31 tháng 8, 2009

Viết cho thương yêu ngày Vu Lan

Xót xa lắm.
Khi ôm người mình thương yêu, thương yêu đến vô cùng trong tay, mà xanh xao không chặt nổi một vòng ôm.
đan tay vào bàn tay đã từng bao lần nắm lấy tay mình, không thấy dù chỉ là chút ít cảm giác mềm mại lẽ ra phải có của da thịt. Chỉ thấy gầy guộc đến xót xa. Bàn tay nhẹ bẫng. Hẫng hụt.

Một sáng chủ nhật bình yên đến lặng lẽ như thế, tôi nằm bên người trong căn nhà vẫn còn thơm mùi hư ảo. Nghe tiếng người thở đều đều. Người vẫn vậy, giữ những cái vỗ nhẹ nhẹ vào tay tôi như thói quen ru ngủ. vô thức như bản năng dịu dàng vốn có. Có lẽ người vẫn cảm nhận được thương yêu rõ lắm, chỉ có điều không nói ra được. có khi còn đau lòng lắm mà không nhớ nối phải khóc.
đôi mắt đã mờ đục. trống trải. vô hồn.
lời nói ra dường như đã không còn cảm nhận được rung động của thanh âm.
Gần lắm mà không chạm tới được. không giao tiếp được. cứ như thể đã thuộc về hai thế giới khác.

Tôi chỉ biết yên lặng nhìn người, như nhìn chiếc lá xanh dần héo úa, báo trước ngày lìa cành mà thấy như chưa bao giờ bất lực đến thế.

thương yêu đến thắt lòng
khi mà cứ từng ngày, từng ngày, người đau đớn tuột khỏi những ràng buộc với trần gian.
chết dần chết mòn theo ngày tháng.
chết dần chết mòn ngay trước những đôi mắt tối sẫm vì thương nhớ.

xót xa chất chồng,
Có bao giờ lại có thể chạy nhảy cười vui trong ngôi nhà thân thuộc quanh năm thơm mùi hoa của người. (hoa láng. hoa nhài. hoa móng rồng. hoa thiên lý.)
nghe chiếc đồng hồ cổ, chữ số La Mã cứ mươi lăm phút lại kêu một lần.
soi mình trong hai cái gương lớn treo đối diện nhau
mơ màng ngắm bức tranh Thúy Kiều gặp Kim Trọng, Ngưu Lang gặp Chức Nữ đã mờ cả nét vẽ...

những kỉ niệm ngày Tết rộn ràng bên tiếng pháo nổ,
bữa cơm đông đủ,
tiếng hò hét, la mắng bên cây táo cạnh bờ ao,
của cái thời những tấm ảnh đen trắng và những vụng dại ngây ngô phía sau vườn...

tất cả. vẫn còn. chỉ những hình bóng thân thuộc là cứ tan biến dần vào thời gian
dáng lưng còng, tóc bạc nhỏ bé giờ cũng xiêu xiêu trong chiều
như ngọn đèn chỉ còn leo lắt ấm sáng

ngôi nhà tuổi thơ bình yên bao năm vẫn luôn ở đó

chỉ có những con người là ra đi
có những người ra đi mãi
có người chỉ trở về trong chốc lát rồi lại vội vã lên đường
chẳng biết bao giờ gặp lại

Cuộc sống vô cùng
thương nhớ vô cùng,
mất mát cũng vô cùng...


..chỉ biết gửi trọn những yêu thương xa nhà trong lễ Vu Lan...


Hà Nội
31.08.2009

28 tháng 8, 2009

Lượm lặt sáng

Rồi cũng đến lúc phải cảm thấy mệt mỏi thế này. Sáng không muốn thức dậy, tối không muốn đi ngủ, lười ăn sáng và không mảy may nghĩ gì về những điều phức tạp.

Sáng ngày gần kề cuối tuần, thức dậy một mình trong phòng,chẳng muốn lôi cái xe to uỵch ra khỏi nhà đi làm. Cũng may, từ tối hôm qua đã nì nèo chú yêu quý hôm nay chạy qua đón đi làm. Ngồi sau xe một ai đó tin tưởng và nói linh tinh những suy nghĩ ngớ ngần mà không cần kiêng dè gì là một cảm giác còn hơn cả hạnh phúc.

