27 tháng 7, 2010

chấm (.)

.nếu thực sự cậu định sẽ hành động như thế
thì tớ, thực lòng cho rằng cậu là một kẻ đáng coi thường
(dù đã có lúc tớ đã tin rằng chúng ta vẫn có thể đối xử với nhau như những người bạn - dẫu chỉ là trên danh nghĩa)

21 tháng 7, 2010

nắng

nắng sớm
cho sinh nhật Bố

âm u chiều,
cho ngày Mẹ ốm

trưa không nắng
cho bữa bún thịt nướng & cafe với hai tình yêu lớn

ngày trời rong bão, bạn rủ rê đi Bali,
đi Sing
rồi còn muốn đi Hội An, Đà Lạt, Phú Quốc, Côn Đảo
rồi còn muốn cùng mẹ đi Nha Trang

Ờ, đi cho bõ những ngày tháng tuổi trẻ

Chúc mừng sinh nhật tình yêu BỐ

(mỗi lần mẹ ốm lại muốn kiếm nhiều tiền phát điên lên)
((mỗi lần ỉu trời là tâm trạng không mấy khi khá lên được. Khỉ gió nhà bạn Zời)

20 tháng 7, 2010

19 Jul

Thành phố ngày sau bão vẫn còn giữ lại được chút ít dư vị của gió lạnh. Tối đầu tuần tôi từ chối hai lời hẹn, ngồi một mình trong phòng hoàn toàn yên ắng và đọc sách. Tôi vốn thích những hẹn hò sôi nổi nhưng đôi khi tôi vẫn nghĩ nên tự dành riêng cho mình những tối yên tĩnh thế này để nhìn lại mình, hay đơn giản chỉ để rảnh rang đọc lại những thứ từng rất thích, nghe lại vài bản nhạc cũ và nhám nháp nốt chỗ thức ăn tích trữ sẵn trong tủ lạnh.
Tối nay tôi đọc lại một quyển sách cũ của Phan Hồn Nhiên, những mẩu truyện ngắn nhỏ lẻ, giọng văn đặc trưng quen thuộc, không quá nhiều mới mẻ, nhưng như mọi khi vẫn luôn gợi lên quá nhiều điều. Có thể chỉ vì lần đầu tôi đọc quyển sách này là vào khoảng thời gian nhiều phân vân, cũng có thể vì tôi tìm thấy sự đồng điệu trong cách nghĩ của những nhân vật hoặc cũng có thể con người trẻ tuổi này quá khéo léo trong việc chạm đến những góc cạnh sâu kín trong tâm tư những người trẻ tuổi như tôi. Tự nhiên tôi nghĩ đến đứa bạn, người dạo gần đây vẫn hay nói (kể?) với tôi về những kế hoạch dài hạn và ngắn hạn. Tôi nghiệm ra rằng trong đời mình chúng ta sẽ luôn luôn có những kế hoạch dài hạn và ngắn hạn, bất kể trong công việc, tiền bạc hay tình yêu. Tôi hoàn toàn có thể nằm trong kế hoạch dài hạn của một vài người mà tôi thậm chí không hay nghĩ đến nhưng cũng có thể chỉ là kế hoạch ngắn hạn với một ai đó mà tôi từng coi là quan trọng. Và tôi, cũng giống như rất nhiều người khác, vẫn thường xuyên nhầm lẫn về các kế hoạch dài hạn hay ngắn hạn của mình cho đến tận khi đụng phải một biến cố lớn lao nào đó.

16 tháng 7, 2010

bông

buổi trưa tôi ôm con chó bông nằm ngủ, thoáng chốc thấy hạnh phúc yên bình hơn khi ôm anh
?
?
?

có phải vì trước đây mỗi khi ôm chặt lấy anh tôi vẫn cứ có cảm giác sợ hãi mất mát - thứ mà tôi đang cố tình thỏa hiệp. Ngay cả những phút giây chúng tôi quấn quýt ôm ghì lấy nhau thì sâu thẳm trong lòng tôi vẫn mơ hồ không quên đi được ý thức về sự không hoàn toàn ấy. Tôi là kẻ tham lam nên khó mà bắt mình chấp nhận trọn vẹn cảm giác chỉ có được người mình yêu trong từng khoảnh khắc. Vậy là xen giữa tình yêu với chúng tôi chỉ toàn là hoang mang?

