26 tháng 9, 2015

Trung thu hai không mười mấy

1. Bồ
Gặp lại bồ cũ sau cả nửa thế kỉ không gặp không nói chuyện không liên lạc, thấy không hiểu là mình già đi nhanh hay chàng chai không chịu lớn. Cảm giác như là thời gian chỉ trôi qua với mình mình và dừng lại với những người khác vậy.
Mình nhớ sau khi chia tay, có một lần từ rất lâu rồi, trong đợt mình đi công tác bạn bồ cũ có gọi điện cho mình lúc nửa đêm, nói lan man cái gì đấy dài loằng ngoằng mà đến giờ mình cũng ko còn nhớ, mình chỉ nhớ hôm đấy mình có nói là mình không thù ghét gì đứa nào sau khi chưa tay nhưng mình không có nhu cầu làm bạn, tâm sự hay cái gì tương tự thế. Đến hôm nay, sau gần một tuần bạn í nhảy bổ trở lại vào cuộc đời mình hết rủ đi cafe lại rủ đi ăn thì mình bắt đầu thấy khó chịu đến mức cáu nhặng lên và chả thèm cố tỏ ra lịch sự mà trả lời lại. Cơ bản đầu tiên là vì mình bận, cơ bản thứ hai thì mình không muốn lãng phí thời gian cho những mối quan hệ vô vọng hay những người không còn nghĩa lý gì với mình nữa

2. Việc
Tính đến giờ, sau hơn 7 năm đi làm ngồi nhẩm lại thì có đến 6 năm Trung thu phải ngồi ở cty đến gần nửa đêm hoặc thậm chí cả đêm để làm việc. Vậy nên các kỉ niệm đáng nhớ nhất về trung thu trong những năm gần đây đều gắn với hai chữ "văn phòng". Đến năm thứ 10 mà vẫn thế chắc phải làm cái lễ lớn để kỉ niệm.

Tuần đầu tháng 10 là tuần bận rộn kỉ lục của cả team khi trong có 4 ngày mà chạy 4 job lớn cùng lúc. Đứa nào cũng lụt, mặt mũi bơ phờ lờ đờ như cá vàng nên chỉ biết thân đứa nào đứa đấy lo không hơi đâu mà hỏi han support được gì cho nhau được. Tuần sau đi công tác Phú Quốc một tuần, chương trình to như con bò mà chỉ có vài đứa hùng hục làm hết từ abc đến xyz. Đã thế trong lúc đi Phú Quốc vẫn phải làm thêm 2 cái proposal nữa. Hôm qua trong lúc đang đói hoa mắt thì sếp vui tính gọi lên dặn dò nhắc nhở nào là đây là khách hàng quan trọng, nào là em on top chương trình em phải thế này thế nọ thì chỉ nghĩ giá lăn quay được ra ngất cho sếp sợ thì vui phải biết.
Hết chuyện bận


3. Bạn
Sau mấy tuần không gặp, cuối tuần trước đi ăn với nhau T bảo T mới mua nhà, từ lúc nảy ra ý định đấy đến lúc kí xong giấy tờ, nhận nhà mất đúng 2 tuần. Trong 2 tuần đấy thì giảm mất 5 cân vì lo đi vay tiền với lo làm sao để trả hết nợ. Nói chung T chưa bao giờ hết làm mình ngạc nhiên lẫn hâm mộ vì mấy quyết định chóng vánh kiểu đấy. Và nói chung thì bao nhiêu năm qua, T vẫn giữ vững vị trí là một trong những "fav friend" của mình.


4. Nhạc
Văn phòng hơn trăm người nên dù cố gắng đến mấy thì cũng thường xuyên trong tình trạng ồn ào như cái chợ. Ở văn phòng mình thường nghe linh tinh cả ngày cho đỡ bị ảnh hưởng tiếng ồn xung quanh. Tuần này mình đã nghe không biết bao nhiêu loại nhạc, bài thuyết trình, nói chuyện, music show, talk show, nghe nhiều đến nối từ hôm qua không còn tìm nổi cái gì để nghe tiếp. Sáng nay đã phải mở cả mấy cái list nhạc tuyển chọn, nhạc hot, nhạc bất hủ các kiểu ra nghe. Cứ tình trạng này có khi mấy tuần nữa phải chuyển sang nghe cả nhạc vàng nhạc đỏ nhạc xến nhạc trẻ cũng nên.

