31 tháng 10, 2010

máy ảnh & ảnh


.
Kể từ lần đầu tiên về nhà sau khi bà nội mất tôi bắt đầu có ý định mua một cái máy phim. Tôi thấy màu sắc của không gian xung quanh căn nhà bà nội giống đến kì lạ màu sắc trong những tấm ảnh máy phim. Tôi muốn lưu lại cả không gian quen thuộc ấy trước khi nó bị thời gian làm cho mai một. Một căn nhà không có hơi ấm rồi dần dần sẽ mất đi linh hồn và khả năng lưu giữ kí ức.

Tôi cũng muốn chụp cả những thứ xung quanh nhà tôi ở, muốn chụp vườn phong lan của bố, vườn rau ngoài bờ sông của mẹ, vạt hoa mười giờ ven đường cạnh hàng phi lao. Tôi muốn chụp cái ao phía sau nhà cậu, muốn chụp bác khi đang phơi thóc, chụp mợ đang cho con mèo ăn...Tôi sợ một ngày mọi người cũng sẽ biến mất đột ngột như bà nội, như cậu, như chú. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ lạ lùng ấy nhưng nó cứ ám ảnh tôi mãi.

Hallowen (viết thế này đúng chưa nhỉ? :))



Tối Hallowen, 31 tháng 10, 2010

Tối, tôi ngồi một mình trong phòng nghe Norah John - Nat Cole và nghĩ ngợi về vài chuyện xảy ra trong ngày.

1. Hoa sữa
Thời tiết đang lạnh, lúc tối tôi chở thằng em đi mua khăn cho nó thấy hoa sữa ở góc đường bà Triệu - Lý Thường Kiệt vẫn còn thơm ngây ngất. Thành phố không còn nhiều hoa sữa như cách đây một tháng nhưng tôi thích không gian này và những lần bất chợt bắt gặp hoa sữa thế này. cảm giác cứ như thể vừa được tặng quà. Hân hoan lắm.

2. Bạn
Chiều tôi đi xe khách từ nhà lên cùng với thằng bạn thân và em trai. Xe chật cứng, chỉ có thằng em đau tay nên được nhường cho một chỗ ngồi yên ổn, còn hai đứa tôi phải chen chúc ở mấy ghế phía trên, lưng tôi đựa vào gờ chỗ cửa kính khó chịu . Thằng bạn thấy tôi mấy lần nhăn nhó cuối cùng nghĩ ra cách vòng tay ra phía sau đặt tay lên chỗ gờ ấy để tôi tựa vào cho đỡ mỏi. bao nhiêu năm chơi với nhau thằng bạn vẫn có khả năng gây bất ngờ cho tôi bằng những quan tâm nhỏ nhặt như thế.
Người ta có rất nhiều cách để nói hay thể hiện tình yêu nhưng những chi tiết nhỏ hầu như vẫn luôn dễ dàng in sâu vào trí nhớ tôi hơn cả.

3. Tôi
- Tôi không hẳn quá thích thú với việc sống một mình nhưng tôi thích những cơ hội được ở nhà một mình như tối nay. Tôi nghĩ rằng những khi ở một mình là khi người ta đến gần với những suy nghĩ của mình nhất. (Rất thật)
- Dạo này tôi đang để ý một chàng trai, (mới chỉ là để ý) nhưng đồng thời tôi cũng hơi phân vân về tình cảm của mình. Tôi không biết mình thực sự để ý hay chỉ bị thu hút bởi lớp vỏ hào nhoáng đang bao bọc xung quanh chàng trai đó. Những điều hào nhoáng thường đi qua rất mau, mà tôi thì không thích tình cảm của mình chợt đến rồi chợt đi nhanh như những cơn gió.
Tôi sẽ cần thêm thời gian để trả lời.

4. Thời tiết đô thị
Đọc xong "Thời tiết đô thị" của 5xu,có một đoạn mà tôi rất thích đại ý là : tác giả viết ko phải để cho người khác đọc mà viết cho chính mình, cho bạn bè mình và để làm dịu lại dòng chảy thời gian.
Tôi thích viết những dòng lăng nhăng thế này, ko cần để cho ai đọc, chỉ để một vài người quan tâm tới tôi sẽ thỉnh thoảng nhớ ra và vào đọc, hoặc nếu ko chỉ để thỉnh thoảng tôi đọc lại để nhìn lại mình cũng ko sao.

