16 tháng 10, 2009

bàn tay..

Mùa lạnh, bao năm rồi vẫn thế, vẫn cứ bị ám ảnh bởi những bàn tay. Nhũng ngón tay đan vào nhau, như những mối dây buộc vào cuộc sống.

Như bạn Hoàng Linh đã nói: "một triệu lần ân và ái - không bằng một cái chạm tay"

không bằng...

8 tháng 10, 2009

DINA

Đã gần như chính thức đặt một dấu chấm đằng sau một dấu chấm than to đùng cho một quãng thời gian (đến bây giờ) có thể tạm gọi là hạnh phúc. Hy vọng và tin tưởng sắp tới sẽ bước vào một khoảng thời gian hạnh phúc khác.

Hôm trước, trên đường về nhà, đi thật chậm. vẫn là những con đường hàng ngày vẫn đi trong suốt cả năm qua, nhưng sao cảm giác như thể đó là lần cuối cùng đi trên con đường ấy. bốn mùa đã đi qua đây, thời gian đã đi qua đây, ta không phải của hiện tại cũng bao lần đi qua đây. có những con người đã gặp, và đã đi chung suốt một đoạn hành trình ..tất cả...có thể ngày mai, ngày kia, hay những ngày xa xôi sau này nữa vẫn sẽ gặp nhau, vẫn sẽ đi cùng với nhau trước khi đến vài ngã rẽ, nhưng cảm xúc khi ấy chắc chắn sẽ khác, vị trí cũng đã khác...

Người ta luôn có xu hướng nuối tiếc những gì sau cuối. vì thế mà xưa nay vào những thời khắc ánh sáng chuẩn bị tắt người ta thường hay buồn. có sự chia tay nào là dễ dàng? nhất là sự chia tay với những gì đã từng gắn bó. biết thế mà vẫn không khỏi buồn không khỏi nghĩ ngợi...

Chiều qua công ty, lại tíu tít, lại hỏi han, lại cười nói, lại tưng bừng. Cảm giác đã từng bao nhiêu lần nghe kể, bây giờ mới hiểu. Rồi sẽ không tiếc nuối đâu nhưng biết chắc chắn là sẽ nhớ. Không, sẽ rất nhớ, nhất là những khi trời chuyển lạnh thế này...

6 tháng 10, 2009

sân bay

Thích cảm giác ngồi ở phòng chờ sân bay. một mình
nhưng không thích cảm giác bước xuống sân bay . một mình...

Chúng ta...



Hôm nay tự nhiên tỉnh dậy giữa đêm, rồi sau đó không sao ngủ ngon nổi nữa. Những giấc mơ chồng chéo nối tiếp nhau. Dường như chỉ có một hình ảnh duy nhất cứ trở đi trở lại: hình ảnh về NEO. Có thể vì tối qua đi cafe với bạn hiền đã nhắc về NEO, cũng có thể những ám ảnh cũ lại trở về. Thấy lòng chùng xuống. Cảm giác gần như là nhớ. Cũng gần như là buồn.

Ôi chúng ta của ngày hôm nay, và của cả ngày hôm qua...như một câu mà bạn hiền đã nói hộ: "Mối quan hệ giữa hai chúng ta - tớ nghĩ - không cần và cũng không thể định nghĩa! Chúng ta sống - nửa tỉnh, nửa mơ trong cuộc đời của mỗi người, gặp nhau ở một điểm lơ lửng -giống bầu trời và mặt đất gặp nhau ở đường chân trời..."

Có phải chúng ta thật sự đang sống nửa tình nửa mơ?
Hay chúng ta đang sống hèn nhát và ích kỉ?

Chúng ta đang để tình cảm tự do lựa chọn đường đi?
Hay chúng ta đang dùng nó để chống đỡ một điều gì khác??

Quá khó khăn để lí giải, ít nhất là ở thời điểm này. Chỉ biết để yên như nó vốn có, không cần cố gắng đong đếm gọi tên. Ít nhất như thế còn có thể gặp nhau, yên lặng đi bên nhau. Đôi khi là tựa vào nhau để cảm nhận cảm giác an toàn khi có ai đó luôn ở sau lưng.
Có thể thời gian sẽ trả lời, cũng có thể lí trí sẽ quyết định...

