30 tháng 9, 2013

nhật ký những ngày ở biển - không một

từ bỏ một thói quen đã là chuyện khó khăn
vậy còn khó khăn đến thế nào khi muốn từ bỏ một người?

làm thế nào mới có thể phân định được ranh giới giữa việc từ bỏ vì ko muốn đâm đầu vào tường và từ bỏ vì hèn?

26 tháng 9, 2013

Những ngày mưa xám

Những ngày mưa xám, em ngồi lì trong văn phòng đến tối mịt, quay cuồng trong núi công việc chồng chất. Có những lúc giữa các cuộc điện thoại, quay nhìn ra phía cửa sổ xanh xanh trước mặt em thấy mình như người mất trí nhớ. Khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lại nhanh chóng trở về với những thứ dang dở trên màn hình
Suốt những ngày mùa thu em làm việc, di chuyển điên cuồng, những mối dây nối trong cuộc sống bị kéo căng ra, thỉnh thoảng biến mất ở vài điểm nào đó.

Ngày hôm qua em đã thấy rất buồn, nối buồn chẳng có nguyên cớ gì. Dù khi em ngồi ở tầng 20 ngắm thành phố với M, khi em ngồi ở ban công ngắm mưa với N hay ngồi một mình trên sundek nhìn biển buổi đêm, thì nỗi buồn đều có hình dáng giống nhau. Có một buổi trời mưa, thấy em run lên vì lạnh N đã nắm lấy tay em, nhưng ngay cả khi ấy, nỗi buồn vẫn cứ quanh quẩn quanh em không chịu bỏ đi.

Tối qua em mơ thấy một cơn ác mộng. Khi tỉnh dậy em ngồi ở sofa, bật tivi, tắt tiếng, rồi cứ ngồi như thế rất lâu. Những ngày A.i đi xa, thành phố trở nên lặng lẽ. Em sợ rồi em  cũng sẽ lại quen với việc không có A.i trong cuộc sống của mình, sợ là ếu A.i không trở về sớm thì khi cậu ấy trở về em đã không còn ở đây nữa.



One month



Thật ra, người ta hoàn toàn có thể làm bạn với người yêu cũ. Chỉ cần là không còn yêu nhau nữa. Khi ấy, có thể ngồi với nhau hàng giờ hồn nhiên nói về chuyện ngày xưa, kể với nhau đủ mọi thứ chuyện (thậm chí có những chuyện chưa kể xong một nửa đứa kia đã đoán ra hồi kết). Rồi thỉnh thoảng còn được  dẫn đi ăn, ngồi vỉa hè nhìn mưa với nhau hay mang cho nhau mấy thứ xinh xinh lạ lạ.

Dù trong quá khứ đã từng yêu nhau hay làm tổn thương nhau đến mức nào, chỉ cần yêu - nhau - xong - rồi thì những chuyện trước kia đều chẳng còn muốn bận tâm đến nữa. Cuôc sống cũng đâu có dài dòng gì, nhớ nhung mãi lũ chuyện cũ làm chi cho mệt.

.

Tình yêu dù thế nào cũng chẳng thế như chờ đợi những chuyến tàu ở ga - lỡ tàu này có thể đợi tàu khác. Mỗi chuyến tàu chỉ đi qua duy nhất một lần, để lỡ rồi thì chỉ có thể chờ đợi một đoàn tàu khác.

.

24 tháng 9, 2013


- nửa đêm ngày bão, tôi nhớ cồn cào những lần bầu trời sau cơn mưa

- có những người, mà chỉ cần một chi tiết liên quan đến cuộc sống của họ, cũng đủ để ta tự viết nên một câu chuyện



.


.

