29 tháng 11, 2015

mấy cuộc nói chuyện hại não tháng mười một - ghi lại cho nhớ



"Cậu biết vì sao bọn trẻ con thích chơi trò trốn tìm không?
- Vì chúng mong được tìm thấy"

"cậu biết không dạo này tớ mua rất hiều ga trải giường và vỏ chăn đẹp. cảm giác an toàn tuyệt đối duy nhất mà tớ có được là khi chui trong đống chăn nệm thơm tho đẹp đẽ. chắc vì thế nên tớ thích mùa đông
- Nhưng cậu không thể ngủ mãi được
- Tớ biết
- Chuyện công chúa ngủ trong rừng không có thật cậu biết chứ?
- Tớ không định làm công chúa"

"Cậu có ghét 2 đứa nó không?
- Có thể đã từng không thích trong một khoangt thời gian. Khi tớ cảm giác tớ chẳng có meaning gì với bọn nó. Hoặc cảm giác bị bọn nó bỏ rơi. Nhưng tớ chưa bao giờ ghét bọn nó. Ít nhất bọn nó đã từng là những đứa ở gần tớ nhất
- Rồi sao?
- Tớ không biết. Có những sáng tỉnh dậy, tớ bỗng nhiên cảm thấy như giữa bọn tớ chưa từng xảy ra chuyện gì, rồi đột nhiên tớ rất muốn gặp bọn nó. Tớ nhớ bọn nó phát điêu lên được.
- Rồi sao?
- Tơ lao đầu vào làm việc. Rồi cảm giác đó qua đi
- Rồi sao nữa?
- Rồi tớ không biết làm gì tiếp"

" Cậu có thích bạn đấy không?
- Có
- Vậy sao cậu lại định bỏ chạy?
- Vì đấy là điều duy nhất tớ nghĩ ra
- Cậu lúc nào cũng thấy thiếu cảm giác an toàn thế à?
- Ờ
- Vậy nên cậu luôn bỏ chạy?
- Chắc thế
- Câu đã bao giờ từng nghĩ đến chuyện đối mặt chưa?
- Rồi
- And?
- Tớ lại bỏ chạy
- Cậu hèn bỏ mẹ
- Ờ
- Chạy mãi ko thấy mệt à?
- Có
- And?
- Vẫn chạy, khi còn có thể
- Cậu đúng là hết thuốc
- Ờ"


"- Bọn mình có làm gì sai không nhỉ?
- Tao đoán là không
- Vậy sao ai cũng bảo bọn mình sai
- Tao không biết
- Mày có thích cuộc sống của mày như bây giờ không?
- Vài thứ có, vài thứ không, nhưng cơ bản là có
- Tao cũng thế
- Vậy tức là mình không làm gì sai đúng ko?
- Tao không biết"

"Cậu có người yêu cũng giữ chặt lấy bọn nó như này à?
- Uh
- Lạ nhỉ
- Uh, tớ thích cái gì cũng đều muốn ôm khư khư bên mình mà. Đấy là một phần tính cách trẻ con không bao giờ chịu lớn của tớ
- Có đứa nào từng bình luận gì không?
- Không, nhưng cũng đến lúc tớ mỏi tay. còn bọn nó thì tìm được lý do để bỏ đi"
- Nhớ cái phim hôm nọ mình xem cùng nhau không. Hôm chủ nhật tuần trước í
- Nhớ. Sao?
- Có một câu thằng cha có siêu năng lực nói lúc ngồi đợi đứa mà nó thích
- Cái đoạn trước khi có câu "lột da" gì gì đấy á
- Uh
- Tớ chỉ nhớ đoạn đấy vì ghê chứ ko nhớ nó nói câu gì
- "Làm sao các người có thể sống thế này được. Chờ đợi và hy vọng người khác sẽ làm điều mình muốn"
...."

"- Cậu có định sang làm ở chỗ mới không
- Tớ đang nghĩ. Có thể, nhưng không phải ngay lập tức
- Người ta chấp nhận câu trả lời thế à?
- Không biết. Tớ sẽ gửi mail như thế. Nếu họ thích tớ, thì họ phải đợi thôi"

27 tháng 11, 2015

chuyện như chưa bắt đầu

Đang ngồi uống bia ngắm gái soi chân dài ở Tạ Hiện thì A quay sang nói với B
…………..