Mai cuối tuần. Sẽ về...

27 tháng 8, 2009

tháng tám

Nơi ta đã từng ngồi khóc. bây giờ đầy gió.
mùa nào cũng đầy gió.

ngước mắt thấy hai ô cửa sổ sáng đèn và trời tháng tám đầy sao.

24 tháng 8, 2009

Vui lên như nắng cởi truồng

vui lên
như nắng cởi truồng
như mưa mặc lá
như đường mặc xe
vui như thằng chích xì ke
khi tiêm vào máu một be gió về
vui lên
như từ triền đê
lao thân xuống một thỏa thuê nước lành
vui lên vì sẽ qua nhanh
còn tha hồ lúc để tranh thủ buồn
05.05.08
(Bài ngày 05.05.08) Nguyễn Thế Hoàng Linh, trích từ tập "Mỗi quốc gia một thành phố của thế giới", NXB Hội Nhà văn và BachvietBook ấn hành

21 tháng 8, 2009

The dark kisses


Tặng Vin - một ngày điên - một phần kí ức ngọt lành trong em


Nụ hôn của ngọn gió đêm
Em vẫn nhớ...

có những thoáng gặp gỡ
Suốt đời không quên


Chẳng ngạc nhiên nếu ngày mai gặp lại ta không gọi nhau thành lời
Không ai nhớ nổi một cái tên

Nhưng vị mặn biển khơi
vị dịu ngọt cuộc đời

trên môi anh ...còn mãi

Đêm tháng năm đầy vơi
Hai mảnh hồn hoang khắc khoải
Ngỡ ngàng chạm nhau

Có những phút giây trong đời không cần biết đến ngày sau.
Khi tay em trong tay anh
Khi bờ vai anh nghiêng về phía em vững chãi
Anh trở về là anh - người đàn ông xua đi quanh em nghi ngại
Em trở về là em - hoang - dại một ngày.
...
Giữa chúng ta không bao giờ cần một cuộc chia tay.

P/S: những con người giống nhau (dù chỉ trong khoảng khắc) cũng luôn dễ dàng chạm được vào nhau..

20 tháng 8, 2009

Turn left , turn right


Một buổi tối hiếm hoi ở nhà cả tối. Ăn món gà thằng em nấu và ngồi xem lại Turn left, turn ringt. PHim Tiếng Trung, phụ đề Tiếng Anh, xem bao nhiêu lần không chán.

Mình thích cả Kim Thành Vũ lẫn Lương Vịnh Kỳ, thích nhất là có cả hình ảnh hiếm hoi của chị Hứa Vỹ Luân xinh đẹp nhưng yểu mệnh mà mình thích mê từ hồi xem Love storm nữa.
Nhạc phim cũng tuyệt, có nhiều đoạn Violon, có cả một đoạn hai nhân vật chính ngồi bên đài phun nước trong âm hưởng của bảnTiếng Trung bài By my side nữa.
Mình thích cả màu sắc của những cảnh phim, của hai chiếc ô - mở đầu và kết thúc phim, hai căn phòng, và hai cánh cửa,...
.

Nội dung phim không có gì lắt léo, lời thoại lẫn nội dung đều không phức tạp, thậm chí còn đơn giản và vô lý. Chỉ là một câu chuyện về một cô gái chuyên làm nghề dịch sách và một anh chàng nhạc công, hai con người cô đơn ở cạnh nhau nhưng một người luôn giữ thói quen rẽ trái còn người kia thì luôn rẽ phải.