15 tháng 7, 2010

ngay lúc này


không thèm ôm


không thèm hôn


không thèm làm tình


chỉ thèm được yêu
và yêu

Vin - Jul - more 1 year



Sáng chị chat sang:
Hôm nay chị vừ gặp bạn Vin "của em"

Ôi, giá như là của em. Có lẽ chỉ trong vài giây ngắn ngủi là của em. Hoặc cũng có thể chưa từng. Lâu quá rồi, Neo làm em gần như quên mất em đã từng gặp Vin, Neo choán mọi suy nghĩ trong em làm em phải xếp Vin vào một góc khuất và mờ nhạt. Giờ Neo vẫn có khả năng gây muộn phiền cho em nhưng em đã có thể tìm đủ thời gian để nhớ về Vin. Nhưng cũng chỉ là nỗi nhớ về những kỉ niệm đã được gọi thành tên, còn cảm giác em gần như đã quên gần hết. Ôi, nếu bây giờ gặp lại Vin thì sẽ thế nào nhỉ? Em gần như tin rằng Vin đã không còn nhớ dù chỉ chút ít thông tin nào về em, khuân mặt em có lẽ lại càng không (vì kì thực, nếu ko có những bức ảnh về Vin em còn lưu lại trong máy thì em có lẽ cũng không nhớ nổi nụ cười của Vin).

Giá mà em có thể quay lại ngày hôm ấy, không gian ấy và hôn lại Vin như ngọn gió bay qua đêm nhỉ. Nụ hôn ấy, thì em rất nhớ. Hương vị ấy, thì em chưa quên...

