30 tháng 11, 2014

30 Nov

Rock Storm - Chương trình đầu tiên. Đại loại cả tối thỉnh thoảng đỡ bận thì vo ve nghe được mấy đoạn, chả nhớ là thằng dở nào đang gào trên sân khấu. Nhưng túm lại thì không thể mê nổi cái thể loại nhạc rốc riếc gào rú ầm ĩ. Tuyền một lũ khùng khùng dở dở hát như khóc, khóc như gào.
Túm lại là đến lúc được rời khỏi sân thì đã nửa đêm, chân suýt không đứng thẳng được. Đã thế còn nghe tin dữ là "bị thuyên chuyển công tác" đi luôn cả RS Huế & Đà Nẵng.
Thế là 3 tuần tiếp theo như một, ngoài việc tối đều đều thức đến 3-4 giờ làm proposal + quotation thì ngày thay vì ngồi ở văn phòng sẽ "được" đi lại họp hành rã họng rã cẳng. Không biết phải ăn bao nhiêu thịt mới bù lại được vụ hao mòn này.

Ngoài lề một tí thì cái chương trình tối nay gần 10.000 người, trên 90% là "giới trẻ" thế mà nhìn mãi mới thấy một đẹp zai, nhưng đẹp zai lại đi với gái, mà mình phát hiện ra đẹp zai là vì đẹp zai đứng hôn gái ngay trước mặt mình.
Bi kịch số một của tháng mười chấm chấm chính thức bắt đầu từ đây

26 tháng 11, 2014

Nov - 26

vậy là
bắt đầu từ ngày hôm qua, trong một thời gian dài rất dài sắp tới, sẽ không còn những buổi ăn trưa cafe đoàn tụ với T
thế giới đã thay đổi

.
mình định đọc lại Thorn Bird, sớm nhất khi mình thoát khỏi mớ bận rộn này. Đấy là một trong những cuốn sách kinh điển đầu tiên mà mình đọc, và đến giờ vẫn luôn là một trong những cuốn mình thích nhất

24 tháng 11, 2014

Nov - 24

1.
hà mã gửi cho một cái đĩa phim giáng sinh bảo đêm giáng sinh nếu không thích đi đâu thì ở nhà bật lên xem. giờ đang tháng 11, thời tiết thì tự nhiên nóng lên như điên. mình chả có hứng mà xem phim zời lạnh không có lại gato.
mình viết email lại cho hà mã bảo nó mùa nhiều quà gửi về cho mình, mua nước hoa mua kính mát  mua áo len cho mình vì năm nay chắc chắn là không mở nổi mắt ra mà giáng với lại chả sinh. hôm í có khi cũng chẳng ở hà nội nốt.

2.
mình đã dừng mọi chuyện với Mm. Thật sự mà nói, như bất cứ một người bình thường hay một đứa con gái bình thường nào, mình vẫn luôn mong mình sẽ hạnh phúc, mình chỉ không tin hạnh phúc của mình sẽ do một người nào đấy mang đến. Mình tin ở hoa hồng, chỉ không tin là nó sẽ nở trong vườn hay trước ngõ nhà mình. Mình tin vào tình yêu, chỉ không tin tình yêu sẽ đậu xuống vai mình.
Thi thoảng mình thấy mình là đứa không may mắn trong chuyện tình cảm, nhưng từ lâu mình ngừng than vãn hoặc thấy khổ sở về chuyện đấy. Mình cũng chả mong chờ mơ mộng gì nhiều như trước đây. Mọi chuyện xảy ra trong cuộc đời đều có lí do, đều là duyên nợ. Mình tin như thế nên mình trân trọng tất cả những người đã đi qua đời mình, cùng mình trải qua những đoạn ngày tháng dù vui vẻ hay ngập ngụa trong nước mắt.