5...
Thèm có người chở đi lòng vòng hít hà hoa sữa. Ngại đi một mình.
Chàng trai dành cho mình đang ở đâu trong thành phố gần 7 triệu con người này nhỉ?
Câu hỏi cũ rích.

30 tháng 10, 2010

viết


Mình vẫn đang cố gắng giữ thói quen viết hàng ngày (hay ít ra cũng viết đều). Và cố gắng viết về những điều khác nhau đang diễn ra quanh mình. Điều đó khiến mình có cảm giác mình "sinh động" hơn (dù có thể cũng chỉ là cảm giác).

Sáng nay nắng sớm, thường thì bắt đầu viết về thời tiết luôn là một cách vào đề dễ dàng. Mình không thích nắng trong mùa đông vì nó gây ra ấn tượng về sự bức bối. Mình ngồi ở văn phòng làm mấy việc lặt vặt dồn lại từ khoảng thời gian bận bịu ở Nha Trang và vẩn vơ lẩm nhẩm mấy câu thơ cứ lởn vởn trở lại trong đầu mình vào ngày lạnh:

"Rất dài là những ngày tháng đợi chờ
Anh mong lắm về mùa đông Hà nội
Chỉ để trao em nụ hôn rất vội
Chút nồng nàn trong cái lạnh xanh xao..."


Mình cũng cố tìm tác giả của những câu thơ này, nhưng bạn Google hoặc là dẫn mình đến những chốn mà người ta post lên ko ai chịu post kèm tên tác giả, hoặc là dẫn mình đến blog, worlpress, facebook của một người mà mình mới gặp - mới quen - mới nói chuyện. Hình như hơi trùng hợp nhưng cuộc sống vẫn thường gây bất ngờ cho người ta bằng những ngẫu nhiên không bao giờ có thể hình dung khi nếu như nó chưa xảy đến.
Mình không có nhiều niềm tin vào sự tình cờ may mắn, nhưng mình luôn yêu thích những điều bất ngờ.

Chiều mình về nhà ăn gà với bố mẹ & thằng em. Hai tháng rồi không về nhà. Nhớ bố lắm rồi.

29 tháng 10, 2010

hứa



(nhớ cái ảnh này, lại thèm đi Hà Giang, Mộc Châu, thèm núi rừng, thèm đi khỏi HN vào mùa lạnhh)

Tự hứa:
Sẽ tìm lại các thói quen đi lạc vì thời gian qua quá bận:
- Sẽ lên Đinh Lễ mua sách các sáng chủ nhật.
- sẽ ngồi cafe Tonkin Lý Thường Kiệt với các bạn iêu
- sẽ đi dạo bờ hồ với Bu các buổi chiều yên,
- sẽ ngồi trà chanh và ăn nem nướng với bạn các buổi tối lạnh,
- sẽ ngồi Tạ Hiện uống bia hơi vỉa hè với bạn vài ngày rỗi rãi trong tuần.
- Còn sẽ ngồi Nola một ngày mùa đông với Mũm
- Sẽ đi ăn lòng nướng gầm cầu với Bại
- sẽ ăn bánh khúc nóng ở cái góc tuyệt đẹp bên bờ Hồ với Phương
- Sẽ mua các chậu hoa nhỏ, sẽ cắm hoa tươi trong phòng mỗi tuần
- Sẽ đọc sách mỗi tối trước khi đi ngủ
- Sẽ học Tiếng Anh trở lại

- Sẽ tìm lại cả niềm tin vào tình yêu đã thất lạc từ lâu lắm rồi theo ngày tháng

Sẽ yêu đời trở lại. Hứa đấy hà nội ạ

28 tháng 10, 2010

Hiệu sách

8:28, 28 tháng 10, 2010 - Đinh Lễ - Đinh Lễ
Tối, tự nhiên thèm lang thang mua sách. Hơn 1 tháng rồi để lạc mất thói quen này. Bận.