      Này
-     Gì?
-     Tớ thích cậu
-     Ờ
-     Rất thích
-     Ờ
-     Ờ là sao?
-     Là nghe thấy rồi
-     And?
-     Chuyện nói trong lúc uống bia và lúc làm tình thường không đáng tin
-     Thôi được
       Thứ nhất tớ mới chỉ uống hết 1 chai Ken nên cậu không thể úp sọt tớ kiểu đấy
       Thứ 2 tớ hoàn toàn dám đứng dậy gào lên ngay ở đây  tớ thích cậu nếu như điều đấy làm cậu tin
       Ok? Cậu chọn đi
-     Thôi được rồi. Cái đồ da mặt dày như cậu thì chả có cái quái gì ko dám làm cả. Giả sử là tớ tin.           Thì sao?
-     Cậu có thích tớ ko
-     Câu trả lời của tớ có quan trọng không?
-     Có
-     Có ảnh hưởng đến các quyết định khác của cậu không?
-     Không
-     Vậy thôi, tớ chưa thích trả lời
-     Vậy. Hẹn hò với tớ, ok?
-     Tớ không nghĩ hẹn hò với đứa đã từng ngủ hoặc hẹn hò với gần nửa thành phố là ý kiến hay
-     Đã từng thôi
-     Tớ cũng ko tin con người có thể thay đổi
-     Tsss, nhưng giờ tớ chỉ muốn hẹn hò với cậu. Hiểu ko?
-     Hiểu
-     Nghĩa là đồng ý à?
-     Không
-     Vậy muốn tớ làm gì?
-     Đùa à?, Thường thì chỉ những người khác phải hỏi cậu nên làm gì với gái chứ cậu có bao giờ phải hỏi ai đâu
-     Time passes, people change mà
-     Éo tin
-     Thôi được,
-     Được cái gì?
-     Tớ sẽ có cách làm cho cậu tin mà  ko cần hét lên ở đây. Làm thế kể cũng hơi mất mặt
-     Cấm tặng hoa, viết thơ, gửi nhạc, đứng dưới cổng đánh đàn nghe ko
-     Thần kinh à? Nếu não tớ chỉ nghĩ ra được mấy cái tối kiến đấy thì tớ  đã không  bao giờ tán được gái.
-     Ờ
-     Thế đek nào tớ lại thích một đứa unstable, điên rồ, chân ngắn lại còn chửi bậy ngay với đứa vừa tỏ tình với nó được nhỉ
-     Your choice honi
……...

chuyện nhảm lúc nửa đêm viết trong lúc đang vô cùng buồn ngủ

tối Mạnh đi ĐN, Mun đi ăn với cty, mình hẹn  đi chơi, đến phút chót C phải ở lại cty muộn vì nhiều việc, mình ngồi nhà vừa rảnh vừa (hơi) chán, cộng thêm với mùa đông dễ đói ngồi ăn nhảm một lúc phát hiện ra vừa xem xong phim thì cũng ăn hết nửa con gà với gần cả cân nho. Tối muộn C chạy qua, mang cho mình một đống hoa quả và bia chuộc lỗi hỏi mình tối ăn gì, mình trả lời xong C chỉ biết lè lưỡi kêu với cái kiểu ăn xuống chập chờn nay no mai đói như này chỉ nay mai là mình sẽ thành con lợn béo quay béo quắt. [Đoạn này mình viết rất nhảm trong lúc đang nghe điện thoại, mắt lờ đờ buồn ngủ nghĩ được câu nào viết luôn câu đấy quyết ko sửa lai]

Hôm nay trong lúc đợi phỏng vấn mình mua được cái đèn ngay cạnh chỗ phỏng vấn khắc hình rừng cây lấp lánh đẹp tuyệt diệu lại còn bật đèn bằng cảm ứng, còn có cả 3 mức ánh sáng khác nhau. Cái đèn kì diệu hết sức không chỉ vì nó quá đẹp mà vì nó đầy cây, mình lúc nào cũng thích cây, bị cuồng cây, đến cái hình xăm duy nhất trên người cũng là một cái cây. Buổi tối, mình để đèn nhỏ nhỏ đi ngủ cảm giác cứ như là đang ngủ dưới một rừng đầy cây. Đại loại hôm nay sau khi phỏng vấn bị test đủ kiểu tiếng anh tiếng việt sau đấy đi ăn trưa 2 tiếng với khách rồi về cty họp liền 4 tiếng hình như mình có dấu hiệu rối loạn về ngôn ngữ. Hoặc cũng có thể lúc trưa ăn nhầm cái gì nên tối về bị tăng động.