Họ chưa bao giờ gặp nhau cho đến một ngày số phận đưa đẩy họ nhìn thấy nhau trong công viên, cười với nhau, nhận ra nhau rồi vội vã đưa nhau số điện thoại mà sau đó không thể đọc được gì vì ướt nhẹp nước mưa.
hai con người như có vẻ ngoài yếu đuối và lạc điệu với cuộc sống nhưng mạnh không ngờ kể từ khi gặp nhau, lạc mất nhau và nỗ lực tìm lại nhau. Cả hơn 120 phút diễn biến phim chỉ là những diễn biến khi hai người tìm nhau, tìm nhau và tìm nhau...Cảnh đầu tiên của phim là hình ảnh hai chiếc ô, cảnh cuối cùng cũng là hình ảnh hai chiếc ô, nhưng cuối cùng đã đứng yên bên nhau...

có vài chi tiết cứ trở đi trở lại, biết trước kết thúc, mà vẫn cứ muốn xem. Lần nào cũng háo hức.

có những đoạn độc thoại nghe cứ như tự mình đang nói cho mình nghe vậy.

Mình thích nhất cảnh nhân vật nam chính ngồi chơi đàn cho lũ bồ câu trong công viên còn nhân vật nữa chính ngồi đọc thơ cho một con mèo bắt gặp trên phố.....Nghe có vẻ thiếu thực tế và lãng đãng. Nhưng dũng cảm và...mình thích như thế...


Đôi khi, cuộc sống cứ lắt léo trêu ngươi như thế. Nhưng vì vậy mà luôn có điều gì đó để hy vọng và chờ đợi...


Như hai nhân vật chính í...

P/S: Hôm nay có cầu vồng đẹp dã man con ngan. Lâu lắm mới nhìn thấy đới:))

19 tháng 8, 2009

Một năm


(Èo tittle nghe cứ liên tưởng đến Mười năm của Tô Hoài ấy nhỉ)

18/08/2008 - 18/08/2009: Tròn 1 năm

Đúng giờ này năm trước đang ngồi ngơ ngáo ở tầng 1. Đi làm buổi đầu tiên.

Hôm nay ngồi đây request 1 đống hợp đồng khách sạn ở Xì Gòn, từ to đến bé.

Nhanh thật, thế mà đã làm ở DINA được một năm

Chiều sếp gửi email bảo request contract đúng cái khách sạn lần trước mình ở khi vào Xì Gòn.(Ở đưởng Hồ Tùng Mậu Subu nhỉ). Buồn cười thật. Tự nhiên lại nhớ chuyến đi ấy. Nhớ cảm giác đầu trần - chân đất - taxi - một mình lang thang ở thành phố lạ, gặp những - con - người - lạ. Phởn phơ và tung tẩy.

Tự nhiên ước nhận được postcard từ phương xa. Dạo này Mr Rolf ít di chuyển, có vẻ ổn định ở Spain nên chẳng gửi postcard từ khắp nơi trên thế giới cho mình nữa. Mình thì thích nhận được những postcard phương xa, kín đặc chữ mà ngoài Mr Rolf ra, chẳng ai gửi postcard cho mình nữa cả.

Tối nay bạn Subu thì bận, bạn Tùng ỉn thì lo đi xa kiếm tiền. Nên chả kỉ niệm vụ Sapa với vụ Xì Gòn với các bạn ấy được. Đành đợi cuối tuần vậy. Chẹp chẹp...

Ôi Sapa, ôi Xì Gòn...
Tối nay không đi đâu được nên sẽ ngồi viết tổng kết năm..

P/S : đây là cái phòng mà hôm ở SG mình đã ở. Chắc chắn là nó luôn

18 tháng 8, 2009

Danh bạ

Em rất thích ai đó lưu tên mình trong điện thoại chỉ bằng một từ. Không bổ sung, không chú thích gì thêm.
Em cũng thường làm như thế. Với những người yêu quý quý và quan trọng với em nhất, em cũng chỉ lưu trong điện thoại bằng duy nhất một từ.
Hình như đó cũng là "truyền thống" của gia đình nữa.
(Bố ghi số của em trong điện thoại là Yến, của thằng em là Mạnh, còn số cố định đơn giản là: Nhà.
Thằng em và em ghi số của bố và mẹ trong danh bạ đơn giản chỉ là bố, mẹ, chị, em.)
Em ghi số điện thoại của tình yêu lớn số 1 trong danh bạ là Trang ruồi
Của tình yêu lớn số 2 là Tùng ỉn
Cua một người em đã từng thích: đơn giản chỉ là tên người đó
Của một người khác em đã từng thích: đơn giản cũng là tên người đó
Vì những cái tên tự bản thân nó đã đẹp.
và cách lưu tên chỉ bằng một từ chứng tỏ người nào đó phải có vị trí quan trọng đến mức không thể quên.
Sau này em cũng mong anh lưu tên của em trong điện thoại đơn giản chỉ là: Em.