Tôi không biết phải tự nguyền rủa mình bao nhiêu lần mới đủ nữa. Chắc lâu lắm sau này tôi cũng khó mà tự tha thứ cho mình vì lỗi lầm ngày hôm nay. Cuộc đời đã làm việc cao đẹp nhất là đặt tôi ở đó vào đúng thời điểm đó vậy mà tôi lại bỏ qua cơ hội có thể không bao giờ quay trở lại nữa. Tôi đã đứng ở hai góc phố rất lâu, ấm ức đến phát khóc và bất lực với chính mình. Sao tôi lại có thể hành động ngu ngốc đến thế nhỉ?
Tôi đã ở đó, chàng trai đó đã ở đó, chúng tôi đứng ngày cạnh nhau. Còn có điều gì dễ dàng hơn thế nữa? Bao giờ tôi mới đủ "già" để thôi nông nổi nhỉ?


Hà Nội

27 tháng 10, 2010

Để dành

"Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy hôm nay trời trở rét"
(XQ)


Tôi đã để dành những câu chữ này từ rất lâu để nói với người con trai mà tôi yêu vào những ngày trời trở gió. Tôi biết là sẽ rất ấm lòng.
Tôi cũng để dành cả những chuyến xe sân bay, để không người nào mà tôi yêu có cảm giác cô đơn sau những chuyến đi.
Tôi để dành cafe thơm, dành một ghế trống ở góc quán ấm
Tôi để dành khăn len đan dở, để dành găng tay màu trầm
Tôi để dành cốc uống trà
dành lời đề tặng
dành yêu thương
dành cả những ý nghĩ nhỏ bé, những mong ước điên rồ, những vòng tay xiết chặt, những khoảng trắng thời gian phía trước
Chỉ để cho một người

"hà nội tiết trời giá lạnh, chỉ chờ êm ái bàn tay anh"

26 tháng 10, 2010

hoa giấy



Tôi không ước mình có được một ngôi nhà to, một ngôi nhà cao, một ngôi nhà rộng, tôi chỉ ước mình có được một ngôi nhà nhỏ nhỏ, có thể trồng hoa giấy trước cổng. Từ nhỏ tôi đã luôn hình dung về ngôi nhà với hoa giấy trước cổng và dây leo trên tường rào. Đến tận bây giờ vẫn say mê với hình dung ấy.

25 tháng 10, 2010

là cảm giác gì đây?


Công việc văn phòng thực sự không phù hợp với mình hay mình vẫn còn chưa kết nối trở lại được với các thói quen cũ? Hai tuần ở Nha Trang - Đà Lạt đầy biến động và nhiều thay đổi, hai tuần thoát khỏi cái bóng vật vờ công sở, bận tối tăm mặt mũi, nhưng tươi vui như những ngày mùa xuân.

Sáng đầu tuần ngồi ở văn phòng tự thấy mình như lạc lõng khỏi không gian này, không muốn nói chuyện, không muốn cười đùa, chỉ có cảm giác mạnh mẽ nhất là đứng lên và rời đi khỏi đây.

Có phải là tôi nên nghĩ về việc chọn cho mình một con đường khác?

Ôi, tháng 10 của tôi

22 tháng 10, 2010

nha trang - không hai

Một chiều tháng Mười thời tiết u ám, tôi ngồi một mình bên quảng trường rộng. Cảm giác gồi ở một nơi hoàn toàn xa lạ ngắm dòng người qua lại là cảm giác vừa cô đơn vừa tự do. Cô đơn ở một nơi không có bất kì mối quan hệ nào ràng buộc và tự do cũng chính vì thế. Quảng trường này không có bồ câu như trong những bức ảnh tôi xem nhưng sát biển và có nhiều chim sẻ.(mà chim sẽ thì cứ luôn làm tôi nhớ Phú Quang) Tôi ngồi đó rất lâu say sưa ngắm nhìn mọi thứ, lẩm nhẩm hát, tha thẩn nghĩ mặc cho nỗi buồn cứ dâng lên rồi chìm xuống như những đợt sóng phía xa ngoài kia. Sau hơn một tuần ở thành phố này, đêm cuối cùng trước khi rời đi cảm giác đậm nét nhất trong tôi lại hoàn toàn không phải là hân hoan.
Tôi đã dùng mọi lí do nghĩ ra được để biện minh cho tâm trang này nhưng có vẻ như nó chẳng có dấu hiệu nào sẽ rời đi sớm. Có thể chỉ như cảm giác của những kẻ cầm lái khi bất ngờ giảm tốc hoặc đơn giản hơn là phản ứng bình thường khi phải kết thúc một điều đã trở nên dần quen thuộc. Tôi không kết luận là tốt hay xấu nhưng nó khiến tôi bứt rứt vô cùng. Tôi đã ở đây, vẫn đang ở đây, nơi tôi không thuộc về điều gì cả, không mảy may nhớ Hà Nội, gần như không nhớ ai, không yêu thêm ai, không ghét thêm ai.
Có vài lúc tôi nghĩ tôi bây giờ như một bộ quần áo đã được là ủi gọn gàng nằm im trong đáy tủ gỗ, và cứ nằm im mãi như thế.
Mai tôi đi Đà Lạt.

