27 tháng 8, 2010

tự do

cái cảm giác mắt khép hờ chui trong chăn ấm áp
trong phòng trống
rộng
biệt lập
yên tĩnh
chậm rãi
bên ngoài thì mưa
ngoài tiếng mưa là không - tiếng - động
không ai chạm được vào mình
mình cũng không có ý định chạm vào ai
cứ chìm mãi đến tận cùng cảm giác lâng lâng như thế
chìm mãi chìm mãi

tự do vô cùng
không muốn thoát ra nữa

đêm

tỉ mẩn
kì cạch gọt táo trong bóng tối
vừa gọt vừa sợ đứt tay
ngoài trời thì mưa
trong nhà ngồi tiếc nuối nhìn vào tủ lạnh có bia có mực mà không có cồn
thuốc hết
ăn ngấu nghiến
táo chát
nhạc tắt
đêm khuya

26 tháng 8, 2010

Đợi - Bình Nguyên Trang

Vì sao em lại đợi anh?
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát

Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga

Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn

Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này

Sao em còn ngồi mãi đây?
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà

Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài

Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.

24 tháng 8, 2010

trưa

Hai chậu lan Bảo Lộc mua tuần trước theo lời chị bán hàng là sẽ tươi được ít nhất 2 tháng đã héo queo quắt chỉ qua một ngày. Hai đứa lớn đầu mà vẫn không bỏ được tật cả tin. Nông nổi không để đâu cho hết. Qua một tuần, cả hai chậu cây đều đã héo luôn cả lá, mà vẫn lần nữa chưa muốn vứt đi. Tiếc cái chậu, tiếc cả công mua nên cứ để thế cạnh cửa sổ. Mỗi lần nhìn ra ngoài lại nhìn thấy nó, không biết nên vui hay buồn. Mà trời đất giở hơi giả dối mấy hôm nay cứ mưa nắng suốt,lừa lọc vô cùng. Sáng nay lúc đi mua cafe còn thấy có gió mạnh, nắng trong giờ nước ở đâu cứ rơi ào ào xuống khắp phố. Ngôi nhà ngay phía cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài có một cây hồng xiêm to, một giàn hoa giấy rộng còn có cả ống khói giống như những ngôi nhà trong những câu chuyện xưa, dưới mưa trông càng giống như được in ra từ bức vẽ nào đó. Mái ngói màu không đỏ mà nâu nâu, nâu đúng như màu thời gian rưới lên những mái nhà cổ. Dải hoa giấy chạy dài ở con đường nhỏ phía bên kia đường bắt đầu ra đợt hoa mới, ngõ nhỏ và sâu dẫn vào căn nhà đối diện vẫn vắng lặng chưa bao giờ từng thấy bóng người. Buổi trưa, trời mưa, thế giới thốt nhiên trở nên yên tĩnh và vắng lặng như bị nhốt vào hộp kín rồi khóa lại. Đến nhiệt độ bên ngoài cũng không cảm nhận được, chỉ biết nhờ cậy vào cảm giác và trí tưởng tượng. Nếu như có người nói tivi làm con người bớt thông minh đi thì có lẽ điều hòa làm con người bớt khỏe mạnh đi ;)
Mình thích xem ti vi lại suốt ngày ngồi điều hòa nên mình đi ngủ cho khỏe vậy ;)

23 tháng 8, 2010

mùa

Dạo này mình lười viết, rõ ràng là như thế. và thường thì mỗi khi mình lười viết là khi cuộc sống ủa mình đang trôi qua quá yên ả. nhưng mình lại thích những khi mình hứng thú (dù là hứng thú viết về sự buồn. những lúc như thế mình thấy mình va chạm gần hơn với cuộc sống to uỳnh oành ngoài kia.
mình vẫn đang đợi, cái mùa tình yêu và cô đơn này. dù năm nào mình cũng chơi vơi trong những ngày tháng đầy gió và lạnh ấy. rồi dù ngây ngô hay ngoan cố mình vẫn cứ tin là (và hy vọng là mình sẽ giữ được thật lâu niềm tin ấy) có một người nào đó sẽ nắm tay mình đi qua nó
?
(ngớ ngẩn?)

