30 tháng 1, 2012

11:23

có những lúc thật sự muốn đi ngủ, và không cần tỉnh dậy nữa
nhưng sáng sáng vẫn tỉnh dậy, thấy lại là một ngày mới. rồi thấy cũng không phiền gì vì mình đang sống. miễn là đang sống. được sống. thì chuyện gì rồi cũng sẽ qua

ngày mai giỗ em gái
chắc mẹ sẽ lại buồn

người yêu cũng đang buồn. không gặp được, cũng không gọi điện được. lục tung cả đầu óc cũng ko biết làm thế nào để giúp người yêu đỡ buồn. cuối cùng nghĩ ra được mỗi một cách là buồn theo người yêu.


ai cũng có lúc buồn tơi tả
mà vẫn sống nên vẫn phải cố gắng thôi
no more way

29 tháng 1, 2012

29

hóa ra sống một mình nhiều dần dần rồi cũng có lúc thấy sống một mình thật là buồn tẻ.

đang ở nhà tươi vui có bố có mẹ có em trai, có sáng sáng bố vào hò hét tung chăn gọi dậy. tưởng chán thế mà lại vui.
cái phòng trọ bé tẹo, không có thằng em tự nhiên im ỉm, cứ đi ra đi vào rồi cũng chẳng buồn nấu nướng gì. một cái nhà buồn nhất là cái nhà mà bếp không mấy khi có lửa.

hà nội thật chẳng có gì vui
mùa xuân cũng chẳng có gì vui (chỉ có ẩm ướt, bẩn bụi, chẳng thấy tươi đẹp với tràn đầy sức sống như người ta nói)
bố khỉ

28 tháng 1, 2012

lại đi bên nhau bình yên bình yên







Nhạc sỹ: Phú Quang
Thể hiện: Hồng Nhung


Rồi cũng về lại phố xưa
Về trong mùa thu bồi hồi làn mưa lối vắng


Rồi cũng về lại phố quen
Về trong tình em dịu dàng, dịu dàng



Lại đi bên em bình yên, bình yên
Cơn gió lang thang về chốn quê nhà


Về ghé con sông từng đêm, từng đêm
Rì rào bên ta nỗi nhớ khơi xa



Lại nghe yêu thương trào dâng lòng tôi
Và nghe khát khao trong tiếng em cười



Dù mai cách xa người ơi
Tình yêu này vẫn còn mãi trong tôi


.

khi ngồi chông chênh trên chuyến xe chật kín trở về nhà tôi nhận ra chẳng có gì níu chân tôi lại với thành phố này
ngoài Anh

nên suốt cả chuyến đi dài mệt mỏi, tôi chỉ nghe duy nhất một bài hát. về sự trở về



.


tết năm nay không có nắng như năm trước. mưa suốt. rét mãi.
không có chút ít nắng nào để tôi ngồi bên hiên nhà uống trà ngắm hoa lan của bố nở tưng bừng trong sân như năm trước
chỉ có một buổi chiều đầu năm cả nhà đi vắng, tôi ôm ghế ra ngồi cạnh cây hoa ngâu thơm dịu như mùa xuân của bố, nghĩ linh tinh về cuộc đời. tôi yêu những giây phút bình yên và tĩnh lặng như thế, ở nơi tôi đã lớn lên suốt 18 năm, và mãi mãi sau này là nơi tôi luôn muốn trở về mỗi khi cần thanh thản. (như hà nội của ông nhạc sĩ giọng khàn trong bài hát này)

27 tháng 1, 2012

Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn



Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn
Thì còn ai thèm đi đến cuối
Mà những đoạn đường dang dở những cuộc tình nham nhở
Cũng đâu có gì vui hơn.
Thà cứ đâm đầu leo lên yêu như mưa dữ sóng cuồng
Nếu chia tay rồi mới nhớ ra mình quên chưa hôn
Thì đừng ngại ngần quay xe lại
Nếu ngủ rồi mới nhớ ra mình quên chưa chúc ngủ ngon bằng câu nào êm ái
Thì phải tìm gặp người ta trong mơ và lặp lại trăm lần
Nếu có lúc ngồi bên nhau mà quên nắm tay lén lút dưới gầm bàn
Thì khi ra bãi giữ xe, phải nắm bù trước khi lục túi tìm thẻ xe, chìa khóa
Tóm lại là đừng bao giờ, đừng bao giờ để lỡ
Nhận và cho những ngọt lịm, xôn xao
Tóm lại là cuộc đời này ngoài chuyện yêu đương thì còn quái gì vui đâu
Sao còn tiếc còn sợ còn nghi ngại và còn bỏ lỡ
(Tôi gớm những kẻ ăn bánh mì nửa ổ,
Thuốc hút nửa chừng và yêu cầm cự cho hết tháng đoạn ngày thôi)

Nguyễn Thiên Ngân

20 tháng 1, 2012

mẹ

Mỗi lần nghe phố nghèo bằng cái giọng ma mị của Hà Trần lại nhớ mẹ khủng khiếp, nhớ đến có thể khóc ngay khi còn nghe chưa xong nửa bài hát.