17 tháng 8, 2009

Vẩn vơ - nghĩ

Thực sự là đã cố gắng đền cùng kiệt mới ngăn nổi mình tránh thực hiện những hành động điên rồ vẫn lởn vởn trong đầu tối nay. Chỉ vì nhớ lặng người. Chỉ từ một tấm ảnh, không gì hơn, một tấm ảnh chụp lúc nhập nhoạng, chụp cái điện thoại trên bàn. Thế mà nhớ, thế mà nhốn nháo hết cả những thứ vẫn cố nén lại.

Có lẽ như thế tốt hơn. Vì có kẻ còn điên mình hơn gấp trăm lần đang chờ một hành động điên rồ để bùng phát. Không thể cứ mãi mải mê điên rồ như thế. Uh, không thể.

Cái quyết định chấp nhận làm bạn của nhau liệu có vội vàng quá không? Có dễ dàng quá không? Hay cứ nghĩ về nhau với những ý nghĩ cay đắng như trước thì tốt hơn?

Khoảnh khắc

Có những thời khắc trong đởi chỉ có thể tạm gọi là lạ.


Ví như, đã từng rất thích một ai đó,
....thế nhưng bỗng một sáng tỉnh dậy, thấy HẾT THÍCH.
Không vì bất cứ lí do gì. Tự nhiên, không thể lí giải.


Năm trước, đã từng thích bạn NEO đến thế, đến mức ngày nào cũng nghĩ về bạn ấy với những ý nghĩ trìu mến, dịu dàng hay hoang đường nhất. Nhưng rồi, có một buổi sáng không có gì đặc biệt, tự nhiên tỉnh dậy thấy tất cả những ý nghĩ của ngày hôm qua trở nên phi lí. Thế là thôi. Thế là chưa từng nói yêu nhau bao giờ mà tự nhiên xa cách.

Như một lời chia tay...

16 tháng 8, 2009

Nhạt

Bỗng chốc, thấy mọi thứ nhạt như món canh thiếu muối. Không phải một, mà nhiều thứ. Nhạt từ bên trong nhạt ra. Nhạt vì ngay chính mình cũng tự thấy mình nhạt.

Cuộc sống ngắn thì rất ngắn mà dài thì vẫn rất dài...

13 tháng 8, 2009

Viết & đọc

Mấy hôm nay tự nhiên ít thích viết, chỉ thích đọc. Cứ như thể khi viết thì sẽ phải rút bớt những thứ trong lòng ra mà viết. Còn đọc thì sẽ lấp đầy được những khoảng chống chếnh cứ ngày càng hiện hữu...




hôm nay đọc được mấy đoạn hay hay:
[...Hóa ra để móc được vào trí nhớ của nhau thật không dễ. Mỗi người phải có cái gì đó để người ta không thể quên được như vị cay của quả ớt, vị chua của trái chanh, còn em thì ngọt ngào quá. Ở đời vị ngọt rất dễ nhầm lẫn, rất khó phân biệt vị ngọt của đường mía với đường hóa học, đường củ cải hoặc cái gì đó giống như đường...]

[....Khi gió hanh heo kéo về, lá rau khúc lất phất trắng như bụi phấn ngoài đồng, tôi lên phố Hàng Điếu ăn bánh khúc và mua một gói mang về. Một ông già ăn bánh ngồi cạnh tôi thấy thế hỏi: “Anh mua về cho vợ phải không?” “Vâng ạ! Tôi mua cho nhà tôi” “Thế là anh hạnh phúc. Còn có người để mua quà mang về là một niềm hạnh phúc"..]