20 tháng 8, 2010

vu lan

Vu Lan năm ngoái vẫn còn có thể ngồi cầm tay bà nội và nói đùa với cậu.
Vu Lan năm nay tất cả đều đã đi đến một thế giới khác.
Căn nhà của bà nội đã vắng vẻ đến nao lòng khi bước chân về, vẫn những đồ vật ấy, không gian ấy, ánh sáng ấy, chỉ có người là không còn nhìn thấy bóng dáng ở bất kì nơi nào nữa. Đã không còn có thể tha thẩn bên cạnh bà. Khi mỗi người thân của ta vĩnh viễn rời khỏi thế giới này thì thay vào đó sẽ là khoảng trống mà không bao giờ và không điều gì có thể lấp đầy. Chúng ta yêu càng nhiều thì những khoảng trống theo thời gian cũng ngày một nhiều lên vì quy luật của sự ra đi không bao giờ thay đổi.

18 tháng 8, 2010

tài khoản

cứ mỗi lần tài khoản ngân hàng nhích lên khỏi vạch xuất phát là y như rằng lại phát sinh việc gì đó nhất định phải tiêu vào đấy.
bao giờ mới kiếm đủ tiền bỏ làm đi chơi đây ?

13 tháng 8, 2010

Và không bao giờ khóc thì không phải là sống

"Và không bao giờ khóc thì không phải là sống."

M bảo thế. Thế mà dạo này mình chả khóc được. Toàn cười ngất ngưởng hoặc bực bội, hoặc lại buồn vu vơ.
Thỉnh thoảng mình cũng khóc vì những chuyện vớ vẩn, hoặc khóc - vì - chẳng - biết - vì - cái - gì. Hay là khóc để biết là mình vẫn đang sống, sống ấy chứ không phải là tồn tại nhỉ?

trong lúc đang ngồi nghĩ ngợi về cái câu hỏi bất chợt này thì thấy nóng điên lên. từ tuần trước đến giờ các bạn hà nội cứ nhảy dựng lên vì bảo là mùa thu đến. mình tìm mòn mỏi cũng chưa thấy mùa thu đậu ở chỗ nào. nắng mưa cứ lẫn lộn trộn nháo nhào vào sáng trưa chiều tối. vừa nóng vừa ngột, mình chỉ có thú tiêu khiển ưa thích nhất trong cả tuần nay là ngồi tính toán cho chuyến đi tháng tới hoặc ngồi ngắm cái giá sách. lần nào tính toán cũng thấy thiếu tiền còn 10 lần ngắm cái giá sách thì cả 10 lần nhớ đến cái câu "đọc hết rồi thì còn để đây làm cái quái gì". đoạn đối thoại ngắn cũn mà cứ bám chặt vào trí nhớ như kẹo mạch nha quấn vào nhau.

thôi đi ngủ lấy sức "xống xót" qua cuối tuần.

11 tháng 8, 2010

đôi chân ra đi, đôi giày ở lại

đôi chân ra đi, đôi giày ở lại
con người bỏ ra đi, kỉ niệm ở lại
mấy hôm nay mình rất nhớ bà, vì ngày lễ Vu Lan sắp đến. Vu Lan năm ngoái mình còn ngồi ôm bà, cầm tay bà mà năm nay chỉ còn có thể ngồi xem lại những tấm ảnh và miên man với kỉ niệm. cứ lớn hơn một chút người ta sẽ lại buồn hơn một chút vì đến gần hơn với những chi xa, có phải vậy không?

9 tháng 8, 2010

mùa nhảm

Phố bắt đầu vào mùa thơm. đã có thể ngửi thấy mùi hoa mùa thu ở vài góc phố. Một "bạn già" thì kêu là "lập thu rồi. Mình yêu nhau nhé" (xến thế ;) một bạn thì nghe Tùng Dương hát hò tán tụng mùa thu xong rồi kêu là "dịu dàng quá , dịu dàng đêck chịu được". Đấy, bạn mùa hè còn chưa bị đá đít mà các bạn đã cuống cuồng hết cả lên. Các bạn làm mình cũng cuống hết cả lên. Hôm nay mình đã lục đống nhạc cất kĩ,lôi cả bạn Lê Anh Dũng với bạn Tùng Dương ra bắt hò hét cả tối. Thế mà vẫn còn chưa hài lòng. Mình còn lôi cả đống ảnh khăn khăn áo áo ra xem lại. Xong rồi còn ngồi nghĩ ngợi chỉ vài tuần nữa thôi là phố xá sẽ thơm ngát hết cả lên, mùi đồ nướng sẽ thơm ầm ĩ lên, mùi ốc luộc sẽ thơm nức lên..Mới nghĩ thôi mà mình đã thấy thik điên lên :D. Mình thì lúc nào cũng chỉ thích một ngày tỉnh dậy tự nhiên thấy lạnh run lên, cuỗng quýt chạy đi tìm áo khoác tròng vào người. Thế là tự nhiên cũng thấy vui. Rồi đến lúc phóng vù vù trên đường một mình lại cứ hay buồn cũng kệ.
Cái mùa hâm này, mùa nhảm nhí này, đúng là nhảm nhí thật :)