13 tháng 7, 2010

Vài điều nho nhỏ về cuộc đời - Minh Nhật

Có vài điều nho nhỏ anh suy nghĩ về cuộc đời hàng sáng, mỗi chiều và từng đêm.
- Tại sao cừu sinh ra lại chỉ để người ta làm lông, để khiêu vũ giữa những bầy sói và để chó săn cừu lùa đi như những sinh vật tội nghiệp đáng thương đầy yếu đuối?
- Tại sao, luôn luôn là như vậy, tất cả những khi chúng ta cảm thấy tồi tệ nhất, thì chẳng bao giờ có ai ở cạnh chúng ta, như những ngôi sao cô đơn trôi dạt trên bầu trời, chúng ta cứ đi về phía một màu đen bất tận.
- Những điều tồi tệ bao giờ cũng làm bạn với nhau và dắt tay nhau đến cùng một lúc. Nhiều đến mức đôi khi chúng ta cảm thấy đó là một điều gì đó rất ngẫu nhiên và rất dĩ nhiên. Như là khi xe đang chết máy thì trời nhất định sẽ mưa, khi hết tiền thì kiểu gì cũng mất vài thứ đồ không thể thiếu như điện thoại hay mũ bảo hiểm, còn nếu vừa chia tay người yêu thì rất có khả năng sẽ nghe tin người yêu cũ lấy chồng.
- Có lúc nào bạn có cảm giác rằng cuộc đời mình hoàn toàn có một sự nhầm lẫn nào đó vào một thời điểm nào đó trong quá khứ, khiến nó đã hoàn toàn thay đổi hiện tại và tất nhiên có ảnh hưởng nghiêm trọng tới tương lai? Sự nhầm lẫn đó có thể nằm ở việc bạn đã gõ thìa vào đầu một cậu bé nào đó trong lớp mẫu giáo và sau này thì nhận ra bố của cậu ấy là sếp của bạn. Hoặc bạn làm mất một chú chó con vào cách đây khoảng 3000 ngày và không hề biết rằng chú chó đó rất có thể là người bạn duy nhất luôn ở cạnh bạn, vào thời điểm hiện tại.
- Cuộc sống là một chuỗi những điều ngớ ngẩn tiếp nối, chúng ta thực hiện nó một cách có mục đích hoặc không, và tất nhiên mang lại những kết quả ngoài hoặc trong dự định, nhưng đều ngớ ngẩn. Cách đây khoảng 20 tháng, anh đã quyết định sẽ rời bỏ thành phố tuyệt vời nơi mình vẫn sống để đến một vùng đất xa lạ nhưng hoàn hảo. 6 tháng sau anh trở về thành phố tuyệt vời cũ để sống và giờ đây anh lại nhận ra ở chính nó sự xa lạ đầy hoàn hảo. Nỗ lực đi tìm sự cân bằng cho chính mình bỗng trở thành không tưởng.
- Người ta có thể quên ngay lập tức những điều tuyệt hảo mà một người đã liều lĩnh với tương lai của họ để thực hiện cho mình, nhưng lại nhớ mãi mãi một mùi hương hoặc một ánh mắt nào đó dẫu chỉ thoảng quá không quá nửa giây.
- Khi còn ngồi ở góc quán nho nhỏ vào cuối một ngày đã tàn, anh thấy mình có thứ gì đó nửa của già cỗi và đáng thương, như những con cừu trong đầu bài viết, lại vừa có thứ gì đó vẫn chảy chầm chậm trong huyết mạch, như một nhiệt huyết không được khơi dậy, của một tuổi trẻ chưa làm được gì đáng kể mà đã lại sắp trôi qua phí hoài, như nhiều tuổi trẻ khác.
Và sau gần hết mỗi đêm, anh vẫn không thể trả lời được rất nhiều câu hỏi, ngoài việc rằng cừu sinh ra chỉ để cống hiến bộ lông, bởi chỉ riêng điều đó đã quá tuyệt vời. Đôi khi cuộc sống chỉ cần một điểm nhấn như thế. Cừu là dành cho sói thì cũng đơn giản như là em dành cho anh. Còn chó săn cừu lùa chúng đi cũng đơn giản thôi bởi đến con người cũng vậy – cũng bị dòng đời xô đẩy một cách phũ phàng nhưng vẫn tiếp tục sống đầy nhẫn nại, như những chú cừu hàng ngày gặm cỏ và để người ta làm lông. ☺
Nếu có thứ gì đó mạnh mẽ ở trong anh luôn khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn, thì có lẽ là em. Thứ cảm giác dịu dàng mà em mang lại luôn khiến cho những mệt mỏi của anh trở nên đơn giản hơn, bởi anh biết anh đã đạt được ít nhất một điều gì đó trong cuộc sống của mình: có một ai đó ở cạnh mình một cách hoàn hảo. Ngủ ngoan, C.K.

Zest. 10/4/2010
Hà Nội hiền

đêm

đêm thế này, trời dịu mát
ngồi 1 mình trong phòng tối nghĩ ngợi về tương lai và nhìn khói có cảm giác rất hay.
Mình hiếm khi hút thuốc, nhưng thỉnh thoảng khi thấy trống trải mình vẫn có sẵn 1 bao mal trong phòng.

Tuần trước mình mang từ nhà Mũm về một chai rượu Brasil uống dở. tối mình lôi ra uống thử, rượu nặng, chẳng thấy ngon mấy. mình thích vang đỏ hơn.

Tối vừa ngồi với Ỉn làm việc và bô lô ba la mấy chuyện linh tinh. Chuyện con chuyện người, chuyện tiền bạc, trai gái, tương lai...Hai chị em đã thân nhau đến mức nói chuyện với nhau đã gần như chẳng còn e dè giấu diếm chuyện gì nữa. Buồn cười, nghe chuyện tối qua của nó lại nhớ đến chuyện của Mũm. Tuổi trẻ - con - người - tình - yêu...

sẽ đi qua 2 chủ nhật nữa là hết tháng, sang tháng mới, sẽ có khối thứ để nghĩ, để nhìn, để xem, để buồn, để vui, để hy vọng, để thất vọng. Ớt sáng nay thông báo có người yêu mới, thế là tình cũ đã qua. Subu bảo đang gặp gỡ một người mới, để đỡ thấy xung quanh toàn tủ lạnh. Mình thì đầu óc toàn lởn vởn tiền với đi, cái nào cũng chập chờn, cũng thôi thúc tan nát.

Quá nửa đêm, mình thèm bia lạnh quá mà tủ lạnh trống không.

