21 tháng 7, 2015

21 Jul

đọc xong ko ngậm được mồm :)))))



Chuyện 1
Hôm qua nói chuyện với hà mã xong thì chuyển qua tuyệt giao (tạm thời – vô thời hạn) với facebook. Lần này cũng ko chơi trò deactive lằng nhằng gì cho mệt. Cứ để đấy nhưng ko log in, xóa app trên các loại thiết bị di động nói chung là đek quan tâm thiên hạ vui buồn hay ủ ê sung sướng trên FB. Mới được một ngày mà thấy ngày dài hơn hẳn. Túm lại, nếu như mà đạt đến cảnh giới ko dùng fb luôn như hà mã được thì tốt.

Chuyện 2:
Thật ra có lần đã định chuyển chỗ blog này thành private vì chỗ này mình hay kể lể than vãn chửi bậy nói xấu, đại loại nghĩ gì thì xả hết vào đây chả kiêng dè gì hết, mình đek thích có đứa nào vào đọc rồi bới móc. Nhưng hà mã kêu gào bảo nó ko dùng fb, ko dùng mạng xã hội, mỗi liên hệ duy nhất của nó với mình chỉ là mấy tháng vài cuộc điện thoại, vài cái email và thỉnh thoảng mò vào đây nghe mình bán than nên đừng có mà làm cái trò mèo đấy. Đáng lẽ thì cũng chẳng dại gì mà cun cút nghe theo nó nhưng đến đoạn nó dọa cắt quà, ngừng gửi postcard cho thì ve vẩy đuôi lũn cũn nghe lời nó ngay. Nhưng thôi dù sao ngoài hà mã và một con lợn khác (tình cờ  - bất ngờ một cách đầy cố ý cũng ko dùng fb) thì chắc chả còn đứa nào biết hoặc nhớ là có chỗ này. Với lại, có chỗ bán than chửi bậy cũng vui, vài chục năm nữa chẳng may mà có sống đủ lâu để mà cà có cháu thì chỉ cho nó vào đọc để nó thấy đứa đek nào lúc trẻ còn xến xủng nhảm nhỉ nông nổi hết :D

Chuyện 3:
Chiều nay lấy được cuộn phim chụp hôm ở Phil với Nha Trang, cũng mừng mừng tủi tủi vì lâu lắm mới chụp hết 2-3 cuộn phim. Xong rồi tự nhiên nhớ đến vụ hôm ở đà lạt, chụp gái gú nắng nôi ở Nha Trang mãi ko sao, vừa đến đà lạt thì kẹt phim, mà ở cái thành phố đấy hoa thì thừa chứ thợ sửa máy ảnh thì bói cũng ko có. Cuối cùng, hoa lá chim chó cá gà đều phải lôi điện thoại ra chụp hết. Bi kịch vl. Tháng 12 này mà xin nghỉ được, có khi mình lại đặt vé bay vào đấy xem hoa xem mùa đông ở đấy nó có đẹp chết người như người ta bảo hay ko

Chuyện 4
trưa nay đang ngồi nhai thịt chem chép thì có đứa gọi điện tự xưng là bạn cấp 2, tên là bla bla, ngày xưa ngồi bàn này bàn kia bla bla. Mình nghĩ đến mức nhai nát cả miếng thịt ra vẫn ko nhớ trên đời từng quen đứa nào như thế nên cũng thật thà bảo nó là đek nhớ rồi hỏi nó gọi có chuyện gì ko. Thế là nó cười ré lên bảo ko có chuyện gì gọi điện hỏi thăm chơi thôi bao giờ nhớ ra nó thì nó gọi lại. Trên đời công nhận có nhiều đứa vui tính

Chuyện 5
Từ tối đến giờ hắt hơi dễ cũng đến vài chục cái, người ngợm lờ đà lờ đờ như con  cá dọn bể của Thái béo ở văn phòng. 90% là mai sẽ lăn quay ra ốm, mà kế hoạch là ngày mai họp 2 cuộc, tối đi xem phim. Tsss




Quote of the day

Suddenly, I don't want to give a shit anymore

20 tháng 7, 2015

nhật ký chăm người ốm

người ốm uống thuốc liều cao nên cả ngày mơ màng buồn ngủ, đứa chăm người ốm thì sinh ra đã mê ngủ thành ra quy trình chăm người ốm chỉ bao gồm: sáng dậy nấu cháo - hai mẹ con ăn cháo, nói chuyện + xem tivi đến lúc mẹ buồn ngủ thì lăn ra ngủ theo mẹ, trưa chiều tối lịch trình diễn ra tương tự. Nói chung là hoạt động chính chỉ có: nấu cháo, ăn cháo, nói chuyện và ngủ. 
Thỉnh thoảng bố gọi điện về hỏi thăm, mười lần gọi thi bảy tám lần người ốm nghe máy vì cái đứa chăm người ốm ngủ lăn quay ko biết gì.
Hết chuyện