[...Có đôi lúc, vào một buổi sáng, ta bỗng vô tình tìm thấy thứ mà mình đã đánh mất từ rất lâu ở đúng chỗ trước kia. Trông nó thậm chí còn mới hơn cả trước khi bị đánh mất. Tựa như có một người không quen biết cẩn thận cất giữ nó giùm ta..]

11 tháng 8, 2009

Viết lúc dậy sớm


Trong những chờ đợi vô hình không đáng có, hóa ra chính mình lại tự vẽ ra cho mình những dự cảm hạnh phúc. Nhưng thời gian chưa đủ dài để thổi bùng lên một ngọn lửa. Giả hoặc, đã từng có một ngọn lửa như thế, nhưng không ai chịu giữ ấm nên cứ lạnh dần.

Có phải vì vậy mà những ý nghĩ ấm áp cùng người cứ rơi rụng dần khỏi thực tại mà không tài nào tìm đủ niềm tin để níu giữ. Nếu thế, thà cứ ở xa nhau để cái lạnh khỏi len lỏi vào hồn người. Cứ ở xa nhau, biết đâu những ý nghĩ lại dịu dàng hơn.

Cuộc sống không đủ dài và thời gian trôi không đủ chậm đến nỗi mọi đợi chờ đều trở nên vô lý. Hai con người cứ đứng yên ở hai lưng chừng dốc đợi nhau thì mãi mãi cũng chẳng bao giờ gặp được nhau. Sự háo hức trong ta chưa đủ, còn tình yêu trong người cũng chưa lớn. Vậy nên, có lẽ chúng ta nên trở về vị trí trước đây của mình, tạm quên những xao xuyến và bước đi theo trên những con đường khác nhau. Biết đâu, rồi sẽ lại có ngày gặp lại.

Có lẽ nên thế.
Có lẽ nên ngừng tin....

10 tháng 8, 2009

Người ta cần gì trong cuộc sống đời thường này nhỉ?

Người ta cần gì trong cuộc sống đời thường này nhỉ?

Bao nhiêu lần mình đã tự hỏi câu ấy.
Bao nhiêu ngày mình đã đi tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy.
Thế mà có những lúc ngồi lại với chính mình, mình vẫn chẳng thể hiểu nổi mình thực sự khao khát điều gì trong cuộc đời này cả.

Uh, mình cũng có những ước mơ, những dự định, những ấp ủ như bao người trẻ tuổi khác. Mình cũng có những cái đích để vươn tới. Mình cũng có những người yêu thương để quan tâm lo lắng. Ai đó có thể nói, như thế đã là đủ. Nhưng mình, mình luôn có cảm giác cuộc sống của mình vẫn còn điều gì đó thực sự rất lớn lao. Thứ mà mình nghĩ về hàng đêm trước khi mình chìm vào giấc ngủ và đánh thức những cố gắng trong mình mỗi khi bình minh tới. Khoảng thiếu hụt trong lòng mình cứ ngày một lớn lên, lan rộng ra mãi. Có phải thế mà đôi khi mình cứ thấy chới với rồi thèm ôm ai đó chặt đến nghẹt thở, cứ như thể là để lấp đầy cái khoảng trống ấy.

Rồi có những đêm đang ngủ mình ngồi bật dậy, không thể ngủ tiếp được nữa, mình ngồi nhìn đăm đăm vào đêm. Rồi mình cứ ngồi yên như thế rất lâu, hoặc là bật khóc. Có phải đứa con gái nào sống một mình cũng thế, hay chỉ có mình mình như thế?

Ai cũng nói với mình, thứ mình cần thật sự có lẽ là tình yêu. Nên mình cũng đã thử mở lòng mình để đón nhận tình yêu. Nhưng rồi mình nhận ra, mình không thể tự mình tìm ra nó. Nó sẽ đến, có thể vào lúc mình không tìm nó.

Mình bây giờ cứ như một cơ thế thiếu hụt, như phần khung của một bức tượng rỗng. Đẹp đẽ, có vẻ vững chãi nhưng trống không.