Cuối năm làm xong AGR mình định đi chơi một chuyến, định đi Đà Lạt hoặc Sing mà nghĩ mãi chưa quyết định được nên đi chỗ nào để còn đặt vé. Quanh đi quẩn lại cuối cùng mình vẫn là con ba phải nhất quả đất

Tuần trước chị H lò dò lôi điện thoại mình ra xem ảnh nhìn thấy ảnh hai đứa xí xớn chụp với nhau thì gào ầm lên khắp nơi là mình có bồ, rồi còn lừa đảo chụp lại màn hình điện thoại của mình. Mình chả sợ mấy chuyện chim lợn, chỉ sợ nói trước bước mãi ko qua nên cứ im ỉm cười cười ko nói không cũng không nói có. Lúc mình kể cho nhân vật còn lại trong ảnh nghe chuyện con nhợn í chỉ cười ngất bảo hay là bọn mình làm tới luôn cho thiên hạ bõ công bàn tán.

Nói đi nói lại thì vẫn là nói nhảm, chuyện nghiêm túc duy nhất mà mình nghĩ mãi chưa ra là không biết tình cảm của mình là kiểu tình cảm gì, có bi kịch đến mức vì mùa đông mà va phải nhau hay không. Nhưng nói chung chuyện nghiêm túc đấy mình nghĩ mãi chưa ra, chắc phải đợi qua mùa đông sang mùa hè mới trả lời được.

12 tháng 11, 2015

quảng trường là một lời hẹn

Q đi châu âu mấy tuần một mình, cách mấy ngày lại gọi về hoặc gửi cho mình vài cái ảnh kể là châu âu mùa thu đẹp lộng lẫy mà lạnh vật ra dù vẫn nắng. Q hỏi mình muốn quà gì để nó mua. Mình nhắn tin bảo nó chẳng cần mua gì, chỉ cần đến Paris nhặt cho mình 1 cái lá vàng, đến Berlin, Rome, Mandrid mỗi chỗ nhặt cho mình một cái lá rụng dưới chân là được rồi. Nó kể là lúc đấy đang đứng trên quảng trường đọc tin nhắn của mình xong cười phá lên như điên vì thấy nó giống ông bố còn mình giống con nhân vật chính nghèo khổ trong cái phim cổ tích vẹo vọ nào đấy nó từng xem.  thậm chí thấy mình đòi hỏi quá ít về mặt vật chất nên nó còn nhiệt tình hứa hẹn khi nào về sẽ chọn ra mấy chục cái ảnh nó chụp châu âu đẹp nhất in hẳn ra tặng mình.
đọc tin nhắn của nó xong ngồi nghĩ đi nghĩ lại thấy đúng là mình chẳng thiếu cái gì thật. tiền kiếm được chưa đủ mua nhà như T nhưng đủ để mua những thứ mình thích, công việc lúc này lúc khác nhưng cũng được sếp ưu ái, "gia cảnh" thì hơi phức tạp nhưng cơ bản là cứ mặt dày thì cũng chẳng sao. mình chỉ mơ đi châu âu một tháng hay vài tháng mà mãi chưa đi được vì cứ phải đấu tranh xem nên kiếm tiền để tiền đi chơi hay để dành tiền mua nhà như T.
mấy hôm nay từ hôm nói chuyện cưới xin của thằng em, mẹ suốt ngày "dằn vặt" mình để mong mình biết xấu hổ mà đi lấy chồng đi nhưng mãi mình không biết xấu hổ, chỉ càng thấy sống như này cũng dễ chịu. C bảo não mình, cái phần điều khiển cảm xúc chắc chắn là có vấn đề nên nó xếp mình vào loại chậm yêu, chậm tiêu, chậm cảm. Nó bảo chính vì thế nên chuyện iêu đương của mình thành ra lúc nào cũng như đuổi bắt, cứ đến lúc mình bắt đầu ngấm hay nhận ra hay học được thì tềnh iêu nó  ngồi lâu ê mông quá hoặc chán quá chạy mịa nó đi rồi. nghe nó nói mãi cũng thấy đúng, nhưng cũng chỉ chép miệng vài cái kêu chắc số tao thế, chắc kiếp trước ăn ở không ra gì hoặc ăn thịt nhiều nên giờ phải ở đợ trả nợ.
thời tiết tháng mười một ở thủ đô như dở hơi sáng nắng chiều mưa trưa tối thì đek biết đường nào mà lần. hoa sữa thì nở đến 3 đợt rồi chả biết bao giờ mới lạnh còn mặc áo len quàng khăn len mua ở đà lạt