Lần đầu tiên nghe bài này là hồi đại học, là một cậu bạn bật cho nghe. Cậu bạn mới mất mẹ có đôi mắt buồn đến mức nhiều khi nói chuyện tôi không dám nhìn vào đó.
Bạn bảo mẹ bạn mới mất. Khi mẹ bạn còn sống bạn luôn tìm được vô số lí do để không về thăm mẹ. Sài Gòn phồn hoa tấp nập quyến rũ bạn, cuộc sống sôi động cuốn hút bạn, những chuyến đi xa cuốn hút bạn. Bạn tự bao biện cho mình rằng thành phố này xa xôi quá, đi lại vất vả quá, bạn bận đi chơi với bạn, bận làm thêm kiếm sống, cuối cùng suốt gần 1 năm không về thăm mẹ lần nào. một ngày cuối tuần mẹ bạn gọi điện kêu nhớ bạn, dặn bạn nhớ giữ sức khỏe. Chỉ là một cuộc điện thoại bình thường nhưng là cuộc điện thoại ám ảnh mãi với bạn. Vì hôm sau bạn biết tin mẹ mất.
Cậu bạn không khóc, nhưng mắt bạn mỗi khi nói về mẹ luôn khiến người khác muốn khóc.

Tôi nhớ có một lần nghỉ lễ hai chị em đều không về, mẹ gọi điện cho tôi. Mẹ khóc. Mẹ bảo những nhà xung quanh con cái về đông vui, chỉ có nhà mình thui thủi mỗi bố với mẹ. Mẹ bảo mẹ ốm yêu thế này chẳng biết sống được bao lâu nữa , nên tranh thủ về được với mẹ lúc nào thì về. Mẹ không trách đứa nào nhưng tôi ngồi khóc mãi không dừng được sau đó. Rồi tự thấy mình tệ bạc. Chẳng có bất cứ lí do nào xứng đáng với nỗi buồn tôi mang đến cho mẹ.

Tôi cũng chẳng biết sau này tôi sẽ sống được bao lâu sẽ yêu ai, sẽ lấy chồng hay sống một mình mãi. Nhưng tôi biết mãi sau này trong cuộc đời tôi cũng không có ai yêu tôi vô điều kiện như bố và mẹ. Người yêu dù yêu tôi mấy cũng có thể có ngày bỏ tôi đi, thậm chí người tôi sẽ lấy làm chồng có thể một ngày cũng không còn yêu thương tôi nữa. Bạn bè dù thân thiết cũng có cuộc sống riêng. Kể cả nếu sau này tôi có con rồi con tôi cũng sẽ một ngày bay xa khỏi tôi. Chỉ có bố và mẹ tôi là mãi ở đó, yêu tôi bất kể tôi xấu xí, xinh đẹp thành công hay thất bại.
Vậy mà như mọi đứa con khác, điều tôi làm được nhiều nhất, có lẽ là làm cho mẹ buồn.

17 tháng 1, 2012

lảm nhảm

nồi cháo nấu dở
tủ lạnh trống không
mùa đông lông bông
cũng không ở lại

đường dài xa ngái
người ở rồi đi
nước mắt làm chi
nỗi buồn vẫn đấy

[...]

7 tháng 1, 2012

GỠ LEN

giải quyết những khó khăn trong cuộc sống cũng giống như khi gỡ một cuộn len rối.

lúc đầu rất khó chịu, nóng lòng nhưng nếu cứ tỉ mẩn dần dần giải quyết từng nút thắt một rồi đến một lúc mọi chuyện sẽ trở nên suôn sẻ và dễ dàng.
                                 chỉ cần không có ý định bỏ cuộc



và quan trọng nhất, là cảm giác sau khi gỡ xong một cuộn len tưởng như không thể gỡ đuỷocj

VÔ - CÙNG - TUYỆT - VỜI

5 tháng 1, 2012

Lắng nghe lời thì thầm của trái tim

[bài đọc đầu tiên cho năm mới]