Mình chẳng định hình nổi những suy nghĩ của mình nữa.

9 tháng 8, 2009

Người ta


Con người ta thật lạ, cứ luôn nhớ về những người làm mình đau nhiều hơn là nhớ về những người làm mình hạnh phúc (Cho dù người ta vẫn cứ luôn tự nhủ sẽ phải quên những niềm đau và nâng niu những ngày hạnh phúc)

Mình chẳng làm sao àm quên được...

5 tháng 8, 2009

VIN & NEO

Hình như bạn Chuột bé luôn đến muộn hay sao ấy. Hai lần rồi, lần trước suýt nữa mình thích bạn ý thì Bùm, mình bị sét đánh với bạn Vin. Lần này mình cũng đang suýt nữa nghiêng về phía bạn ấy thì, oạch, mình lại gặp lại bạn NEO. Các cụ bảo quá tam ba bận, để xem có lần thứ 3 không. Nếu mà lần thứ 3 vẫn thế thì đúng là mình với bạn chuột bé không có duyên với nhau thật.


@Vin: gần 3 tháng rồi bạn Vin nhỉ. Nói thật là thỉnh thoảng tớ vẫn nghĩ tới bạn và nụ hôn khuya của bạn. Nụ hôn ngọt ngào nhất mà tớ từng có. Một nụ hôn đúng kiểu Pháp, nguyên chất Pháp, 100% Pháp. Nụ hôn vẫn còn vương vất mùi gỗ thơm, mùi nến, mùi gió, mùi biển, và vị champange quyện vào từng tế bào vị giác. Đến giờ thì tớ không còn hình dung nổi về nụ hôn của bạn. Nhưng cảm giác dịu dàng và ngột ngào thì cứ còn mãi. Ngay chỉ khi tớ vừa nghĩ đến. Cậu đúng là một món quà đáng nhớ đấy Vin ạ.


@NEO: hay thật,tớ lại gặp cậu. Tớ cứ tưởng đến tận cuối đời tớ cũng không gặp lại cậu nữa cơ đấy. Thế mà tớ lại gặp cậu. Sớm hơn hẳn dự đoán của tớ và lệch ra khỏi mọi kế hoạch của tớ. Tự nhiên tớ nghĩ tớ giống như cái vườn bị bỏ hoang ấy, bỏ hoang lâu lắm rồi í, xong rồi tự nhiên một ngày bị xới tung lên. Thế là xáo trộn hết cả. Chỗ này là chỗ tớ nói thật nên là tớ công nhận là tớ vẫn còn có cảm xúc khi tớ gặp cậu (còn cảm xúc cụ thể là gì thì tớ chưa đủ từ ngữ để miêu tả). Nhưng mà bây giờ tớ lại không phải là cái đứa của 1 năm trước nữa (tức là cái hồi mà tớ chưa đi làm ấy). Tớ bây giờ có thể vẫn điên hoặc điên hơn, nhưng mà tớ điên theo kiểu tỉnh tỉnh cơ chứ không điên bất tử như hồi trước nữa.
Tớ không suy nghĩ cực đoan theo kiểu là tớ sẽ không bao giờ có thể yêu cậu bởi vì cuộc sống dạy cho tớ rằng: không có điều gì là không thể cả. Người ta có thể từng phát điên lên vì nhau trong suốt một thời gian dài nhưng sau đó vẫn có thể không yêu nhau nổi nữa.Vì tình cảm thì không bao giờ đi theo một đường hướng nào cố định cả.
Nhưng nói như thế không có nghĩa là tớ sẽ lại ngu ngơ như lần trước. Tớ sẽ chỉ chọn hay chấp nhận cậu khi, tất nhiên alf khi tớ cảm thấy rõ ràng là tớ yêu cậu và khi tớ cũng thấy là cậu cũng yêu tớ. Yêu một cách dũng cảm và yêu đến mức gạt bỏ mọi thứ khác để chọn tớ. Chỉ chọn duy nhất mình tớ. Nếu thiếu một trong các điều kiện này thì tớ buộc lòng phải từ chối. Dù có thể tớ vẫn thích cậu.
Tớ thật là dài dòng, nhưng kệ, tớ vẫn cứ thích viết. Vì đây là nơi của riếng tớ.
Tiếp nhé, nói thật alf từ hôm gặp cậu tớ rất hay nghĩ về cậu. Rồi hôm gặp cậu, lúc ở gần cậu thậm chí tớ còn muốn hôn cậu nữa cơ. Nhưng mà tớ kìm lại được. Nhưng mà chính vì thế tớ lại càng hay nghĩ về nó. Đấy, khổ tớ không cơ chứ.