21 tháng 10, 2010

Nha Trang - không một

Cuối cùng cũng xong cái chương trình lớn nhất từ trước đến giờ. hơn 3 tháng chuẩn bị, gần một tháng làm việc hơn trâu bò, gọi điện, gửi email, thức khuya, bỏ ăn trưa...cuối cùng cũng dừng lại. Tự nhiên lại thấy hơi hẫng, giống như vừa đánh mất điều gì đó. Cảm giác này giống như đang chạy xe trên đường cao tốc thì gặp phải khu dân cư nên phải giảm ngay tốc độ. Hoặc cũng thể là cảm giac gì tương tự thế. Nếu thật sự, thậm chí tôi còn nghĩ tâm trạng tôi lúc này có phảng phất buồn. Tôi vốn là kẻ ham vui và ưa thích sự ồn ào, những ngày qua tuy nhiều mệt mỏi và căng thẳng nhưng tôi được làm những việc yêu thích, được gặp gỡ, được học, được vấp ngã và tìm cách đứng lên. Tôi học được vô khối bài học về cuộc sống. Cũng có thể có điều gì đó đang nảy nở trong tôi, cũng có thể có điều gì đang dần mất đi. Tôi không tài nào hiểu nổi. Ở một khía cạnh nào đó tôi muốn mình bận bịu như những ngày vừa qua để cảm giác buồn bã và cô đơn không thể trở đến với tôi thường xuyên được. Một tâm hồn không có tình yêu luôn mang trong lòng nó cảm giác cô đơn. Tôi cũng chẳng hiểu là tôi đang định viết gì, chỉ là có điều gù đó rất muốn nói ra nhưng không đủ chữa nghĩa để viết.

Hôm nay tự nhiên lại nhớ Nghiêm già, mò vào FB của Nghiêm già tự nhiên lại thấy xa lạ quá. Xa vô cùng, xa mãi như những nguời dưng gặp nhau trên phố. Cuộc sống này cứ hay đưa đẩy người ta đến gần nhau nhưng nếu ko biết níu lấy nhau thì sẽ lại trôi xa khỏi nhau rất sớm.

3 tháng 10, 2010

và vì


.và mỗi sáng đợi nắng lên qua cánh cửa màu xanh ấy với tôi cũng đã là cả một niềm hạnh phúc.

Có điều gì tận cùng tươi sáng khi nắng đi qua chỗ góc tối chỉ ánh lên một lần duy nhất trong ngày. Mỗi khi mỏi tôi hay quay nhìn về phía ngõ xanh hun hút ấy và chờ đợi không - một - điều - gì cụ thể cả. Chỉ đơn giản là chờ điều gì đó lạc khỏi sự tĩnh lặng vốn có của nơi đó như một dấu hiệu của sự sống động. không phải nỗi buồn. hàng cây ánh lên trong nắng chiều, con mèo đi lại trên mái ngói cũ, cây phượng già và snoopy lúc nào cũng mang vẻ ưu tư nhìn ra ngoài cửa sổ...tất cả ánh lên một vẻ yên lành hiếm có trong thành phố bận. biết bao lần ngắm nhìn khung cảnh ấy tôi chỉ ước ao mở được cánh cổng sắt và bước đi trong cái ngõ lát gạch mát rượi. rồi nếu được tôi ước có thể ngồi đọc sách ở đó trên một cái ghế mây trong một chiều nhạt nắng. chắc sẽ thanh thản đến chết mất. cái nơi chốn gọi là hà nội này thâth lạ lùng, có lúc nó khiến người ta thấy rộng rãi đến thừa thãi có lúc lại thấy quanh mình đâu đâu cũng đầy niềm vui.