22 tháng 9, 2013

A.i

hóa ra cảm giác trống trải lại lớn đến thế khi không thể hít thở chung một bầu không khí trong cùng một thành phố với người mà mình thích. A.i đi xa 2 tháng, thành phố mà cậu ấy có lẽ giờ này đã đặt chân xuống cách tôi hơn 12 giờ bay. Mỗi ngày, khi đi qua chỗ cậu ấy hay ngồi nghe nhạc và chăm chú làm gì đó trên laptop tôi lại muốn dừng lại, ngồi xuống đúng chỗ mà cậu ấy thường ngồi. Cũng chẳng hiểu sao lại làm thế nhưng hành động ấy đôi khi mang lại cho tôi cảm giác cậu ấy đang ở gần tôi hơn một chút và do đó nỗi trống trải trong lòng hình như cũng vơi bớt đi.

19 tháng 9, 2013

Kiss me hard before you go summertime sadness

Kiss me hard before you go
Summertime sadness
I just wanted you to know
That baby you're the best

Got my red dress on tonight
Drop it like it's hot in the pale moonlight
Got my hair up real big beauty queen style
High heels off, I'm feeling alive

Oh, my God, I feel it in the air
Telephone wires above, all sizzlin' like your stare
Honey I'm on fire, I feel it everywhere
Nothing scares me anymore

16 tháng 9, 2013

A chance to stay

Hôm qua, lần đầu tiên tôi biết được, một thằng nhóc 17 tuồi, một chàng trai 27 tuổi hay một người đàn ông 37 tuổi, đến lúc thất tình cũng chẳng khác gì nhau. Hóa ra dù đàn ông hay đàn bà lúc thất tình đều như nhau cả.

Tôi chẳng biết phải khuyên giải thế nào khi đứng trước một người cả già dặn lẫn từng trải đều hơn mình. Tôi chỉ có thể ra các câu hỏi dưới con mắt của một người còn - tỉnh - táo, chỉ biết nói với người-buồn đang ngồi trước mặt mình rằng nếu không biết đi tiếp thế nào thì cứ dừng lại, chỉ cần đừng lùi lại. Mọi chuyện đều cần có thời gian, không phải để những cú sốc hay nối thất vọng về nhau nhạt bớt, mà để nhìn lại con đường mình vừa mới đi qua. Đến khi nào có thể nhìn mọi chuyện đã xảy ra như một người đứng bên lề chứ không phải nhân vật chính, lúc ấy hãy đưa ra quyết định. Như vậy sau này sẽ không hối tiếc.

Con người, có lẽ đứng trước tình yêu đều như thế. đều vừa sợ hãi vừa khao khát. Khi tình yêu mất đi hoặc có nguy cơ sắp mất đi cũng đều như thế, đều tuyệt vọng và cạn kiệt niềm tin. Nghe những câu chuyện chắp nối suốt mấy ngày qua, cảm giác sợ hãi cho cho những bắt đầu trước mắt lại quay trở lại với tôi. Tôi vẫn còn nhớ những ngày tôi chìm đắm trong dư vị của một mối tình tan vỡ, khi ấy trái tim tôi như hoàn toàn làm bằng không khí. Tôi chỉ muốn tan đi mãi mãi không còn quan tâm đến cuộc sống trước mắt sẽ thế nào nữa. Khi ấy tôi đã từng nghĩ không biết rồi tôi sẽ bước tiếp thế nào, cuộc sống phía trước chỉ còn lại duy nhất một màu đen. Ngay cả việc hít thở  cũng trở nên khó nhọc.

Hôm qua khi nhìn M chìm trong cơn tuyệt vọng, tôi có cảm giác như mình đang thấy lại hình ảnh của chính mình. Tôi hiểu được trạng thái không thể ăn, cũng không thể ngủ M đang trải qua, hiểu được cả cái mong muốn điên rồ là nhắm mắt lại rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. M bảo cô ấy đã vứt bỏ hết cả lòng tự trọng, đã dẫm đạt cả lên tính hiếu thắng thường trực để níu kéo tình yêu đang dần tuột khỏi tay . M uống rượu, và say triền miên. Tôi không hề ngăn cản. Tôi biết mọi lời nói lúc này đều không thể làm M cảm thấy khá hơn. Điều tốt nhất tôi có thể làm là để M tự chìm vào nỗi đau của cô ấy. Đến một lúc nào đó, M sẽ tự thấy mệt mỏi mà muốn thoát ra. Với nỗi đau, ai cũng phải tự đi qua một mình.