17 tháng 7, 2015

"Born to die"

Hôm nay lúc đứng dậy đi về mình cảm giác như là ko đứng nổi nữa vì mệt. Suốt từ hôm đi chơi về chưa hôm nào được ngủ trước 4h sáng, đầu lúc nào cũng như căng dây. Cả phòng ít nhất 1 nửa gần mất tiếng, phần vì ở lại vp cả đêm, phần còn lại vì quá mệt nên đứa nào cũng cáu, thường xuyên nói chuyện bằng cách hét vào mặt nhau. Cuối tuần chạy 3 job lớn cùng lúc, người chia đều 3 nơi. Sáng qua casting xong hơn 300 đứa PG thì D bảo nó mệt đến mức cảm giác có thể xỉu ngay tại chỗ
Buổi tối bố gọi điện muộn, kêu mẹ ốm, hai chị em xếp thời gian mà về thăm mẹ. Thường thì mẹ ốm ko mấy khi bố gọi điện vì sợ 2 chị em trên này ko yên, lần này bố phải gọi điện kêu về, chắc là bệnhh cũng ko nhẹ. Mỗi lần mẹ ốm là mình đều quýnh hết cả lên ko tập trung được gì cả. Nửa đêm nằm mãi ko ngủ được mình bò dậy gọi điện cho T. Lần nào cảm giác mệt rã rời mình cũng hay gọi cho T, chỉ đơn giản là để nghe thấy giọng T. Mình luôn có cảm giác dễ chịu và yên ổn mỗi lần nói chuyện với T dù T chẳng bao giờ động viên hay khuyên nhủ gì, chỉ im ỉm nghe mình nói, hoặc bật cho mình nghe vài bài nhạc hoặc kể vài chuyện vô thưởng vô phạt ở cty. Nhưng lần nào mình cũng cảm giác yên ổn. Có thể tại T với mình giống nhau, nên mình biết là T hiểu.
Mình nhớ những ngày cách đây vài năm trước, khi cả T và mình đều hồn nhiên vui vẻ, ko đăm chiêu toan tính như bây giờ. Hồi ấy T ko bao giờ nhăn mặt, ko hút thuốc, lúc nào cũng chỉ nói những chuyện vui. Sau cơn biển động, T đã khác trước quá nhiều, giờ lúc nào cũng trầm ngâm, ít nói nhưng hình như đã học được cách bình thản trước mọi chuyện. Giờ T cũng bận, có khi đôi ba tuần 2 đứa mới gặp nhau 1 lần, thường thì là T qua chỗ mình ăn trưa. Có đợt bận quá 2-3 tháng hai đứa mới găph nhau, cuối cùng lại chọn hẹn nhau trong một quán vắng vẻ rồi ngồi hút thuốc với nhau cả tối ko đứa nào nói với đứa kia câu gì.

Nói chuyện mãi, đến lúc cuối cùng mình bảo T: nỗi buồn thành thị tha hương này thật là xa xỉ, lúc tối mình đọc câu chuyện về một ông đi câu cá xong cũng muốn bỏ quách hà nội vào đà lạt làm bưng bê ở quán cafe rồi sống cả đời ở đấy. Nói xong nghĩ lại thấy chẳng liên quan. Từ sau khi ngừng liên lạc với C, mình lúc nào cũng chỉ muốn đi làm xong, đi tập Yoga xong rồi được về nhà yên ổn nằm nghe nhạc xem phim đọc sách. Mình chẳng mấy muốn tụ tập hẹn hò giao tiếp gì nhiều, chỉ muốn được yên ổn như thế. Dạo gần đây cũng có vài chuyện xảy ra, dễ chịu có, khó chịu cũng có nhưng mình bắt đầu có vài chuyển biến trong việc học được cách lao vào làm việc cho đỡ phải nghĩ nhiều. Thật ra, nghĩ nhiều chẳng mấy khi giải quyết được vấn đề gì đặc biệt là với đứa toàn hành động theo bản năng cảm tính như mình.
Nói chuyện với T xong, dễ chịu hơn nhưng vẫn ko ngủ được mình ngồi lôi ảnh đi chơi ra xem. Trong đống ảnh có hình ông lái taxi mình gặp ở sân bay. Hôm đi từ sân bay về ông taxi mặt hiền hiền hỏi chuyện đi chơi rồi nói chuyện suốt quãng đường về. Ông bảo nhà ông rất nghèo, có 3 con gái, vợ thì ung thư nên toàn phải làm mấy việc cùng lúc nhưng chưa bao giờ thấy đời mình là bi kịch. Sống đến từng ấy tuổi, tóc đã bạc gần hết cả rồi mới biết để thấy yên ổn thì chỉ là học cách chấp nhận những bất trắc của cuộc đời, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua, chuyện gì vui thì cứ vui lúc ấy, chuyện gì ko giải quyết được thì để thời gian quyết định. Lúc gần đến nơi nhìn mặt mình xong ông còn bắt tay nói thêm một câu bảo còn trẻ, đừng có nghĩ quá nhiều, đừng có lo sợ gì về tương lai, cũng đừng đào bới quá khứ, cứ vui vẻ mà sống. Chắc có lẽ là ông lái taxi bác học nhất mà mình từng gặp.
Viết đến đây thì bắt đầu buồn ngủ, cũng ko nhớ vừa viết những gì. Thôi đi ngủ, mai chạy nốt chương trình thứ 6 rồi về thăm mẹ. Những chuyện khác nghĩ cũng đủ nhiều rồi, cũng đã cố hết mức rồi, còn lại thì TUỲ DUYÊN

