27 tháng 9, 2014

27

Nhạc chờ của NA làm mình nhớ đến những buổi sáng lúc còn chưa sống xa nhà, những sáng  nằm một mình trong phòng, nghe gió phi lao thổi ì xèo ngoài cửa sổ. Hồi í người ta chưa chặt hàng phi lao cạnh bờ sông để trồng thay vào toàn những cây vớ vẩn như bây giờ. Bây giờ mình mới nhận ra, đó là những buổi sáng yên bình nhất trong đời. Tất cả những việc mình cần làm là đợi bố vào gọi dậy ăn cơm và kì kèo để được ngủ thêm vài lần 5 phút. Mấy tháng nay không được gặp bố, mấy tháng cả nhà cũng chưa ngồi ăn cơm cùng nhau.

 Sáng nay khi gọi điện cho NA, nghe nhạc chờ từ máy cậu ấy mình nhớ kinh khủng khiếp cái cảm giác 4 người ăn cơm chung với nhau trên bục gỗ bóng loáng vừa ăn nói chuyện lan man.

25 tháng 9, 2014

*.*

1.
Mẹ nói đúng, quen nhiều bác sĩ chắc cũng có nhiều cái lợi. Ví dụ như là sáng nay đang họp thì bị lôi ra làm bệnh nhân để hội chẩn (chắc tại sáng nay mặt mình trông nhăn nhúm ngu si quá). Kết quả sau cuộc họp, ngoài các loại biên bản giấy tờ còn nhận thêm được một đơn thuốc dài loằng ngoằng kín chữ. Kết luận là thiếu vi chất, suy nhược cơ thể, rồi cái khỉ gì nữa toàn từ ngữ chuyên môn mà mình hoặc là đọc được nhưng đek hiểu hoặc là chữ các anh zai xấu quá mình đek đọc nổi. Trước khi về còn được khuyến cáo thêm một câu dọa dẫm (nguyên văn): mày không mua thuốc uống ngay thì không đến một tuần nữa là mày không đủ sức lết đi làm đâu. Con điên.
Mình biết thừa, mấy ông í lo cho mình thì ít mà sợ mình ốm đek ai làm chương trình cho các ông í thì nhiều. Nhưng thôi, dù sao cũng đang định đi khám. Xong rồi đợt này chắc cũng phải uống thuốc thật, chứ cứ đà này mình có cảm giác mình sắp không đủ sức làm gì nữa thật. 
Nếu mà không bận điên cuồng thế này, chắc chắn mình đã xin nghỉ hẳn một tháng về nhà cho mẹ vỗ béo. Lúc về nhà mình sẽ tắt hết điện thoại, không dùng fb, tumblr, blogspot hay bất kì cái gì hết. Dù sao giờ mình cũng đã ngán FB đến tận cổ và cũng chẳng có ý định dùng tumblr tiếp nữa rồi.

2.
Tối qua Mũm nhắn tin, hoa sữa ở Puku nở rồi đấy. Thế là lại mùa thu xừ nó rồi

23 tháng 9, 2014

23

Trưa nay ấm ức + tức giận dồn nén chui vào nhà vệ sinh khóc ngon lành, khóc xong hút thuốc inh ỏi khói mù mịt rồi đi ra tự động viên coi như lâu lâu rửa mắt một lần cho sáng.

Đến giờ này thì đã lì lợm đến mức không còn muốn giải thích đời mình với ai, ai muốn nghĩ thế nào cũng được, nghĩ đúng thì tốt, nghĩ sai thì cũng đành vậy. Mình không thể chạy theo người khác bắt người ta hiểu mình được. Con người không ai có thể là tấm gương để người khác soi vào.

Mình thật sự đang rất mệt theo mọi nghĩa. Mình cũng bận đến mức không có cả thời gian ăn trưa, và vài tuần trở lại đây đêm nào mình cũng mất ngủ. Cũng chẳng có biến cố gì to lớn, chỉ là tất cả cộng hưởng lại vào một thời điểm rồi len lỏi ngấm vào người mình như một loại bệnh dịch. Anh zai có lần từng bảo sẽ có những giai đoạn trong đời tự nhiên em thấy chẳng có gì quan trọng nữa. Chắc là mình đang đến quãng đấy. Vậy nên mình không tha thiết gì, hoàn toàn dửng dưng với chuyện yêu đương tán tỉnh, không gặp ai khác ngoài Mũm, không có nhu cầu gì khác ngoài việc được yên thân và được ngủ được vào mỗi tối.

15 tháng 9, 2014

“Anh nghe lại những bản nhạc em từng chơi.

 Và anh bắt đầu hiểu, điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Anh muốn nói với em rằng: Anh nhớ em nhiều lắm.

Giá như anh là món đồ chơi hỏng, và em nhận sửa. Buổi tối, anh rang vài hạt cà phê và nhai như em nói.

 Nhưng anh không sao bình thản được."



.


hôm qua tự nhiên đọc được đoạn này mình đã suýt khóc. chỉ vì duy nhất câu ở cuối. cái cảm giác "không sao bình thản được" mình đã từng trải qua, và nó thật sự là vô phương cứu chữa. mình chỉ có thể đợi nó đến rồi đợi nó đi không làm gì được cả. cũng giống như tình yêu, mình cũng chỉ có thể đợi nó đến, nếu may mắn nó sẽ ở lại còn không thì chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn nó ra đi. đấy là điều mà gần 30 năm sống trên đời mình cũng chỉ mới học được

[bán than]

đúng là được mùa bận. ở văn phòng thì bận tối mắt, ra khỏi văn phòng thì họp hành liên miên, tối đi làm về thì chạy thẳng qua Bê Tô đi khắp nơi với con Mũm dở. Thật chứ giờ có tiền chắc cũng đek có thời gian mà tiêu, còn người yêu thì có khi sớm muộn cũng bỏ. Hic hic. Thế quái nào mà mùa thu năm nào mình cũng bận tối mắt tối mũi thế nhỉ. Mùa thu là mùa đẹp nhất thì đáng lẽ phải là mùa được ăn chơi nghỉ ngơi hẹn hò yêu đương zai gái chứ :(((

14 tháng 9, 2014

Tìm ảnh in postcard cho M, tìm thấy mấy cái ảnh chụp ở Cộng hồi Cộng mới chỉ có mỗi một quán ở Triệu Việt Vương. Cái ảnh đâu như chụp dạo mùa đông lúc tóc còn đang dài ơi là dài, và mình hồi í thì vẫn còn dễ nhớ dễ yêu dễ giận chứ không dễ cáu và thù dai như bây giờ. Hồi í mình (thậm chí) còn tin là trên đời có hoàng tử.
Thật ra mình thấy lúc còn trẻ tuy có ngu ngơ nông nổi dại dột nhưng hồi í thật là tự do, chả lo gì chả sợ gì, thấy cái gì gì cũng đều ở phía trước. Giờ ko thấy tất cả đều ở phía trước nữa mà thấy ngoài những thứ ở phía trước còn có cả những thứ ở phía sau, những thứ ở giữa, và những thứ ở trong lồng sắt khóa chặt.
Chẹp

11 tháng 9, 2014

ghi vào đây cho nhớ là giờ này phút này ngày này tháng này mình đang thấy vô cùng tức cười. đúng là số năm sống trên đời của một số người thật sự không tỉ lệ thuận với sự phát triển của não. bố ts