Bangkok chiều nay mưa lớn, tôi đứng ở ga tàu nhìn bầu trời mưa xám xịt thấy tình yêu xao mà xa lạ đến thế. Buổi tối gặp K, nhìn khuân mặt thiếu ngủ và vô hồn của K, tôi chỉ nói: em nghĩ tình yêu xứng đáng có một cơ hội. K chỉ ngồi im lặng hút thuốc rồi cười buồn. Lúc này K cần thời gian.
Tôi cũng chẳng biết nói thêm gì nữa.

Những ngày mưa ở Bangkok thật sự rất buồn




10 tháng 9, 2013

cả như hôm nay thì chỉ muốn bỏ mịa nó việc về nhà ăn bám mẹ. từ sáng đến tối mịt cắm mặt vào làm việc mà đến cuối ngày vẫn còn một núi. vừa mệt vừa đói vừa tủi thân.
chắc cũng tại hôm qua mẹ lên, mang cho một núi đồ ăn, đi làm về mặt mũi tã tượi thì đã có sẵn cơm mẹ nấu, hoa quả cũng gọt sẵn, nhà cửa thì sạch bong. hôm nay mẹ về mò về đến nhà chẳng đứa nào ở nhà, cơm thì không có, người thì như giẻ rách thế nên chỉ muốn bỏ mịa hà nội chạy theo mẹ về nhà

9 tháng 9, 2013

9/9/2013

bắt đầu có dấu hiệu tương tư [không hề nhẹ]

1. gặp B và J.
có những người dù xa cách bao lâu, dù có chuyện gì xảy đến, thì khi gặp bọn chúng lúc nào tôi cũng có cảm giác dễ chịu và thoải mái, đến độ có thể nói với nhau mọi chuyện, kể với nhau mọi thứ. có được vài đứa như thế le ve quanh cuộc đời mình, thật sự đã là một trong những duyên may hiếm có lắm rồi

2. mưa mùa thu
chiều mưa, tôi qua hiệu sách mua một cuốn định mua từ lâu rồi bò về Giun nằm lăn lóc vừa đọc vừa ngủ, vừa ngủ vừa đọc, đến giờ cơm thì bắt đầu buồn buồn. Buồn phần vì cái cuốn sách mua lúc chiều, phần vì âm nhạc, phần vì mưa, phần vì cái gì nữa không nhớ. đại loại lúc bước chân ra khỏi Giun cứ thấy quanh quẩn buồn ko sao giải thích được. mà cũng không hẳn là buồn chỉ là thấy tâm trạng không dưng tụt dốc thảm hại không sao giải thích được

3. list nhạc
điện thoại hết pin, thèm khát âm nhạc, tôi lôi cái thẻ nhớ gần như đã bỏ quên trong ví ra nhét vào một cái điện thoại đi mượn. những bài nhạc quen và vài bài nhạc cũ đã lâu lắm không nghe. những bài nhạc cũ có sức công phá trí nhớ khủng khiếp, như một trận lốc xoáy quét qua những cơn lá rụng lả tả cuối mùa hè.

Lủ từng viết một câu mà tôi rất nhớ:""Có những bài hát trong máy nghe nhạc, dù ta không còn nghe, ta cũng không bao giờ xóa. Có những con người trong cuộc đời, dù ta không còn trò chuyện, ta cũng không bao giờ quên. Đôi khi, những bài hát ta không bao giờ xóa gợi nhắc về những người ta không bao giờ quên ấy.”

chiều nay đi trên phố tôi nhớ mình đã nói với B một câu tương tự. thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ một ai đó đã rất lâu không gặp hay không trò chuyện, chẳng vì lí do gì, chỉ tự nhiên nhớ đến. nhưng nhớ hay quên bây giờ đã  không còn là chuyện của hai người nữa mà trở thành chuyện cá nhân rồi. vậy nên tôi có quyền làm gì với nó tùy thích. miễn là tôi thấy dễ chịu.