5. Nhà
Mẹ vẫn cách mấy hôm lại gọi điện thở dài vì chuyện thằng em, có hôm còn vừa nói chuyện vừa khóc làm mình nẫu hết cả ruột. T bảo bố mẹ bọn mình phải "uốn nắn" dần dần. T bảo hôm gọi điện cho mẹ nó nói nói chuyện nó mua nhà mẹ nó cũng khóc ầm lên vì bảo không có tiền cho nó dù nó chưa bao giờ định xin xu nào. Nhiều lúc nghĩ cũng thương mà nhiều lúc nghĩ cũng chóng hết cả mặt

16 tháng 9, 2015

Tháng chín không một

ở lại công ty muộn trong suốt một thời gian dài hình thành nên một lỗ hổng lớn trong não. hôm nay xong việc sớm hơn mọi ngày, 9h đêm đứng dậy đi về thấy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mất hoàn toàn khái niệm về không gian thời gian. ngoài ra, nhiều thói quen cũng đã mất đi vì những tối và đêm ngồi triền miên ở văn phòng. Gần 2 tháng nay không cầm đến bất kỳ cuốn sách nào, không xem phim, không gặp ai ngoài Q, H, C, trừ khách hàng ra thì không gặp một người nào mới, tất cả các hoạt động giải trí chỉ có: nghe nhạc trong giờ làm việc và shopping (thường là online). Các chuyến đi nghỉ và những chuyến công tác dài liên miên cũng chỉ làm tăng những rối loạn về mặt không gian và thời gian.

Tuần trước, có một lần tình cờ đến khó tin mình gặp lại H trong chuyến công tác của hai đứa ở một thành phố xa lơ xa lắc Hà nội. Buổi tối hai đứa tắt hết điện thoại rủ nhau lên tầng cao nhất khách sạn H ở, ngồi ăn bít tết uống bia nói chuyện lan man. H kể về thành phố ven biển nơi H đang sống và những buổi chiều theo lời H là "đẹp đến dựng tóc gáy" nhưng đơn độc đến mức vừa ngồi uống bia vừa khóc ngon lành trên bãi biển. H kể về những chuyến đi đến những thành phố mà mình thậm chí còn chưa từng nghe tên. Vài lúc giữa cuộc nói chuyện, H nói về cảm giác không biết điểm dừng, cũng không muốn dừng lại.

Mình chẳng có gì nhiều để kể với H ngoài mấy chuyến đi ngắn, những buổi sáng dậy sớm đi lang thang ở các địa danh xa lạ và vài buổi tối mát trời hoa sữa nở ở hà nội. Ngày trước khi còn ở đây, những ngày mùa thu H hay rủ mình đi bộ loanh quanh chụp ảnh hoặc phóng xe như điên trên những đoạn đường vắng lúc giữa đêm. Mình nhớ những ngày tháng ấy, nhớ tuổi trẻ nồng nhiệt và bồng bột bên mấy đứa thích  làm trò điên điên cùng với mình. Mình vẫn không bỏ được cái tính thích làm mấy trò điên điên, mấy đứa kia cũng thế nhưng bọn chng lần lượt bỏ hà nội đi mất nên chẳng thể điên cùng nhau nữa. đứa nào bỏ đi cũng đi xa tít mù tắp, hiếm lắm mới quay lại vài ba bữa rồi lại đi mất. Thỉnh thoảng, vì một mùi hương hay bức ảnh nào đấy tự nhiên nhớ ra nhau thì cùng lắm cũng chỉ biết mail gọi điện cho nhau, cũng chẳng gặp được nhau.

Sáng nay H gửi cho mình một cái bưu kiện có một tập ảnh H chụp những buổi chiều ngoài biển ở thành phố H ở, mình bảo H khi nào đỡ bận mình sẽ đi tráng ảnh, gửi lại cho H một tập ảnh mình chụp ở Hà nội.