7 tháng 11, 2015

Lưu Quang Vũ

Em kỳ lạ làm sao, tôi vừa yêu vừa sợ
Đã tránh đi vẫn muốn tìm gặp nữa
Quá xa xôi em lại quá gần
Lúc kiêu ngạo lúc như cô gái nhỏ
Xách đôi guốc mòn trong khu rừng lạ
Nhiều bùn lầy và đom đóm ma
Tôi thương em, thương đến xót xa
Em quá hiểu tôi, tôi e ngại
Khao khát của em không phải của người con gái
Không có ở người con trai

Nỗi buồn riêng trong cây
Chỉ có mình em biết
Suốt đời không ngủ được
Là ngọn gió heo may
Trời rộng của anh ơi
Biết em xa thẳm thế
Vẫn muốn bồng trên tay

Nơi đảo xa chỉ có nước với trời
Nơi cát vắng em đi bao ngả gió
Nửa đêm nỗi nhớ
Đập cửa gọi tên
Lần đầu tiên nghĩ trọn về em
Chẳng biết giấu lòng mình
Anh trẻ dại anh có bao tính xấu
Trước mặt em anh cứ huyên thuyên
Đỏ mặt sợ mình lố bịch
Có ích gì đâu có cách nào cứu vãn
Người đã lên đường, tàu đã đi xa

Anh chỉ là ngọn lửa ở thềm ga
Sao cứ đêm ngày khao khát
Nghĩ về em không một phút nào yên
Ngoài kia, mưa trong nắng sáng bừng lên
Như những nắm hoa ai ném vào cửa kính
Dãy phố xám hết nằm trong gió lạnh
Em đi xa em trở lại rồi
Anh vẫn rụt rè không dám nói
Chẳng lẽ em chưa biết hay sao

Em lấy nụ cười giấu nỗi lo âu
Che yếu mềm bằng những lời giễu cợt
Em gượng bông đùa mà anh như muối xát
Ước chi còn tất cả để trao em
Mơ ước, tình yêu, nỗi vui sướng đầu tiên
Gửi em hết, em đừng đi vắng nữa
Nắng mong manh, cánh xoan cao bỡ ngỡ
Những dòng thơ anh viết đã vui hơn
Ta sẽ ra ngoại thành xem rau cải lên non
Em trẻ đẹp như ngày ta mới gặp
Anh lại có sự tươi bền từ đất
Nói với thời gian bằng sắc cỏ xanh rờn.

5 tháng 11, 2015

nhật ký nhạt nhẽo


Đời sống tinh thần vô cùng nhạt nhẽo vì 2 tuần rồi không được đi chơi, không shopping, không tiêu tiền, thời gian làm overtime tháng 9 hơn sáu chục tiếng có lẻ. Tiền overtime gần bằng một nửa tiền lương.

Mấy đêm rồi thức làm proposal cho Audi người ngợm rã rời tê tái nhưng bù lại lâu lắm mới có cảm hứng để hùng hục vẽ vời sáng tạo, hăng hái đến nỗi phần key moment gửi hẳn cho khách hàng hẳn 5 options làm khách hàng gọi điện la oai oái kêu sao em trâu bò thế . Từ đầu năm đến giờ mang tiếng được (bị) ưu ái on top toàn job lớn, khách VIP chủ tịch nước, chủ tịch tập đoàn toàn cầu, tổng thư kí Liên hợp quốc đủ cả nhưng chẳng có chương trình khỉ nào hay ho hoặc được bay bổng sáng tạo cả. May ra có chương trình của Pan với Helux, sếp tây công ty tây nên concept mới mẻ văn minh lịch sự, không cấm sáng tạo. Các chương trình còn lại format chán ko thể tả, khách hàng thì củ khoai củ chuối ko thể tả. Cuối năm nay Mobifone cancel RS nên chỉ ao ước được nhảy vào làm countdown cho Heneiken hay Yamaha, làm không công hay chỉ cần bidding thôi cũng đã vui lắm rồi.


Vì đời sống tinh thần vô cùng đơn giản ếu có gì vui vẻ nên vào đây viết tạm vài câu ghi nhớ cho chỗ này khỏi bốc mùi ẩm mốc, post cái ảnh sân khấu đẹp rồi lại đi làm tiếp.