5 tháng 7, 2010

yên yên ngoan ngoan đi em

3 tháng
2 năm
một tình yêu

lạ lùng thật. có những câu chuyện tình yêu gắn liền với những con số mà không thể nào lí giải.

1.4
1.3 (ngày không tên)
1.8
1.12
...
nụ hôn đầu tiên vào một ngày đầu thu, đầu tháng. mát dịu và ngan ngát vị đêm
ngày chia tay là một ngày đầu hè oi nồng, mưa. ngày cả thế giới không ai muốn nói thật

mùa tình yêu bắt đầu là mùa rét tê tái, ngây ngất, rét thấm vào tận từng tế bào tê buốt
mùa tình yêu ra đi là mùa nắng, nắng tận cùng, dữ dội, nắng bức bối ngấm vào tận từng đêm không ngủ.

vui buồn gắn với đêm, kỉ niệm cứ chọn đêm mà quấn quýt, vậy nên những đêm khuya vắng một mình cứ hay thấy buồn lắng, lắng mãi lắng mãi đến tận cùng. biết mà không sao khác được. bạn hỏi: có còn yêu không? cũng thường tự hỏi mình như thế nhưng chưa bao giờ dám nhìn vào mắt mình mà nói một điều chắc chắn. tình yêu ngày hôm qua giống như viên đã trong tủ lạnh bị đem ra ngoài đặt chơ vơ trong không khí. cứ thế mà dần hao mòn đi. bởi vậy nên có những khi thấy buồn - nhưng ko phải nỗi buồn vắng khi tình yêu rời bỏ hai người yêu nhau, mà là khi tình yêu ra đi khỏi tim mình. chẳng còn gì để nói về những thứ đã mất mà thỉnh thoảng vẫn bị kí ức cứ trêu đùa, lôi kỉ niệm ra làm trò tung hứng.
yên yên ngoan ngoan đi em
yên yên ngoan ngoan đi em

3 tháng 7, 2010

kí ức

“Chỉ có những người yêu thương nhiều mới buồn nhiều thôi anh ạ. Cho đi càng nhiều thì khoảng trống khi mất đi càng lớn. Nhưng em biết, anh chưa bao giờ thật sự mất một điều gì, vì anh có một kí ức tốt và biết chọn lọc, đúng không? Hãy chỉ ghi nhớ những điều tốt đẹp thôi anh nhé. Để rồi khi anh nhìn lên bầu trời, anh sẽ cảm ơn những ngôi sao, còn tồn tại hay đã chết, vì đã lung linh sáng

(Khiết Lam)

“Em này, một ngày anh chợt nhận ra,khi ta bình thản nhìn vào quá khứ, không có nghĩa là ta hoàn toàn chấp nhận nó. Và buổi sáng anh thức dậy, thấy tên một người cũ gợi lên một niềm trìu mến đã cũ nhưng cũng xa xôi không kém, anh biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi”.
(KL)

1 tháng 7, 2010

vỏ ốc

Mình từng xem một bộ phim, ko nhớ tên, chỉ nhớ có 1 chàng trai đã nói với một cô gái thế này:

- Em còn nhớ trước đây khi chúng ta cùng nhau nhặt vỏ ốc trên bãi biển anh từng nói với em: yêu một người cũng giống như đi nhặt vỏ ốc trên bãi biển, đừng nhặt cái to nhất, cũng đừng nhặt cái đẹp nhất, hãy nhặt cái mình thích nhất. Và khi đã nhặt được rồi thì đừng bao giờ nên đi ra biển nữa..

tháng Bảy

và tháng Bảy bước về, không cầu kì, không ầm ĩ. chỉ là bước về khi tháng sáu đã đi qua.

cả sáng nay tôi đã tự nhủ, cái tháng sáu không đáng nhớ của tôi, thật may vẫn còn để dành cho tôi một ngày cuối tháng suôn sẻ và rộn rã bạn bè. tôi đã bước qua dấu mốc ấy mà còn không có cảm giác là mình đã bước qua, nhưng tôi không nuối tiếc, cũng chẳng đặt quá nhiều kì vọng vào tháng. và, cứ coi như thế đi, tháng bảy này tôi sẽ phải đi qua rất nhiều điều mà tôi nhất định phải đi qua.