.và đã bao lần tôi tự nghĩ mãi về thời gian và niềm vui vào những đêm rất khuya như đêm nay hay một đêm nào khác tôi không thể ngủ.

Không thể ngủ vì cuộc sống đáng yêu đến không muốn ngủ. Tôi tiếc những khoảng thời gian đẹp đẽ sẽ trôi qua khi ngủ. Vậy nên tôi hay thức muộn chỉ để làm những việc đơn giản, (đôi khi ngớ ngẩn) và ít ý nghĩa như nghe nhạc ở chế độ random, hoặc chăm chú theo dõi vào màn hình ti vi trên nóc tủ đã để ở chế độ mute. Không biết từ bao giờ tôi thích xem ti vi ở chế độ mute vào buổi đêm. Cảm giác vừa lạ lùng vừa cuốn hút hắt ra từ một thế giới thu nhỏ không tiếng động. Tôi cũng thích nghe nhạc để random vì cs khi nàon đó nếu máy tính ngẫu nhiên chạy qua đúng những bài mình thích nhất sẽ thấy niềm tin yêu ùa về dữ dội .Cảm giác gần giống với khi bất ngờ nhận được quà vào một ngày bình thường từ một người ngỡ như xa lạ. Tôi vốn không có đủ niềm tin vào những điều mà người ta gọi là ngẫu nhiên hay tình cờ, nhưng chỉ vào những lúc như thế chính cái máy tính vô tri của tôi lại dạy tôi tin vào điều ngược lại. Thế đấy.

. và đêm nay tôi sẽ đi ngủ với niềm tin bất diệt vào ngày - mai - trời - sẽ - lạnh

Ít nhất thì tivi cũng báo như thế, và khi tôi đang ngồi hí hoáy viết viết gõ gõ thì tôi nhận ra hình như trời bắt đầu bớt nóng. Nếu như có thể ngủ vèo một giấc đến khi mở mắt ra đã co ro vì lạnh thì vui thích biết bao. (Niềm đam mê của tôi với những ngày gió lạnh chưa bao giờ từng phai nhạt). Mà hơn thế, mùa năm nay tôi không chỉ có hẹn ăn bánh khúc nóng với bạn, tôi còn có hẹn ăn kem ở cái ghế đẹp và yên bình nhất hà nội với một bạn, hẹn cafe chủ nhật với một bạn nữa, có hẹn ăn đồ nướng gầm cầu với bạn hiền, có hẹn gặp một bạn khác vào một ngày thật nhiều gió. Rồi còn có hẹn đi dạo bờ hồ, đi mua khăn áo sặc sỡ, rồi còn biết bao nhiêu lời hẹn hò chỉ dành riêng cho những ngày gió lạnh nữa. vậy nên đến nhanh đi thôi mùa đông mùa thu, dù tôi có phải đi qua mùa ấy một mình.

1:07

dù hiện tại người ta có còn yêu hay không còn yêu,
dù tình yêu có kéo dài hay chỉ tồn tại ngắn ngủi
đã yêu là sẽ hạnh phúc
..và đau
và là sẽ có muôn vàn kí ức.
dù người ta có muốn chôn giấu muộn phiền này hay đau khổ nọ thì mùa thu và mùa đông lúc nào cũng có khả năng đánh thức những kí ức đã phủ bụi. con người vốn là sinh vật có khả năng lưu giữ mạnh mẽ quá khứ nên điều này hoàn toàn dễ hiểu. chỉ điều duy nhất khó hiểu là những niềm đau lại được nhớ đến nhiều hơn là hạnh phúc. niềm đau được đo đếm bằng các khoảng thời gian, còn hạnh phúc chỉ đo được bằng khoảnh khắc...vậy nên thường một mối tình đi qua hay để lại nuối tiếc và những tiếng thở dài.
một chiều thứ bảy của tháng 10, tôi ngồi nghe nhạc random và làm việc với tình yêu lén lút trong văn phòng. Gout nghe nhạc của chúng tôi khá giống nhau nên hầu hết các bài nhạc bật lên cả hai đứa đều có thể lẩm nhẩm hát theo được. Sẽ là một chiều rất lặng nếu không có những 'mẩu tình yêu" (tôi tạm gọi thế) trôi dạt về theo từng đoạn nhạc. Thực ra tình yêu không làm người ta buồn, chỉ có sự phai nhạt trong tình yêu làm người ta buồn. Âm nhạc cũng ko làm người ta buồn, chỉ có sự nuối tiếc làm người ta buồn. Rồi tình yêu hay tiếc nuối cũng trở thành một kiểu kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ, nhưng rồi sẽ phải quên. Quên tạm thời hay quên mãi mãi vẫn là quên.