5 tháng 8, 2010

một ngày tháng tám nào đó không rõ. không nhớ. vắng teo



tối nào mình cũng ngủ quên với tivi và thức dậy sớm mờ sớm mịt với cái cửa sổ rộng mênh mông chưa có nắng. rèm cửa màu xanh bay bay. một tuần rồi, hình như còn lâu hơn nữa ngày nào cũng dậy sớm như thế rồi quấn chăn quanh người ngồi thừ ra ở một góc phòng rộng.còn đêm thì lạnh đến mức phải co người lại như con sâu phải kéo chăn làm kén.
sáng sớm tinh mơ mình cứ ngồi trong phòng như thế rõ lâu, ngẩn ngơ với những suy nghĩ mà cuối cùng không nhớ nổi mình vừa nghĩ những gì. chắc có rất nhiều lần như thế là do hiệu ứng của những giấc mơ dài miên man bất tận lúc gần sáng. không hiểu vì cơn cớ gì mà dạo này cứ hay mơ những giấc mơ dài như thế, hay thấy lại những người đã cũ hay thân quen lâu lắm không gặp. nghe cứ như bà già đang ngồi hồi tưởng về thời tuổi trẻ của mình ấy, (tí tuổi đầu). nhưng sự thật là thế, nên đâm ra thù ghét những giấc mơ dài. đôi khi, cảm giác trong những giấc mơ ấy cứ nối tiếp vào hiện tại khiến ngày không bắt đầu vào thời điểm đáng lẽ phải bắt đầu của nó mà bắt đầu từ một điểm tận cùng trong một giấc mơ. nên ngày cứ mênh mông mộng mị, thời gian thì lại càng mơ hồ hơn. sao mà ghét cay ghét đắng mùa hè đến thế.(chẳng liên quan gì đến mùa hè, thế mà tự dưng mùa hè cũng bị ghét lây)

thế giới đang trong những ngày buồn tẻ, đến mức có lúc mình nghĩ bậy bạ rằng nếu vì cơn cớ gì đó mà mình bỗng nhiên biến mất khỏi thế giới này thì mình sẽ nuối tiếc điều gì nhất? có phải là tập cuối của bộ phim truyền hình dài tập mà mình đang xem không? hay là mấy xu lẻ còn lại trong tài khoản ngân hàng? hay là chuyến đi nói mãi chưa đi nổi?...chẳng biết. nhưng lí do nào cũng tủn mủn bé tẹo teo, thậm chí ngớ ngẩn và vô lý nữa.rõ ràng là mình đang hài lòng với hiện tại cơ mà. hay có điều gì xảy ra bên trong mình mà mình không hề hay biết? hay ngày đêm luân chuyển yên ắng quá nên cái bản tính hiếu động của mình phản ứng lại với nó? hay là có điều gì còn đeo đuổi bên trong mình chẳng may bị mình vùi dập tơi tả quá bây giờ đang kéo bầy kéo đàn trả đũa lại mình?

cuộc sống vẫn đáng yêu đáng quý đáng mến đáng nâng niu không có nghĩa là không có những ngày mình và bạn thân mang tên Thời Gian đi qua nhau như những người xa lạ.

chấm to đùng.

4 tháng 8, 2010

tháng 8 (một ngày nào đó không nhớ)

Phát hiện ra có đứa bắt đầu có thói quen lén lút nhìn ngó những thứ không nên nhìn giống mình. lén lút xem, lén lút dõi theo, đôi khi thở dài rồi hôm sau lại vẫn lặp lại y nguyên những hành động đó. cứ thương yêu từ bỏ chọn lựa rồi lại nuối tiếc lại yêu thương, quẩn quanh miên man lắm. mà bảo thoát ra thì đừng hòng, cứ thích đứng mãi ở đấy rồi nhìn lên phía trước, nhìn về phía sau, tự ngụy biện là sống phải có quá khứ chứ không chỉ biết nhìn về tương lai. tương lai, có hai từ thôi mà xa xôi khiếp quá, tưởng như không chạm vào được vậy