Chuyện không liên quan, chỉ ghi lại để nhớ: mấy hôm nay trời bắt đầu mát lạnh. Hôm chủ nhật đi ăn đồ nướng và ngồi vỉa hè uống bia với Q hai đứa thích đến mức suýt nữa thì phát điên.

mùa thu - thu phương hát một bài nhạc của ông nhạc sĩ sống ở đà lạt

"Ngày em thắp sao trời
Chờ trăng gió lên khơi
Mà mưa bão tơi bời
Một ngày mưa bão không rơi
Trên đôi vai thanh xuân
Ướp hôn nồng bên gối đắm say
Ánh sao trời theo gió rụng rơi đầy
Cùng rót bao nhiêu ngày hoang
Cùng đếm bao nhiêu mộng tàn
Ru người yêu dấu trong vùng trời đêm

Vừa hoa nở tươi môi
Tình nhân đã xa xôi
Ðời ngăn cách nhau hoài
Một lần thôi đã không thôi
Yêu nhau trong lo âu
Biết bao lần tha thiết nhớ mong
Lá hoa rừng màu xóa đường quay về
Làm ánh sao đêm lẻ loi
Màu tối gương bên đèn soi
Ân tình sâu vẫn trong đời thủy chung

Ðời mãi mãi mãi cách xa
Dòng nước mắt nóng tiễn đưa
Xin cho lần cuối
Tình ấy đắm đuối thiết tha
Vì qua bao nhiêu điêu linh
Xót xa đắng cay trong đời

Màn đêm mở huyệt sâu
Mộng đầu xin dài lâu
Một vì sao lạ rơi, nghe hồn tê tái
trên dòng hương khói bay
Ái ân ơi đừng phụ lòng ta
Nhớ thương sâu xin gởi người xa
Khóc nhau trong cuộc đời
Giấc mơ xưa khăn phủ vành sô
Có yêu nhau ngọt ngào tìm nhau

Chết bên nhau thật là hồn nhiên"

10 tháng 9, 2015

"Tình yêu rồi đây sẽ như cơn mộng dở danng"

Tối qua tôi nói chuyện với B về T.G, đêm về tôi nằm mơ thấy T.G quanh quẩn bên tôi làm mấy việc nhỏ nhặt nhưng không cười, không nói gì cũng không chịu rời đi,

 Nhiều tháng trước, thỉnh thoảng tôi cũng mơ về T.G, những giấc mơ khi ấy có T.G thường mang màu sắc hoang đường và ám ảnh tôi nhiều ngày sau đó chứ không dễ quên như giấc mơ đêm qua. Tôi vẫn nhớ T.G, không thường xuyên như trướ nhưng vẫn nhớ về anh, đặc biệt là vào những ngày thời tiết chuyển mùa và hoa sữa nở khắp nơi. Vào những ngày ấy, tôi hay ở lại văn phòng muộn, lúc ra về sẽ cố đi lòng vòng qua những đường mà tôi biết chắc là sẽ hoa sữa rồi mới về nhà. Khi đi trên đường người tôi nhớ nhất cho đến giờ luôn là T.G, nhớ những ngày mùa thu chúng tôi nắm tay nhau đi bộ hạnh phúc và ngây ngô đến độ tưởng như sẽ không bao giờ buông tay nhau ra nữa.

Tôi đã không gặp lại T.G kể từ ngày anh đưa tôi đến trước cửa nhà, run run ôm tôi nói xin lỗi rồi lặng lẽ bước đi. Như một thỏa thuận ngầm, sau đó chúng tôi không liên lạc, không cố gắng tìm hiểu thông tin về nhau. Mà có khi, giữa chúng tôi duyên đã cạn, nợ cũng đã trả xong nên sau đó dù có những khoảng thời gian anh trở về ở lại lâu trong thành phố chúng tôi cũng chưa lần nào tình cờ chạm mặt nhau. Tôi đi du lịch vài lần đến thành phố nơi anh sống, dành phần lớn thời gian lang thang chụp ảnh, nhưng cũng chưa từng gặp lại anh.Tôi xem vài bộ phim, có vài cảnh về những người yêu chia tay nhau gặp lại, lúc ấy tôi hay nghĩ không biết ngày chúng tôi gặp lại nhau bầu trời sẽ có màu gì. Không hiểu sao tôi chỉ nghĩ về bầu trời nếu có ngày chúng tôi gặp lại nhau.