5 tháng 10, 2009

Phú Quang


Chiều, nghe lại Phú Quang, thốt nhiên thấy gan ruột thoáng thắt lại. Nỗi nhớ mơ hồ cứ chảy tràn trong tim. Cảm giác gần như là nuối tiếc mà lại không hẳn là nuối tiếc. Chỉ thấy buồn nhè nhẹ, chỉ thấy mơ hồ nhớ về một khoảng thời gian xa xôi không biết là cô đơn hay hạnh phúc.
Năm nào cũng nghe Phú Quang vào mùa lạnh. Như một nghi thức chào mừng và nhắc nhở...Những bài ca chứa đựng hoài niệm.
Tất cả đã xa..

Bão

Đọc báo thấy Siêu bão Prama lại vào Philippin.

Mười ngày hai trận bão lớn, rồi động đất, rồi chết chóc...Cả Indonesia lẫn Philippin. Cả miền Trung Việt Nam. Đọc xong bài báo kể về nỗi tuyệt vọng và đói khát của những người sống sót tự nhiên thấy rùng mình. Thấy nặng nặng trong lòng.
Dù vẫn luôn tự nhủ chẳng thể nào lo nổi những chuyện thế này, chỉ có thể sống thật thà hơn với cuộc sống hiện tại....nhưng người với người, vẫn thấy xót xa thế nào ấy...

4 tháng 10, 2009

Cô đơn

"Và cuối cùng, chỉ còn lại mình ta cô đơn nơi đây. cảm giác thật là tuyệt..."

Đó là câu nói cuối cùng của nhân vật nữ trong một bộ phim Nhật ít lời thoại và nhiều thông điệp vừa xem. Một câu nói cất lên bên trên khung cảnh hoang tàn - bên dưới một bầu trời đầy sao rực rỡ sau cơn bão lũ...


Dạo gần đây, đọc và nghe quá nhiều về nỗi cô đơn...

Suy cho cùng thì cô đơn - đó là thứ mà người ta luôn luôn sợ hãi (nhưng có lẽ) luôn cần có nó...

Mùi hương

Mùi hương của cơ thể là thứ mùi kì lạ, độc nhất, và không bao giờ có thể nhầm lẫn.
Đó là thứ tưởng như vô hình nhưng lại tồn tại lâu bền đến mức vượt qua cả không gian và thời gian.
Tôi đã từng xem một bộ phim, đến nay tôi không nhớ tên, cũng không nhớ nổi nội dung chính. Chỉ nhớ được một chi tiết nhỏ khi nhận vật chính đi như tưởng tượng trên những con đường cũ, chạm tay lên những bức tường cũ chỉ vì tin rằng, có một thời khắc xa xôi trước đó, có một con người đã từng đi qua những nơi này. và mùi hương của người đó chắc chắn vẫn còn được lưu giữ trong không khí.

Tôi cũng từng đọc một cuốn truyện dài kể về nỗi bất hạnh của một kẻ không có mùi hương.

Vậy đấy, mùi cơ thể của một ai đó, nhất là của người mà ta yêu thương, một khi đã "hít phải" thì không bao giờ quên, cũng không thể quên. Sẽ nghiện, sẽ say như say thuốc..

Đôi khi, thậm chí có những thời khắc còn nhớ đến rùng mình ám ảnh....

tối nay mệt, tự nhiên nghĩ bậy, nói nhảm. vậy thôi

2 tháng 10, 2009

Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau…

Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau…


Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
Anh..
và em…
Chúng ta
Và những người khác nữa
Vẫn mải miết đi tìm một nửa
Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa

Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
Thì vẫn chỉ có ta và gió
Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu

Mỗi con người có riêng một nỗi đau
Một nỗi riêng tư sao chẳng thể ai chia sẻ
Dẫu có yêu người đến cồn cào như thế
Chẳng nói lên lời bởi có đến được đâu

Bởi có những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm với nhau
Vẫn loay hoay giữa bộn bề cuộc sống
Có những lúc thấy lòng trống rỗng
Đi bên người như đi với hư vô

Những ý nghĩ thẳm sâu không có bến bờ
Muốn đan tay em vào tay anh quá
Những tia nắng cuối ngày dần lạnh giá
Hỏi tim mình rằng đã chắc yêu chưa?

Muốn cùng anh đi giữa những cơn mưa
Muốn cùng anh đi nhạt nhoà trong nắng
Muốn cùng anh đến một miền xa vắng
Nhưng mình vẫn là hai nửa chẳng thể nào giao nhau…

Đoàn Minh Hằng