Gặp lại bồ cũ sau cả nửa thế kỉ không gặp không nói chuyện không liên lạc, thấy không hiểu là mình già đi nhanh hay chàng chai không chịu lớn. Cảm giác như là thời gian chỉ trôi qua với mình mình và dừng lại với những người khác vậy.
Mình nhớ sau khi chia tay, có một lần từ rất lâu rồi, trong đợt mình đi công tác bạn bồ cũ có gọi điện cho mình lúc nửa đêm, nói lan man cái gì đấy dài loằng ngoằng mà đến giờ mình cũng ko còn nhớ, mình chỉ nhớ hôm đấy mình có nói là mình không thù ghét gì đứa nào sau khi chưa tay nhưng mình không có nhu cầu làm bạn, tâm sự hay cái gì tương tự thế. Đến hôm nay, sau gần một tuần bạn í nhảy bổ trở lại vào cuộc đời mình hết rủ đi cafe lại rủ đi ăn thì mình bắt đầu thấy khó chịu đến mức cáu nhặng lên và chả thèm cố tỏ ra lịch sự mà trả lời lại. Cơ bản đầu tiên là vì mình bận, cơ bản thứ hai thì mình không muốn lãng phí thời gian cho những mối quan hệ vô vọng hay những người không còn nghĩa lý gì với mình nữa
2. Việc
Tính đến giờ, sau hơn 7 năm đi làm ngồi nhẩm lại thì có đến 6 năm Trung thu phải ngồi ở cty đến gần nửa đêm hoặc thậm chí cả đêm để làm việc. Vậy nên các kỉ niệm đáng nhớ nhất về trung thu trong những năm gần đây đều gắn với hai chữ "văn phòng". Đến năm thứ 10 mà vẫn thế chắc phải làm cái lễ lớn để kỉ niệm.
Tuần đầu tháng 10 là tuần bận rộn kỉ lục của cả team khi trong có 4 ngày mà chạy 4 job lớn cùng lúc. Đứa nào cũng lụt, mặt mũi bơ phờ lờ đờ như cá vàng nên chỉ biết thân đứa nào đứa đấy lo không hơi đâu mà hỏi han support được gì cho nhau được. Tuần sau đi công tác Phú Quốc một tuần, chương trình to như con bò mà chỉ có vài đứa hùng hục làm hết từ abc đến xyz. Đã thế trong lúc đi Phú Quốc vẫn phải làm thêm 2 cái proposal nữa. Hôm qua trong lúc đang đói hoa mắt thì sếp vui tính gọi lên dặn dò nhắc nhở nào là đây là khách hàng quan trọng, nào là em on top chương trình em phải thế này thế nọ thì chỉ nghĩ giá lăn quay được ra ngất cho sếp sợ thì vui phải biết.
Hết chuyện bận
3. Bạn
Sau mấy tuần không gặp, cuối tuần trước đi ăn với nhau T bảo T mới mua nhà, từ lúc nảy ra ý định đấy đến lúc kí xong giấy tờ, nhận nhà mất đúng 2 tuần. Trong 2 tuần đấy thì giảm mất 5 cân vì lo đi vay tiền với lo làm sao để trả hết nợ. Nói chung T chưa bao giờ hết làm mình ngạc nhiên lẫn hâm mộ vì mấy quyết định chóng vánh kiểu đấy. Và nói chung thì bao nhiêu năm qua, T vẫn giữ vững vị trí là một trong những "fav friend" của mình.
4. Nhạc
Văn phòng hơn trăm người nên dù cố gắng đến mấy thì cũng thường xuyên trong tình trạng ồn ào như cái chợ. Ở văn phòng mình thường nghe linh tinh cả ngày cho đỡ bị ảnh hưởng tiếng ồn xung quanh. Tuần này mình đã nghe không biết bao nhiêu loại nhạc, bài thuyết trình, nói chuyện, music show, talk show, nghe nhiều đến nối từ hôm qua không còn tìm nổi cái gì để nghe tiếp. Sáng nay đã phải mở cả mấy cái list nhạc tuyển chọn, nhạc hot, nhạc bất hủ các kiểu ra nghe. Cứ tình trạng này có khi mấy tuần nữa phải chuyển sang nghe cả nhạc vàng nhạc đỏ nhạc xến nhạc trẻ cũng nên.
5. Nhà
Mẹ vẫn cách mấy hôm lại gọi điện thở dài vì chuyện thằng em, có hôm còn vừa nói chuyện vừa khóc làm mình nẫu hết cả ruột. T bảo bố mẹ bọn mình phải "uốn nắn" dần dần. T bảo hôm gọi điện cho mẹ nó nói nói chuyện nó mua nhà mẹ nó cũng khóc ầm lên vì bảo không có tiền cho nó dù nó chưa bao giờ định xin xu nào. Nhiều lúc nghĩ cũng thương mà nhiều lúc nghĩ cũng chóng hết cả mặt