Mình cố gắng không để tâm nhiều đến suy nghĩ của người khác về mình để tập trung vào việc cảm nhận về bản thân, xem mình muốn đi đâu nhất, muốn làm gì nhất hay không muốn để mất ai hay điều gì nhất. Mình quay về tiếp tục học cách sống một mình và chung sống hòa bình với cảm giác một mình hàng ngày hàng đêm. A bảo cứ như thế thì buồn lắm nhưng A và mình khác nhau. A là người lúc nào cũng phải ở bên cạnh một người nào đấy còn mình mình có cảm giác như mình là đứa không quen ở bên cạnh một người nào đấy. Suy nghĩ của mình rất thất thường, nhưng mình nghĩ là trong đời mỗi người đều cần và nên trải qua những khoảng thời gian giống như mình đang trải qua lúc này - để tự nhìn thấy mình rõ ràng và khách quan như một người qua đường lần đầu gặp mặt.

Thỉnh thoảng mình có ý nghĩ là mình sẽ mãi thế này, sẽ cứ sống một mình rồi bỗng nhiên một ngày mình sẽ tan biến thành trăm nghìn hạt bụi vào trong không khí. Nếu là không khí ở gần một ngọn núi hay gần biển thì tốt biết mấy. Chỉ cần nghĩ đến cảm giác được tan biến như thế thôi cũng đã thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Giá mà được tan biến đi như thế.


23 tháng 11, 2014

chúng ta của ngày hôm qua
những nụ cười vang thảnh thơi
coi lòng nhẹ nhàng phơi phới
cuộc đời mà ta vẫn mơ

19 tháng 11, 2014

Nov 19

1.
em zai sắp đi "biệt xứ" gần 2 tháng. định đi mua cho nó ít quần áo khăn tất mà mãi vẫn đek có thời gian đi mua. thương nó phết, đến chỗ nào cũng phải một thân một mình lo hết từ A đến X.
T bảo nó đi thế sẽ cứng cáp lên nhanh lắm, mình chỉ mong thằng ranh í đừng có mệt quá mà 3 ngày ốm một trận là vui lắm rồi

2.
sau bao nhiêu ngày mong ngóng chờ đợi cuối cùng thì cuộc gặp cũng diễn ra. tuy nhiên, nhân vật chính thì không thấy xuất hiện, các nhân vật phụ thì mình chỉ muốn đem ướp muối hết cả lũ. thôi vậy chắc là vô duyên với nhau thật. Rõ là đời không phải là mơ nhưng nói chung thi thoảng đời rất là chua. Định mệnh cái định mệnh

3.
Cái email quan trọng soạn đã gần tuần mà phân vân mãi không biết nên gửi hay không. dự định là tối nay sẽ giải quyết cho xong hẳn mà mãi vẫn chưa dám bấm nút send. giá mà có ai chọn hộ thì tốt chứ nói chung mình thấy lúc đek nào mình chọn cũng nhầm cả

16 tháng 11, 2014

sau khi nghe nhiều đồng bọn phân tích xúi giục thì có xu hướng chuyển sang chỗ làm mới. nhưng lại vướng ở khâu update CV. Đấy đúng là việc gây chán nản nhất trên đời

13 tháng 11, 2014

Nov - 13

- hôm nay Alex khoe là Tooc hẹn Alex đi cafe trả tiền vé máy bay làm mình cũng có tí chạnh lòng. Hức hức, thôi lại thở dài tiếp vậy chứ biết làm xaoooo. Tiền thì dù sao cũng bị trừ vào lương rồi, không biết nếu nghĩ theo hướng như là đi ngoài đường đánh rơi 2 cái vé máy bay thì có thấy dễ chịu hơn không. Thôi kệ

- hôm nay đi họp với khách hàng bị cả đám khách hàng nhảy bổ vào xâu xé chóng hết cả mặt, xong về đến nhà thì nhà cung cấp nổi loạn, họp hành liên tiên miên, xong rồi bận như điên đến giờ này vẫn còn lết bết ở văn phòng chưa biết mấy giờ mới được về.

