29 tháng 1, 2014

"a perfect moring" với mình là tỉnh dậy sớm, nghe thấy tiếng chim hót cạnh cây hoa giấy, mở cửa số thấy trời nắng nhẹ và ngồi cạnh cửa sổ nhấm nhấm bánh mì quệt mứt dâu ngắm mấy chậu hoa đung đưa đung đưa

18 tháng 1, 2014

mùa đông hai không mười ba

 Những ngày ở biển

thường vui. chỉ trên những chuyến xe về là không vui. lần nào cũng như vừa bị mất trộm




17 tháng 1, 2014

J.J

Chiều nay, trong lúc đang đứng pha một tách cafe bên cạnh cửa sổ, tôi bỗng nhớ tới anh ta. Nỗi nhớ đúng là một thứ kì lạ, cứ xuất hiện bất thình lình như thế, chẳng hề báo trước cho tôi còn chuẩn bị. Tôi nghĩ có lẽ là do trời mưa. Tôi không thích mưa, mưa luôn khiến tâm trạng tôi dễ dàng chuyển xấu. Và lạnh. Vậy là tôi chẳng còn gì để bấu víu nữa, cái thời tiết đáng ghét này.

Hoặc có lẽ do khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Dãy nhà tập thể với những bức tường vàng xỉn buồn bã. Mái ngói đỏ nâu cũ kỹ buồn bã. Mặt hồ xao xác buồn bã. Tất cả cứ buồn bã buồn bã mãi thế, dưới mưa. Văn phòng mới cửa sổ thật là rộng. Từ đây tôi thậm chí nhìn thấy được căn nhà trọ lúc xưa. Căn phòng mười bốn mét vuông, có ban công nhìn xuống đường và chậu ngũ gia bì gầy guộc. Căn phòng mười bốn mét vuông, chứa toàn kỉ niệm buồn, khói thuốc, những bài hát quá vãng, nước mắt, nỗi ám ảnh. Căn phòng mười bốn mét vuông, đã lâu lắm rồi tôi không quay lại. Chúng ta có nhiều những trải nghiệm tương tự vậy trong cuộc đời - mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí, nhưng không thể gặp lại, không thể tìm về. Một nơi chốn cũ. Một người tình cũ. Một giai điệu cũ. Bởi sợi dây liên hệ đã tan biến. Như hơi ấm trong mưa.

Tôi và anh ta đã xa nhau lâu lắm rồi. Anh ta cũng đã chỉ còn là cái bóng mờ trong ký ức của tôi, lâu lắm rồi. Chúng tôi đã quên nhau, lâu lắm rồi. Chẳng hiểu sao chiều nay, trong lúc đang đứng pha một tách cafe bên cạnh cửa sổ, tôi lại nhớ tới anh ta. Tựa như dejavu. Rồi trong một vài giây ngớ ngẩn, tôi bỗng nghĩ tới chuyện gặp lại. Thử xem. Nhưng rồi lại thấy buồn cười. Giờ mà gặp nhau, chắc sẽ gượng gạo lắm. Nói những chuyện vu vơ không đầu không cuối. Hỏi thăm sức khoẻ. Gia đình. Vợ con. Uống hết một cốc cafe. Ra về. Tôi và anh ta đi về hai đầu thành phố. Dửng dưng.

Bởi sợi dây liên hệ đã tan biến lâu rồi.
Như hơi ấm trong mưa.
Nhớ về một tình cảm trong quá khứ, sẽ nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết, người ta sau rốt vẫn chỉ là yêu cái tình yêu của chính mình. Tôi-ngày-xưa đã từng rất yêu anh-ta-ngày-xưa. Tôi-bây-giờ và anh-ta-bây-giờ chỉ là người xa lạ, không hơn.
Những chân tình cũ chỉ còn là một nỗi buồn mơ hồ.

Biết làm sao. Bài hát khác xưa rồi, chúng ta chẳng thể nào giống xưa.

.JJ.


14 tháng 1, 2014

3h sáng, chạy xe qua hồ gươm, thành phố không một bóng người. trời lạnh đến mức mọi giác quan trên người gần như ngừng hoạt động
nhưng tất cả đều không phải là vấn đề
ngày hôm qua
đã thật sự mất hoàn toàn niềm tin vào con người
mất trắng, mất sạch và chưa bao giờ trong cuộc đời thất vọng vào con người đến thế
fucking this

10 tháng 1, 2014

em có thừa một nỗi nhớ anh?



có những khi vô cớ
biển ào ạt xô thuyền
ôi tình yêu muôn thủa
có bao giờ đứng yên

9 tháng 1, 2014

nhân một tối đi ăn thịt nướng với một "nạn nhân" khác

anh Khánh nói đúng, nếu cần ở lại văn phòng đến 6h thì ở lại đến 6h, cần ở lại đến 8h thì ở lại đến 8h, cần ở lại đến 10h thì ở lại đến 10h. nhất định không được mang việc về nhà làm, nếu ko dần dần sẽ quen rồi sẽ trở thành một thói quen xấu.
ngay từ hồi ấy thật ra đã nên khắc cốt ghi tâm cái câu ấy thì chắc đã không đến nỗi như bây giờ. cảm giác như là công việc đang hiếp dâm cuộc đời mình mọi nơi mọi lúc mà không sao dứt ra khỏi nó được. mình đek thích như thế, mình đek thích mình thành một con làm việc như điên như bây giờ. mình càng không thích "chôn vùi tuổi trẻ" của mình theo các cách fucking tởm như này.
tôi biết phải làm xaoooo?