2 tháng 10, 2010

thành phố lạ - đoàn minh phượng

Có một lần, tôi đến một thành phố lạ. Ở cái khách sạn nhỏ có vài người biết nói chút ít tiếng Anh, giống tôi, và nếu hết xà phòng hay cần một cái khăn, tôi có thể nói cho họ biết được. Nhưng khi bước ra đường, thì tôi hoàn toàn không có cách gì để hỏi đường hay nói chuyện với một ai. Tôi cũng không có một cái máy ảnh mang theo người, để ít ra mọi người có lý do để nhìn tôi và gửi tặng một nụ cười mà chiếc máy ảnh sẽ lưu lại. Tôi đi lẫn vào mọi người, vào chợ của họ, ăn trong những cái quán nhỏ nơi tôi không biết tên thức ăn mà gọi… tôi vừa ở trong thành phố đó vừa không ở trong đó vì tôi không hòa vào câu chuyện của mọi người trong đó được. Đó là một cảm giác khó tả, và tôi thích nó hơn là không thích. Có lẽ tôi nhìn thấy nhiều hơn, vì không còn chút bận tâm nào về ngôn ngữ. Khi không có lời để nói và nghe, ngôn ngữ bị tắt đi, thì tôi cũng không bận tâm về ý nghĩa, về lý lẽ. Tôi chỉ ở đó, và lang thang, nhìn cái này cái nọ, và cảm thấy một chút cô đơn nữa. Trong hai tuần ở đó, hình như tôi cũng ít hay nhiều ở bên ngoài lịch sử của chính tôi. Giống như là tôi đi vắng với chính mình, tôi ở một nơi mà con người thường ngày của tôi không biết, không tìm ra tôi để đòi hỏi này nọ.

Rồi tôi về lại thành phố của mình. Một năm sau, khi cảm thấy cô đơn, như hôm nay, tôi lại muốn đi đến một thành phố nơi tôi không hiểu ngôn ngữ của họ và họ không hiểu ngôn ngữ của tôi, cũng không hiểu ngôn ngữ thứ ba, là tiếng Anh. Tôi thích cảm giác lạc loài ở một nơi như vậy hơn là lạc loài ở ngay chính thành phố của mình. Sự lạc loài ở một thành phố lạ là sự lạc loài ở bên ngoài, còn ở thành phố của mình nó ở bên trong. Ở đây, ngồi nói chuyện với bạn bè, mắt nhìn những gương mặt bạn bè, nhưng mắt đã focus ở một nơi nào khác, không một nơi nào cả. Ở đây, ngồi chung bàn với những người tưởng quen mà lạ, nghĩa là không có hy vọng gì người ta còn biết nhau. Ở một thành phố lạ, khi cô đơn, tôi nhớ là tôi có ngày được về nhà. Ở đây thì không.

Sài Gòn và Hà Nội khác một ngày cách đây 10 năm. Khác, cuối cùng, có lẽ chỉ ở một điểm thôi. Xưa người ta có nhiều giấc mơ. Và vì có nhiều giấc mơ, họ có những giấc mơ chung. Nay, những giấc mơ đã tan mất đi nhiều, chỉ còn lại ít ỏi những giấc mơ mơ một mình. Nay người ta sống nhiều mục đích và ít giấc mơ. Đường đi đến mục đích là những con đường ngắn, rõ ràng, và điều đạt được thì cụ thể. Khi đã có mục đích rồi, người ta không còn gì phải lang thang tìm kiếm. Con đường đi theo một giấc mơ thì bất định và dài, vì chân trời của những giấc mơ luôn luôn rộng. Người ta thường tự hỏi mình đang ở nơi nào, đường còn bao xa. Người ta còn tìm kiếm, và khi tìm, người ta nhận ra những người bạn. Đường đi rộng, đủ chỗ để người ta chia nó với kẻ đồng hành. Và đủ dài, để người ta còn thì giờ nhìn nhau, những ánh mắt nhìn không bị sự thờ ơ làm mất nét.