- hôm nay chả có vẹo gì vui ngoài việc ở lại làm muộn được sếp mua cho pizza hải sản

hết chuyện hôm nay chuyển sang chuyện mai 7h sáng mùa đông lạnh lẽo (nghe nói còn có cả gió mùa tăng cường) phải có mặt ở JW Marriott, chưa hết choáng váng thì đã bị remind là không được phép đến muộn vì các nhà cung cấp, khách hàng, lẫn cả hội bâu lâu xâu bên dưới đều đợi mình đến để bàn giao lẫn phân công công việc. Với một con lười chuyên đi muộn như mình thì nghĩ mãi chắc chỉ có cách ngủ luôn ở văn phòng rồi mai đi thẳng qua đấy thì may ra mới đi đúng giờ được :(

12 tháng 11, 2014

Nov - 12

1.
hôm nay đúng là ngày hại não. sáng thì lùm xùm tiền bạc, chiều nhận lương thì tự nhiên bị trừ vào tiền lương một khoản trời ơi đất hỡi mà cứ tưởng đã giải quyết xong từ lâu lắm rồi. Thôi vậy, coi như trả học phí hơi cao tí rồi viết hoa in đậm dán lên trán là đừng bao giờ nhiệt tình hào hứng với chuyện của người khác quá. Chả giận, cũng chả bực mình mấy, chỉ thấy cứ buồn buồn

2.
tối qua mình nằm mơi thất A.T. Giấc mơ hoang đường kỳ quái. Cả nghìn năm nay mình không gặp không nói chuyện không nhắc đến A.T, thời gian gần đây cũng không có chi tiết nào liên quan đên A.T xuất hiện trong cuộc đời mình. Thế thì vì cái quái gì mà một phần não liên quan đến A.T lại bỗng nhiên xuất hiện đột ngột như thế?

3.
Nghĩ kĩ ra thì T nói hoàn toàn đúng. Vấn đề không phải là giận dỗi, mất lòng, tổn thương sâu sắc hay đại loại thế. Vấn đề là đã không còn tìm thấy tiếng nói chung, không có câu chuyện chung để nói với nhau. Hoặc cũng không còn muốn nói với nhau nữa.

4.
Tối nay không biết nên xem phim gì. Dù sao những ngày tự do cũng sắp kết thúc rồi

10 tháng 11, 2014

đang yên đang lành, đã lên kế hoạch nghỉ ngơi ăn chơi phè phỡn đến tận qua Tết thì hôm qua bị đập vào mặt một cái job offer hấp dẫn vào loại vật vã nhưng nếu nhận thì cũng sẽ vật vã vì bận. hậu quả là từ đêm qua đến giờ vật lộn đánh đấm đấu tranh tư tưởng không biết nên cắm mặt vào cái offer đấy hay tiếp tục ăn chơi dửng mỡ đến tận sau Tết
mình sinh ra vào cái giờ gì không biết mà ba phải đek chịu được

8 tháng 11, 2014

EverNote 08

hôm qua lúc cuối ngày, chụp ảnh màn hình, lưu vào EverNote kèm một câu caption hơi có mùi hỗi hờn chua chát: "Mình đã thử và có vẻ như đã thất bại"
Cái case này thật sự là khó đỡ và vượt ngoài tầm hiểu biết của mình. Câu hỏi đặt ra là: mình có nên tiếp tục cố gắng một lần nữa không?

7 tháng 11, 2014

November - 07

Vì một số lý do cực kỳ ngớ ngẩn và buồn cười mà năm nay mình muốn đi Đà Lạt đúng Noel. Lý do không thể ngớ ngẩn hơn nhưng mình ko gạt nó ra khỏi đầu được. Nhưng mình cũng không muốn lang thanh ở cái chốn vừa đẹp đẽ vừa buồn thảm vừa mơ mộng í một mình. Mình sợ mình sẽ nhảy mịa nó xuống vách núi nào đấy vì quá đẹp và quá buồn

Con nhợn béo không xin nghỉ phép được, mất hết cả vui. Giờ nếu mà vẫn quyết đi đợt Noel thì sẽ ở SG mấy bữa được với Mạnh vì đúng đợt nó bay vào làm RockStorm. Nhưng mà như thế thì lại phải đi Đà Lạt một mình.