16 tháng 7, 2015

16 July

Nhìn đi nhìn lại mình thấy cuộc đời mình là một chuỗi những sự kiện lặp lại, trùng lặp đến mức có lúc ngồi nhẩm lại cũng thấy vô lý. Như cách D vẫn nói, là chúng mình chỉ sống để nhảy từ đống shit này sang đống shit khác thôi.

Chắc có sống lâu hơn nữa thì những điều này cũng ko thay đổi, có chăng nếu có khác thì là khác cách mình sẽ phản ứng khác khi chẳng may dẵm phải đống shit. Nếu như ngày xưa thì sẽ nhăn mặt bịt mũi lu loa lên cho cả làng cả xóm biết, bây giờ nhận ra dù mình có nhăn mặt bịt mũi có lu loa lên thì cũng chẳng ai giúp mình giải quyết cái đống shit đấy. Giờ chỉ có thể chửi bậy một câu rồi mang giày dép về nhà đánh rửa sạch sẽ, lần sau tránh đi vào cái đường ấy, nếu ko tránh được thì lúc đi cũng phải mang theo đèn pin hoặc cắm mặt xuống đất mà đi cho chắc.

Ngày xưa mình lúc nào cũng gồng lên làm hết sức để ai gặp cũng nghĩ tốt về mình, dù mình có phải cố một tí hay giả vờ cười mấy tí cũng không sao. Giờ nhận ra đời ngắn bỏ mịa, chả việc gì cứ phải làm mấy việc vô bổ như thế. Cứ hồn nhiên mà sống, miễn sao mình thấy vui.

Ngày xưa mình luôn nghĩ, bất kì một mối quan hệ nào, chỉ cần mình chăm tưới nước bón phân là nó sẽ sống khỏe mạnh ra hoa kết quả, giờ thì biết rõ mười mươi là trên đời chả bao giờ có cái qué gì theo ý mình hết. Nếu mình thích thì mình cứ bón phân tưới nước chăm nó hằng ngày, nhưng chẳng có gì bảo đảm là nó sẽ sống. Còn nếu mà đã chăm đến thế nó vẫn ko chịu sống thì hoặc là do mình đã chăm sai cách, hoặc là do cái cây đấy nó không thể sống được ở chỗ nó được trồng.

Ngày xưa nếu đang xây cái gì mà chẳng may phát hiện ra lỗi sẽ đập ngay cái đống vừa xây ấy xây ngay lại cái khác. Giờ lại nghĩ khác, nếu đang xây mà chẳng may sai hỏng cái gì thì tìm cách chữa, chứ chẳng ngu gì đập đi. Như bạn Đ nói, đập đi có khi chẳng xây nổi cái nhà mà đến cái chuồng xí cũng chẳng xây nổi nữa

Đại loại chiều nay có 30 phút rảnh trong lúc ngồi đợi khách, tranh thủ ghi lại mấy thứ luẩn quẩn trong đầu.  Kiểu như:
Hôm qua H kể cho nghe vài chuyện không vui, vài đứa ngày xưa thân thiết giờ chuyên đi nói xấu mình. Nghe xong mình cũng chẳng buồn, đại loại giờ nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với cuộc đời mình, nên nghe thế thì biết thế, chẳng nên giữ lại trong đầu

Cũng hôm qua mình nhận được cái mess của một đứa mà đến tân giờ này vẫn chưa tích phân được. Túm lại nó hơi có màu sắc nặng nề mà vấn đề nặng nề nhất là mình hỏi tại sao phản ứng như thế thì nó không nói. Điên đek tả nổi. Mình kể với H, H bảo nếu ko biết phải nói thế nào cho phải thì cứ nói thật, tức thì bảo tức, giận thì bảo giận mà chán thì bảo chán, cũng ko cần giữ lại những thứ người khác muốn mang đi.

