Nhạc chờ của NA làm mình nhớ đến những buổi sáng lúc còn
chưa sống xa nhà, những sáng nằm một
mình trong phòng, nghe gió phi lao thổi ì xèo ngoài cửa sổ. Hồi í người ta chưa
chặt hàng phi lao cạnh bờ sông để trồng thay vào toàn những cây vớ vẩn như bây
giờ. Bây giờ mình mới nhận ra, đó là những buổi sáng yên bình nhất trong đời. Tất
cả những việc mình cần làm là đợi bố vào gọi dậy ăn cơm và kì kèo để được ngủ
thêm vài lần 5 phút. Mấy tháng nay không được gặp bố, mấy tháng cả nhà cũng
chưa ngồi ăn cơm cùng nhau.
Sáng nay khi gọi điện
cho NA, nghe nhạc chờ từ máy cậu ấy mình nhớ kinh khủng khiếp cái cảm giác 4 người
ăn cơm chung với nhau trên bục gỗ bóng loáng vừa ăn nói chuyện lan man.