hà giang, tháng 5
2 năm sau chuyến đi đầu tiên đến đây, mình trở lại. cũng là một ngày hơi lạnh, chỉ có điều không đông đủ rộn ràng như không ồn ào, không í ới chụp ảnh hò hét thúc giục như lần trước.
hai đứa thỏa thuận không mang máy ảnh, ko nghe điện thoại, không check mail, không mang theo sách. chỉ mang theo sổ để vẽ vời hay ghi chép.
đến nơi thì gần tối. hai đứa nổi hứng ko thịk ở khách sạn, nì nèo một bác dân địa phương cho ngủ nhờ.
cái quán cafe duy nhất ở đồng văn vẫn mở, giữa tuần nên chẳng có khách, chỉ có 2 đứa khách dở hơi nằm ườn ra sàn hút thuốc uống nước chanh. uống nước chanh và ăn xu kem. không hiểu sao mình cứ thấy 2 thứ ấy hợp nhau. hai đứa nói đủ thứ chuyện, chuyện cũ chuyện mới chuyện ngày xưa ngày nay, chuyện về sách vở, chuyện phim ảnh nhạc nhẽo, yêu đương thất tình chẳng thiếu thứ gì. nói chán chê đến tận lúc quán đóng cửa đuổi khách thì đi lông bông ngoài đường khuya vừa đi vừa hát ông ổng như bọn say rượu (mà thực ra trong người chỉ toàn nước chanh với xu kem làm gì có giọt rượu nào).
cái cây hoa đỏ đỏ hồng hồng ở cái nhà hồi xưa mình mê mẩn vẫn còn, vẫn nở hoa toe toét nhưng chẳng rực rỡ như hồi tháng 5 của 2 năm trước.
.giày kẻ caro đẹp tuyệt trần ngày xưa đã hỏng từ lâu. cái đứa hứa mua giày "con vợt" xanh đậm size 35 cho mình thì đi mãi không chịu về
cái đứa hồi í mình say nắng, làm trò hôn nhau thì giờ đã đi lấy vợ mất. cả cái đứa chụp cái ảnh í cũng đi lấy vợ mất hút luôn
bọn thik làm trò lố ngày xưa cũng lấy nhau hoặc biến đâu mất
bạn mà mình thích ôm cũng đã mất hút
tóc mình giờ thì đẹp nhưng lại ko dài như hồi í
mặt cũng chẳng đẹp hay ngơ ngác được như hồi í
cơ bản, mọi thứ giờ đã thay đổi tuốt tuồn tuột. chẳng còn dấu vết nào của những ngày tháng cũ. tháng năm của 2 năm nữa không hiểu mình sẽ ở đâu. mà nếu khi ấy nhận được một lời rủ rê đột ngột như thế liệu có đồng ý đi ngay hay không.
biết đâu khi ấy có khi đã có một đàn con đeo quanh cổ rồi cũng nên
hà nội ngày tháng năm
hồi trước mình ghét nhất là ăn bánh ruốc và bánh AFC, giờ không biết từ bao giờ bữa sáng hàng ngày là sữa với 2 thứ bánh ấy
hồi xưa mình chẳng mấy khi uống coca, giờ một trong những điều khiến mình dễ chịu nhất là những chiều cuối tuần ngồi ở cái quán ngay gần hồ uống coca đọc sách
cái bạn mình tưởng ghét mình như giẻ rách hóa ra là thích mình gần 7 năm rồi
người yêu cũ của bạn, đã chia tay nhau 6 tháng, giờ quay lại cầu hôn với bạn. cầu hôn hẳn hoi chứ ko phải tỏ tình hay gì gì cơ í [nghe cứ như chuyện đùa]
cuộc sống cũng giống như thế. giống như việc mình ghét bánh ruốc và AFC rồi sau đấy trở nên gắn bó với nó. vì nó phù hợp nhất với việc ăn sáng ở văn phòng. giống như việc thích uống coca ở cạnh hồ vì nó là thứ hợp nhất ở cái chỗ đấy. giống việc người yêu cũ chia tay lâu rồi quay lại cầu hôn. người ta chẳng bao giờ biết cuộc đời sẽ đi đến đâu, sẽ có những điều gì bất ngờ ở phía trước.
thích hay ghét. yêu hay thôi, hoàn toàn chỉ là tương đối.