7 tháng 1, 2014

Thế đấy, chúng ta luôn về nhà với một tâm trạng thất bại.

Những lúc nào bạn muốn về thăm cha mẹ nhất?

Mỗi khi cha mẹ gọi điện thoại hỏi: “Khi nào về hả con?” Tôi đều trả lời: “Tuần sau ạ!”; “Đợi công việc đỡ bận đã ah”‘ “Ít hôm nữa”. Nhưng thực tình tôi muốn nói câu này nhất: “Khi nào gặp khó khăn, con sẽ về”.

Những khi gặp khó khăn trắc trở, chúng ta nhớ nhà nhất. Còn những lúc cuộc sống thuận lợi, công việc suôn sẻ chúng ta sẽ không nhớ nhà đâu. Nếu chẳng phải đi chơi cùng người yêu, bạn bè thì cũng sẽ ngồi nhà đọc sách, xem phim, nghịch máy tính. Có gì quan trọng hơn không gian riêng tư chứ. Thế nhưng khi gặp phải những khó khăn trắc trở, những việc không như ý, buồn lòng chúng ta mới phát hiện ra mình còn một mái nhà để trở về, thật là hạnh phúc biết bao!

Cãi nhau với người yêu buổi tối, nửa đêm mà chạy về nhà cha mẹ nhất định sẽ rất lo lắng. Thế là ta đành đợi vài ngày hôm sau mới về. Cha mẹ hỏi: “Tại sao đột nhiên con về vậy?” Ta cười và nói: “Hôm nay con được nghỉ”. THực ra là chúng ta đang gặp chuyện phiền lòng.


Bị bạn bè bán đứng, công việc không như ý, ta gọi cú điện thoại về nhà hỏi: “Mẹ ơi, con về nhà ăn cơm được không?” Mẹ ở đầu dây kia vui mừng: “Được chứ, hôm nay con không cần đi làm à?” Lúc đó thật lòng muốn mình dũng cảm thốt ra rằng: “Con chán công việc quá rồi, con rất muốn được về nhà “dưỡng thương”, được chứ mẹ?”

Thế đấy, chúng ta luôn về nhà với một tâm trạng thất bại."


6 tháng 1, 2014

hôm qua tớ xem một bộ phim về thành phố nơi cậu đang ở. một bộ phim nội dung cũng chẳng ra làm sao. nhưng là một bộ phim về thành phố nơi cậu đang ở
trong phim có một con thỏ nâu ngồi trên xe bus đi khắp nơi, có cả một đoạn về cái cầu mà cậu từng nói với tớ. tớ đã quen rồi, nhưng thỉnh thoảng, ví dụ như hôm qua, ví dụ như khi tớ xem những cái phim như thế, thì tớ nhớ cậu. nhớ rất nhanh, nhưng vẫn là nhớ. và vì nhớ nên tớ muốn gặp cậu, ko phải là cái kiểu nhìn cậu trên ảnh, mà là gặp cậu, face to face. phải là nhìn vào mặt nhau, ngồi ăn thịt với nhau, ngồi uống cafe ngồi hút thuốc với nhau ấy. rồi cả nghe nhạc với nhau. cả thò tay vào túi áo cậu khi cậu chở tớ đi ngoài đường lạnh. gặp nhau "hoành tráng" như thế cơ í.
bao giờ thì cậu mới về

5 tháng 1, 2014

ta thương chứ, ta thương người lắm chứ.

Trái tim nhau ta đã cầm bất cẩn
Dẫu biết trước tình yêu khó giữ vô cùng

Ta thương chứ
Ta thương người lắm chứ
Mối tình này ta gìn giữ, chăm lo
Đã không còn biết đến những so đo
Người yêu một, ta nên yêu lại mấy 

Nhưng tất nhiên đời chẳng suôn sẻ vậy
Ta đã cầm chặt quá, đến tuột tay 
Ta mất người như mất quả bóng bay
Cứ đứng trông theo mà chẳng biết làm thế nào cho phải. 

Ta hiểu chứ
Ta dở và
Ta dại. 

Nhưng có lẽ cuối cùng rồi phải thế
Mình làm sao nín thở được mỗi ngày 
Nâng niu một sợi tơ trời bằng cả bốn chân tay
Hạnh phúc đích thực phải là thứ có thể đậu trên vai 
Chứ không thể là thứ phải run run ghì giữ.

Dù thương chứ, ta thương người lắm chứ. 

- Nguyễn Thiên Ngân.


A.M.

should I set these words on my destop: "TRÁNH ĐỤNG VÀO CÂY MÙA LÁ RỤNG" ? Just remind myself to avoid  this stupid action, which make my feeling fades away and away in a not bad weekend night.

S.