Từng này năm sống trên đời, mình nghĩ cái quan trọng nhất mình học được chỉ là mình chẳng bao giờ giữ được những người muốn đi. Tình cảm là thứ bấp bênh, bất ổn, không bao giờ kiểm soát được. Chuyện tình yêu cũng như chuyện bạn bè, hai người ở bên nhau, mỗi đưa đều có cả tỉ tật xấu sớm muộn gì cũng có ngày điên tiết với nhau đến độ không muốn nhìn mặt nhau. Điều quan trọng nhất chỉ là vị tha với nhau được đến mức nào hay đến bao giờ.

Thôi, đến giờ gặp khách. Tạm ở đây đã

16 Jul

Hôm nay con bạn thân nhất lăn quay ra dỗi, nói năng nặng nề phát khiếp vì nó gửi mess qua fb rõ dài kêu ca phàn nàn hâm nóng tềnh cảm nhưng mình lúc í ở tận bên Phil, đọc xong lăn quay ra ngủ đek thèm reply. Đã thế về nhà lại đi chơi biệt tăm tiếp 1 tuần rồi lại còn về 3-4 ngày ko thèm gọi điện cho nó hẹn hò gặp mặt gì sất.
Nghĩ cũng có tí áy náy nhưng mà đek làm thế nào được. Từ hồi làm ở đây việc ngập đầu, ngày nào về trước 8h tối là mừng rơi nước mắt. Nhưng khổ nhất là toàn làm mấy việc mình thích, mà vốn dĩ từ lúc đẻ ra mình đã thích cái gì thì chỉ biết đâm đầu vào không ai cản được cũng ko lôi ra được.

Tháng trước bị D đến tận văn phòng lôi đi ăn, xong D bảo mình như con bị bệnh nghiện làm việc đang thời  kì lên cơn. Lúc í mình gào lên phản đối vì bản chất mình là con lười đến mức nhiều lúc tự mình cũng thấy chán mình. (Nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại thấy với cái kiểu làm việc của mình hiện giờ thì nó nói cũng chẳng sai lắm)
tsss

13 tháng 7, 2015

rì viu không một

1.
Sếp rất "đàng hoàng" và giữ lời, trong thời gian đi chơi 2 tuần ko phải trả lời mail, ko bị ép nhận thêm job nào nhưng vừa về được một hôm sáng đến văn phòng đã bị đập ngay 2 job to đùng vào mặt, proposal của cả 2 job thì thứ 4 phải nộp. Ngoài rra, vì cả cty đều đang "hóa rồng" chuẩn bị cho expo nên 6h chiều còn bị ép đi present "thuê", chiều mai đi họp cả chiều dự kiến là sẽ (lại) bị ép nhận thêm một job mới. Đại loại là ngập ngụa ngụp lặn trong đống việc ếu biết đêm nay có về nổi nhà hay không. Điều an ủi duy nhất là cả team cũng ngập lụt giống mình nên chín rưỡi tối mà gần như full team vẫn ngồi mài mông ở văn phòng

2.
Đang yên đang lành thì rơi bụp một cái offer vào đầu. Vị trí tốt lương gấp đôi lương hiện tại, nghỉ cả ngày thứ 7, được đích thân trưởng phòng nhân sự và CEO gọi điện mời đến phỏng vấn. Đã cố hoãn binh là sau khi đi chơi 2 tuần về mới trả lời nhưng xem ra 2 tuần chơi bời chưa đủ nên hôm nay về lại phải tiếp tục khất đến cuối tuần mới trả lời. Tính tình thì từ lúc đẻ ra đến giờ đã vừa ba phải vừa tham tiền vừa tham quyền vừa ham vui mà mấy cái tham đấy lại đánh nhau chan chát nên đến deadline dự kiến là sẽ phải tung đồng xu rồi phó mặc cho số phận.

3.
Đi chơi khắp nơi gặp rất nhiều người cool, nhiều chuyện hay, nhiều dị nhân quái thú, hâm mộ vật ra mà chưa ngồi chép lại được phòng sau này già còn có chuyện kể cho con cháu. Thôi cố sống sót qua tuần này rồi tính tiếp.

4.
Hết chuyện. Back to work :(

12 tháng 7, 2015

12.07

bỏ xứ bỏ làm đi đúng 2 tuần, giờ về ngồi nghĩ lại có quá nhiều chuyện để nói, quá nhiều việc để làm (bù).
Đặt gạch ở đây cho nhớ lúc nào tỉnh ngủ nói chiện sau. )