Sáng nay trên đường đi làm, tôi ngửi thấy mùi nước hoa T.G hay dùng, buổi chiều tôi ngồi ở văn phòng, nghe lại bài hát mà chúng tôi hay nghe cùng nhau những ngày đi bộ. Không có điều gì còn giống như trước đây nữa. Kể cả mùa thu.





6 tháng 9, 2015

06 - Sep - 15

1.
Đại loại là càng ngày càng quay cuồng. Cứ sau mỗi đợt bận như điên trước khi lăn quay ra giường ngủ một giấc mười mấy tiếng mình luôn tự nói với bản thân là mình sẽ điều chỉnh lại, sẽ không làm việc nhiều đến vô lý như thế nữa. Xong cuối cùng đâu lại vào đấy, chẳng bao lâu sau mình sẽ bị cuốn vào một đợt bận rộn kinh khủng khác rồi cái vòng quay ngớ ngẩn lại lặp lại. Nếu mình nghe lời sếp nhận on top nốt RS nữa thì chắc chắn cuộc đời mình rồi sẽ rối tung lên rồi chẳng mấy chốc có khi mình sẽ chuyển luôn nhà đến văn phòng cho tiện. Thật lòng thì mình chẳng còn dư thừa dù là chút ít thời gian nào để suy nghĩ này nọ, tất cả thời gian không phải làm việc mình ngủ, đi massage và gặp C.

2.
Về lý thuyết thì tuần sau phải đi công tác 1 tuần SG - ĐL, nhưng thực tế thì khả năng đi được cơ bản là thấp vì quá nhiều việc ở HN.

3.
Hôm nọ đi ăn sushi với Cee, Cee bảo mình cứ mở miệng ra là nói về công việc, hệt như lúc mình phải lòng đứa nào đấy.
 Ông thầy thì bảo hãy nhuộm lại màu tóc khác, màu gì cũng được miễn không phải màu đỏ. Ông thầy còn nói về chuyện tháng mười một mười hai gì đấy mà mình chỉ cười cho qua chuyện chứ không tin cho lắm. Lần trước có lần N cũng nói với mình về chuyện tháng mười một hay mười hai gì đấy nhưng mình nghĩ nó chỉ là một chuyến đi khác của mình thôi chứ không nghĩ xa xôi làm gì cho mệt óc.

4.
Mình vẫn không dùng Fb, hình như cũng được 2-3 tháng gì đấy và mình thấy chẳng có vấn đề gì ngoài việc thỉnh thoảng có đứa bạn hoặc đứa đồng nghiệp ở VP gào lên kêu sao nó add fb mà mình không chịu accept. T thì gửi hẳn cho mình cái link trên báo về một vụ nhân viên bị cho thôi việc vì không chịu accept friend với sếp làm cả hội được một trận cười như vỡ chợ.

5.
Có những khoảng thời gian lơ đãng trong ngày, mình hay nghĩ đến chuyện sẽ đi chơi ở đâu. Ví dụ như cuối năm, sau khi kết thúc kết mấy cái chương trình đã được lên kế hoạch từ bây giờ mình sẽ đăth vé đi Sing, rồi vài tháng sau sẽ đi Srilanka với T, rồi mùa hè có thể mình sẽ giữ lời hứa đi đến "đồng cỏ kì diệu" cùng với N, bla bla. Nói chung đời  mình giờ chả có mục đích quái gì ngoài kiếm tiền và đi chơi. Tuy thỉnh thoảng có hơi cảm thấy kiệt sức nhưng phần lớn thời gian mình thấy cuộc đời thật là tươi sáng vật ra í.