Thôi, hôm nay tạm nói về cậu thế thôi nhé.
Tớ làm việc tiếp đây. Cái nhà bên cạnh vẫn chưa làm xong móng. ầm ĩ ghê quá đi.

4 tháng 8, 2009

Review



Khi nhớ ra mình đang ở trong tháng 8 thì nó đã bước sang ngày thứ 4. Tháng 8 với những dấu mốc khó quên. Vậy mà mọi thứ đã qua được hơn 1 năm....
Mất 5 tháng để khám phá ra một mối liên hệ lạ lùng, 5 tháng để bắt đầu, và để gần - như - là - kết -thúc. Mất thêm 5 tháng cho sự im lặng hoàn toàn. Và 5 tháng cho một lời xin lỗi. Mất thêm 2 tháng nữa để tạm quen và chấp nhận lời xin lỗi....Thế mà 1 năm đã qua...

Đã từng sống trong trạng thái tức giận, khổ sở, vui mừng, hả hê, hạnh phúc, cười vui, phân vân, mơ mộng......Nhưng cuối cùng thì sao. Người ta vẫn mãi không thể xóa đi hình ảnh của bất kì ai trong kí ức, nhất là hình ảnh của những người đã - từng - yêu - thương. Chưa bao giờ có chỗ cho nuối tiếc, bây giờ cũng chẳng còn chỗ cho oán trách hay thù hận. Vì suy cho cùng, người ta chỉ có những cảm giác ấy khi người ta vẫn còn yêu. Tình yêu, giữa hai kẻ như chúng ta, giờ không phải là từ xa xỉ, nhưng nó là từ không chạm tới được nữa. Bây giờ, chỉ gọi nhau đơn giản là BẠN.

BẠN, một từ thôi, tưởng quá sức giản đơn mà lại mất nhiều thời gian và trăn trở đến thế. Mất thêm cả nhiều dũng cảm và tha thứ đến thế để đề nghị hay chấp nhận. Có thể, nếu nói ra, thì cả hai không ai phủ nhận việc vẫn còn dành những ý nghĩ quá sức trìu mến về nhau. Nhưng muốn bước về phía trước thì chẳng bao giờ nên đặt chân lại những con đường đã từng đi.

Tháng 8 nào cũng đầy dấu mốc....

3 tháng 8, 2009

Mong manh



Nhận được một tin không vui, nối tiếp những tin tức chẳng tốt lành gì thời gian qua. Học cách để không quá buồn, học để không quá lo. Bởi với những điều xảy ra bên ngoài tầm kiểm soát và hiểu biết chỉ có thể đối diện bằng thái độ bình tĩnh và chấp nhận. Cuộc sống này mong manh quá. Yêu thương cũng mong manh quá. Ôi những người ta yêu, những người ta thương...chẳng bao giờ có thể ở bên ta mãi...

chạy trốn

Đọc xong "Em ở đâu". Chỉ đặt ra một câu hỏi: Người ta có thể yêu ai đó đến mức muốn chạy trốn không nhỉ?

Sáng nay được tặng 1 quyển nữa của Marc Levy: "Mọi điều ta chưa nói". Ngạc nhiên cực kì. Dấu hiệu của một đầu tuần tốt đẹp

Trở về với mình ở hiện tại. Có vẻ như mình có ý định chạy trốn ngay khi vừa loáng thoáng thấy dấu hiệu của tình yêu cơ. Có khả năng là mình sẽ sống độc thân không nhỉ? Uh, câu này khó. tương lai mà, ai mà biết được...