do đến bất cứ nơi nào chúng muốn. tôi và chúng khi ấy đều hoàn toàn tự do.

trước kia tôi luôn nghĩ rằng đến một ngày khi có người yêu nhất định tôi sẽ đi hội an với người yêu, sẽ chia sẻ những giây phút yên ả nhất cuộc đời với người tôi yêu ở nơi tôi thấy bình yên nhất. rồi sẽ có lần cùng đi qua những ngày đầu năm mới với nhau ở đó. vậy mà rốt cuộc qua mấy cuộc tình chưa lần nào thực hiện được. chưa có lần nào nắm tay người yêu đi dạo dọc bờ sông đầy đèn lồng lấp lánh. những giấc mơ rất dài


2.

tôi là một đứa trẻ ồn ào, có lẽ sẽ mãi mãi là một đứa trẻ ồn ào và nhiều chuyện. vì vậy tôi luôn ao ước sau này có thể gặp được một người đàn ông biết yên lặng khi yêu tôi. yên lặng nghe tôi kể những chuyện lăng nhăng, yên lặng ngồi bên tôi khi tôi không còn chuyện ngớ ngẩn để nói, yên lặng nghe nhạc cũng tôi. một người đàn ông yên lặng, không hô hoán lên đòi tán thưởng khi làm được việc gì đó cho tôi, yên lặng vị tha với những phút bốc đồng nông nổi của tôi. vì tôi gần như chắc chắn, nếu may mắn (hoặc chẳng may) sống được đến già thì tôi vẫn sẽ nông - nổi - kiểu - già.


3.

tôi rất yêu quý anh, có lẽ ngày càng yêu quý khi nhận ra những quan tâm lặng lẽ anh dành cho tôi. âm thầm và bền bỉ như cách anh ghi nhớ những chi tiết nhỏ nhặt trong những câu chuyện không đầu không cuối của tôi, cách anh đoán biết ý nghĩ của tôi ngay cả khi tôi chưa kịp nói, cách anh thở dài và xoa đầu tôi mỗi khi thấy tôi buồn…có người nói, con người luôn cảm thấy mạnh mẽ hơn khi biết mình được yêu thương. theo một cách nào đó, anh là một trong số ít người khiến tôi luôn thấy tin vào bản thân mình bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

tg

ảnh xuất thần chụp trong lúc say trà chanh hoặc 
say zai đẹp bên hông nhà thờ lớn của bạn Emmi :))


.
sự trưởng thành của bọn con trai thật kì diệu, bọn chúng có thể suy nghĩ như một cậu bé trong suốt một thời gian dài đến khó tin nhưng đến thời điểm nào đó bọn chúng trưởng thành với tốc độ bão lốc nhanh ko sao tưởng tượng nổi
bọn con gái thì ngược lại cả chục năm trôi qua vẫn cứ suy nghĩ ngây thơ như hồi mới dậy thì mãi chẳng khôn ra được

3 tháng 11, 2012

safe and sound

ảnh đek phải của mềnh 
mềnh câu trộm trên internet


thật hay khi có thể (lại) cảm thầy yên bình và an toàn đến thế khi ở bên một người khác. an toàn đến nỗi có lúc nghĩ nếu trời có đổ sụp xuống thì vẫn ko phải lo lắng vì đã có người chống đỡ cho mình. 

giờ thì có thể tin là yêu nhau thì chưa đủ, chỉ khi hiểu nhau người ta mới có thể tin tưởng và cảm thấy bình yên khi ở cạnh nhau. chắc có lẽ nên cám ơn cuộc đời và những phút rồ dại nông nổi của chính mình, bởi nhờ thế mới lại có thể cảm nhận được cảm giác yên bình từ lâu tưởng đã bỏ đi mất hút