.là cảm giác yếu đuối trước yêu thương đã mất, sẽ mất, và mãi mãi mất
.là nỗi nhớ với kỉ niệm của tháng 7 năm trước, đã xa, đã mờ, đã sắp yên
.là kí ức cuối cùng, là hơi ấm cuối cùng, vì ngày mai, chỉ ngày mai thôi là chúng tôi sẽ không bao giờ còn như chúng tôi đã từng như thế nữa
.là những ngày nắng nóng mụ mị cả đầu óc, nhưng những ý nghĩ vẫn sẽ lạnh băng, bàn tay vẫn sẽ lạnh băng, trái tim bị buộc phải lạnh băng nếu không muốn tan ra cùng hơi nóng. tôi buộc chặt, nhốt kĩ những ý nghĩ hoang đường, mộng tưởng vào những ngóc ngách tối tăm, chật hẹp trong cơ thể và mọi khoang rỗng tôi có thể cảm nhận. chắc có lẽ tôi hy vọng nó sẽ theo thời gian mà tan biến đi. (đấy là tôi hy vọng thế) chứ tôi cũng chẳng biết nó quả thật có tàn lụi dần như tôi nghĩ không. thời gian - đó là một khái niệm vừa thực tế vừa quá sức mơ hồ. đôi khi tôi không tài nào cảm nhận được nó. đôi khi tôi lại thấy nó lèn chặt giấc mơ của tôi.

khoảng thời gian của hiện tại này tôi muốn sống một mình (dù tôi buộc phải thừa nhận những khi sống một mình người ta đến gần với chính mình, cũng cảm nhận được nỗi cô đơn rõ ràng hơn). có một buổi tối thứ 7, rất gần, sau cuộc hẹn tan sớm với bạn tôi vòng xe đi thong dong trong thành phố. thấy thành phố quả thật quá rộng, và tối cuối tuần quá mênh mông (ít nhất là với tôi), đến nỗi tôi không biết mình nên đi đâu tiếp. cuối cùng, tôi về nhà, ăn nốt số thức ăn còn lại trong tủ lạnh rồi ngồi yên lặng trong bóng tối nghe nhạc. cảm giác nghe nhạc trong bóng tối, tôi không biết nên miêu tả thế nào. cứ như thể từng nốt nhạc và từng cung bậc cảm xúc thấm dần thấm dần rồi tan biến vào tận sâu bên trong mình vậy. nỗi buồn sẽ rất buồn, nỗi vui sẽ rất vui, chơi vơi cũng sẽ nhân lên gấp bội. nhưng tôi thích những phút giây như thế - khi mà những ý nghĩ chạm vào đến tận cùng suy tưởng.

Trưa nay, trưa đầu tiên của tháng tôi quyết định về nhà ăn cơm chỉ để xua đi ý nghĩ: phảiđi ăn một mình. mỗi khi đi ăn một mình tôi hay mang về tâm trạng không tươi sáng. mà ngày đầu tiên của tháng, tôi không thích mình như thế.
tôi nhớ có lần nghe một người bạn của tôi nói, chỉ là một câu nói đùa vu vơ: "hôm nay tớ phải về nhà ăn cơm cho đỡ tự kỉ đấy". lúc ấy tôi không hiểu nổi cảm giác của cậu ấy, nhưng cũng không rõ nguyên do gì tôi lại cứ nhớ mãi câu nói ấy. có lẽ tôi giữ trong lòng để có một ngày hiểu rành rọt ý nghĩa của nó - như ngày hôm nay.

dư vị hạnh phúc của ngày hôm qua vẫn còn nên tôi vẫn cứ nhìn cuộc sống với ánh nhìn của người đang chờ đợi bình minh phía trước. cô đơn hay hạnh phúc, dù chỉ trong những khoảng thời gian ngắn ngủi tôi cũng vẫn cố gắng giữ gìn.
Bạn tôi bảo, tuổi trẻ nào cũng khao khát yêu thương cậu nhỉ, yêu thương cứ như mặt trời của tuổi trẻ vậy, còn chúng mình giống như hoa hướng dương.
uh, có lẽ..