4. tương tư
về đến nhà tôi phát hiện là mình đang tương tư, dấu hiệu cực kì rõ ràng và dễ nhận thấy.[sẽ bàn đến sau]

6 tháng 9, 2013

[vẫn] yêu đời không chịu được

1. Hoa sữa đã nở, mùa thu xịn đã bắt đầu mò đến nên đã tược tung tăng mặc váy áo mùa thu đi hít hà hoa hoét ăn đồ nướng ăn lẩu tưng bừng

2. Bắt đầu (trộm vía) dần quen với mọi thứ ở chỗ làm mới, quen cả với thái độ thù địch với người "đẹp zai nhứt công ty" (!) nên dù ngày ngày vẫn ngập đầu trong núi việc nhưng bắt đầu thấy đỡ giống một đứa tham lam lao đi làm vì tiền. [hehe] Thậm chí bắt đầu thấy iêu iêu rất nhiều thứ trong cái nhà 10 tầng này

3.Mịa (không kìm chế được, nhất định phải chửi bây), yêu đời đek tài nào dừng lại được

4. Hôm nay gặp bạn cũ, bạn nhắc đến một cái tên cũ, vừa mừng vừa vui khi thấy đã chẳng còn thấy rung rinh mấy nữa. Chắc có vài thứ đã hết hạn sử dụng, nên bắt đầu mang đi thanh lý được rồi

5. [vẫn] yêu đời không chịu được

I hope you like the same music as me

[to share the best things in life together]
.

5 tháng 9, 2013

please tell me

"If you love me with all that you are
 If you love me
I'll make you a star in my universe
You'll never have to go to work
You'll spend every day
Shining your light my way"

3 tháng 9, 2013

mùa thu - không một

mùa thu năm nào vào ngày những bông hoa đầu tiên trên cây sữa ở Puku nở, hai đứa cũng ra đây, ngồi ngay cái bàn dưới gốc cây. Hình như cũng được 4-5 năm rồi thì phải. Việc ngồi dưới gốc cây hoa sữa ở Puku gần như đã trở thành một lễ kỉ niệm riêng của hai đứa tôi.

Lần nào ngồi đây M cũng kể chuyện về những mùa thu năm trước, về việc M làm bánh cho tôi và việc tôi bắt một cậu bạn nào đó chở qua nhà M để mang hoa ăn trộm được trên đường cho M, kể cũng hơi xến nhưng thỉnh thoảng xến cũng vui.
Dần dần theo những lối rẽ ko hề tính trước M đã trờ thành một trong số ít những "người lâu năm" của tôi. Càng "già" đi thì những mối quan hệ của mỗi người sẽ càng mở rộng, nhưng những người bạn thì sẽ không nhiều lên, thậm chí ít đi. Tôi nghĩ, đó không phải là vì càng nhiều tuổi người ta càng ngại giao tiếp, mà vì người ta học được cách chọn lọc các mỗi quan hệ của mình. Ngay cả cách yêu một người khác, qua nhiều va vấp, rồi cũng sẽ thay đổi. Sự nông nổi và rồ dại khi yêu có thể sẽ không thay đổi, nhưng chắc chắn cách yêu sẽ dần thay đổi. Tôi biết điều ấy, cũng rõ ràng như việc tôi biết dù có bao nhiêu tuổi hay yêu bao nhiêu người thì khi yêu tôi vẫn sẽ bốc đồng, vẫn sẽ có lúc hành động chẳng khác gì con điên, nhưng tôi chẳng bao giờ có thể yêu ai bằng tình yêu không chút do dự như khi yêu N hay mất cả lí trí như khi yêu K nữa.

"người ta có thể làm mọi việc cho người mình yêu, trừ việc yêu họ lần nữa"

đêm qua, nằm ôm mẹ ngủ tôi đã có một giấc mơ mùa thu lạ lùng, gần như không nội dung nhưng có một khuân mặt cứ trở đi trở lại. chỉ là một giấc mơ, nhưng buổi sáng khi tỉnh dậy, tôi đã biết mình đang hướng về ai. mùa thu nào cũng phảng phất buồn, nhưng lúc nào cũng thật đẹp.