Nếu không thì phải đi sớm hơn, đầu tháng 12 theo lịch là sẽ vào SG làm chương trình, nếu thích có thể xin nghỉ thêm mấy ngày rồi  biến đi Đà lạt luôn. Nhưng Đà Lạt tháng 12 thì không biết có cái quái gì. Dã quỳ không chắc là còn nở, thời tiết thì chắc cũng chưa lạnh lắm. Đấy là chưa tính đến việc nếu đi đầu tháng 12 thì Nô en nô eo năm nay không biết đi đâu về đâu. Mặc dù Noel chả có ý nghĩa quái gì với một đứa "vô đạo" như mình nhưng Nô èn năm nay mình không thích ở hà nội.

Cái hội chứng không thể ngồi yên này chắc bắt đầu từ khi chuyển sang đây làm. Đi công tác nhiều quá nên cứ ngồi nhà được mấy tuần là lại cuồng chân.

phải làm xaoooooo????




4 tháng 11, 2014

chuyện cũ

Hôm nay trong lúc đầu óc đang rối rung rối mù vì đống thư mời với lại chả thư ngỏ đỏ cả mắt đến lúc chán ko chịu được nữa lại mò lên báo đọc tin lá cải thì thấy ngay cái bài này. Vừa đọc vừa tủm tỉm cười như con điên trong văn phòng.
Lịch sử của mình với cái ghế đá í cũng dài. Hồi đại học do thích đi bộ quanh hồ nên lần nào sau khi làm vài vòng đi bộ mình cũng mua kem chanh bạc hà mùi như nước rửa bát ngồi đấy ăn ngấu nghiến bất kể zời nóng hay zời lạnh. 
Rồi thỉnh thoảng hà mã về nước hai đứa hay đi ăn đêm rồi ngồi lì ở đấy cả tiếng đồng hồ hút thuốc nhìn ngắm bình luận vớ vấn. 
Đến khi có người yêu, mà cụ thể là người yêu số 2 hai đứa cũng có mấy lần làm trò ở đấy. Đến bây giờ còn nhớ được có 2 trò đáng nhớ. Trò thứ nhất là lúc mới yêu nhau hai đưa ngồi lì trên ghế, mặt mũi chăm chăm sang phía bờ hồ bên kia, dáng ngồi y như hồi bà nội mình chụp ảnh mừng thọ, thi gan xem đứa nào bỏ cuộc trước. Bình thường thì không sao, nhưng cái ghế ấy ngay cạnh đèn xanh đèn đỏ, sát bến xe bus nên lúc nào cũng nườm nượp người, làm trò và nhịn được cười hoặc là cố tỏ ra lờ lớ lơ vài chục con mắt soi vào mặt mình là điều cực kì cực kỳ khó. 
Chuyện thứ hai là hồi thất tình cũng với chính bạn zai đấy. Mình vẫn nhớ là hôm í zời lạnh như cắt, gió vù vù, mình với bạn zai hẹn gặp nhau ở một quán cafe nào gần đấy để chia tay nhau. Chia tay xong mình vênh váo cắp đít đi trước nhưng thật ra là vừa đi vừa khóc. Sau đấy mình định đi bộ đổ mồ hôi cho đỡ buồn nhưng đi một lúc mỏi chân cuối cùng là về ngồi lì ở đấy..khóc tiếp. Ngồi đấy bao lâu không nhớ chỉ nhớ là thế quái nào một lúc sau bạn zai vừa chia tay lại đi qua nhìn thấy mình ngồi như con điên ở đấy chắc cũng có tí day dứt nên dừng xe xuống...ngồi cùng. Hai đứa lại tiếp tục ngồi thi gan ở đấy bao lâu giờ mình đek nhớ chỉ nhớ là đến một lúc không chịu được nữa một trong hai đứa nói câu gì đấy chạm đúng vào dây thần kinh dở hơi của mình nên mình ôm nó khóc lóc đánh đấm nó ầm ĩ như con dở. Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ngượng, mà cũng ko hiểu hôm đấy mình ăn nhầm cái gì, uống nhầm đồ gì mà da mặt mình dày đến thế. Bình thường mà thấy đứa khác diễn cảnh đấy thể nào cũng trề môi trề mỏ kì thị ra mặt.

Đến bây giờ thỉnh thoảng mình vẫn đi bộ rồi mỏi chân lại mua kem mùi như nước rửa bát ngồi đấy ăn ngấu nghiến cứ như là cái kem ấy là cao lương mĩ vị. Rồi trong lúc ăn mình vẫn nhớ đến những kỉ niệm thời nông nổi mông muội hồi trước. Chỉ có điều giờ nghĩ lại không còn thấy buồn nữa, chỉ thấy buồn cười thậm chí còn thấy vui vui hay hay. Rồi thấy đời mình cũng có nhiều kỉ niệm hay ra phết. 

Bạn zai hay ngồi ghế đá ngày trước giờ đã thành bạn zai cũ, lâu lâu cũng chẳng gặp nhau chẳng nói chuyện với nhau. Hà mã thì đi miết mãi không chịu về, bạn đi bộ bờ hồ bao nhiêu năm với mình giờ cũng ko còn đi bộ với nhau nữa. Cái gì rồi cũng thay đổi, cuộc đời này rồi cũng chẳng có ai ở bên cạnh mình mãi, người yêu lúc yêu nhau thì tưởng sống chết cũng không thể thiếu nhau cuối cùng chia tay mỗi đứa vẫn yêu một đứa khác, chuyện xưa nhiều lúc nghĩ lại thấy xa xôi như không phải chuyện của mình.  

Cũng may còn cái ghế đá, nó nhắc mình nhớ đến những chuyện mình tưởng đã quên. 




3 tháng 11, 2014

đến hẹn lại lên, cứ tầm tầm 2 năm lại xoắn một lần. vui phết :))))


2 tháng 11, 2014

Xờ goét nâu vem bờ - ngày thứ nhất

Hôm nay hâm hâm sốt, thế là lấy cớ xin nghỉ làm. Ở nhà ngủ cả buổi sáng, buổi chiều dậy măc váy đẹp đi ăn kem với Mun, đi chợ, đi ăn ốc, đi mua sách. Tối về dọn cái phòng đang như cái ổ lợn suốt từ hôm đi Đà Nẵng về. Dọn tủ quần áo, gấp gọn gàng, đổi chỗ vài đồ đạc, kê lại tủ lạnh, kê thêm kệ đầu giường, thay ga, thay rèm cửa mới, lau nhà, đánh xi lại túi da. vừa làm ngần ấy việc vừa nghe nhạc, hút thuốc, uống bia, đốt tinh dầu thơm. Làm xong thấy nhà cửa đâu ra đấy, sạch đẹp tinh tươm, vừa ngồi xem phim vừa vui suốt cả tối. Cả như lúc này thì ngoài chuyện lo mẹ ốm ra thì thấy đời mình chả thiếu quái gì, vui chết đi được. Khéo cũng phải đến nghìn năm nay mới lại thấy vui vẻ nhẹ nhõm đến thế.
Ngày mai có sách mới rồi, anh sẽ nằm tểnh tềnh tênh cả ngày ở nhà đọc sách nghe nhạc, đốt tinh dầu. À, có khi buổi chiều tối anh sẽ chạy qua xem tình hình con bạn thân, nói với nó vài câu cho nó đỡ buồn xong rồi nếu tâm trạng vẫn tốt anh sẽ đồng ý gặp zai cho nó đỡ lèo nhèo. Xong rồi anh về nhà ăn mực nướng xem phim với em zai em dâu làm clip nhố nhăng với chúng nó. Èn én