Phạm Lữ Ân

Khi đọc truyện Gatsby vĩ đại của Scott Fitzgerald, tôi vô cùng thích thú với đoạn mở đầu:

"Hồi tôi còn nhỏ tuổi, nghĩa là hồi dễ bị nhiễm các thói hư tật xấu hơn bây giờ, cha tôi có khuyên tôi một điều mà tôi ngẫm mãi cho đến nay:
- Khi nào con định phê phán người khác thì phải nhớ rằng không phải ai cũng được hưởng những thuận lợi như con cả đâu.
Ông vẫn không nói gì thêm, nhưng vì hai cha con chúng rôi xưa nay vẫn rất hiểu nhau mà chẳng cần nhiều lời nên tôi biết của ông còn nhiều hàm ý khác. Vì vậy tôi không thích bình phẩm một ai hết. Lối sống ấy đã mở ra cho tôi thấy nhiều bản tính kì quặc, nhưng đồng thời khiến tôi trở thành nạn nhân của không ít kẻ chuyên quấy rầy người khác." 

Tôi cũng rất thích một chi tiết trong truyện Doraemon, đó là mỗi khi Nôbita và Doraemon lạc vào một thế giới khác, bất cứ thế giới nào, thì ở nơi đó cũng xuất hiện những nhân vật có nhân dáng tương tự Nôbita, Xuka, Xêkô, Chaien,.., nhưng tính cách lại có thể rất khác. Điều đó luôn khiến tôi mỉm cười.


Cuộc sống này cũng vậy... Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể giống ta. Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể rất khác ta. Có người ưa tụ tập với bạn bè. Có người mê mải rong chơi. Có người chỉ thích nằm nhà để đọc sách. Có người say công nghệ cao. Có người mê đồ cổ. Có người phải đi thật xa đến tận cùng thế giới thì mới thỏa nguyện. Có người chỉ cần mỗi ngày bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà, tìm thấy mọt vạt nấm mối mới mọc sau mưa hay một quả trứng gà tình cờ lạc trong vạt cỏ là đủ thỏa nguyện rồi. Tôi nhận ra rằng, hai sự phấn khích đó có thể rất giống nhau. Cũng giống như người ta có thể phản ứng rất khác nhau khi đứng trước thác Niagara hũng vĩ, người này nhảy cẫng lên và ghi nhớ cảnh tượng đó suốt đời, nhưng cũng có người nhìn nó và nói: "Thác nước lớn nhỉ?" rồi quên nó đi ngay sau khi trở về nhà mình. Sao ta phải lấy làm lạ về điều đó? Sao ta phải bực mình về điều đó?Sao ta lại muốn rằng tất cả mọi người đều phải nhảy lên khi nhìn thấy thác Niagara?

Chúng ta vẫn thường nghe một người tằn tiện phán xét người khác là phung phí. Một người hào phóng đánh giá người kia là keo kiệt. Một người thích ở nhà chê bai người khác bỏ bê gia đình. Và một người ưa bay nhảy chê cười người ở nhà không biết hưởng thụ cuộc sống... Chúng ta nghe những điều đó mỗi ngày, đến khi mệt mỏi, đến khi nhận ra rằng đôi khi phải phớt lờ tất cả những gì người khác nói, và rút ra một kinh nghiệm là đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng. Cách đây nhiều năm, khi xe hơi ở Việt Nam vẫn còn là thứ vô cùng xa xỉ, người bạn của tôi sau một thời gian quyết tâm dành dụm và vay mượn đã mua được một chiếc. Chỉ là một chiếc xe cũ thôi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh ấy chỉ là một nhà báo với thu nhập vừa phải và vẫn đang ở nhà thuê. Gia đình phản đối nói anh phung phí. Đồng nghiệp xì xầm rằng anh đua đòi. Bạn bè nghi ngại cho là anh học làm sang. Nhưng anh vẫn lẳng lặng làm. Và anh tâm sự với tôi rằng: từ hồi còn nhỏ xíu, anh đã luôn mơ ước mình được ngồi sau vô lăng, được tự lái xe lên rừng xuống biển. Ước mơ đó theo anh mỗi ngày. Vì vậy anh đã gom góp suốt thời gian qua, cho đến khi có thể mua được một chiếc xe cho riêng mình.Chỉ thế thôi. Rồi anh nhìn tôi và hỏi: Tại sao tôi phải trì hoãn ước mơ chỉ vì sợ người khác đánh giá sai về mình? Sao tôi phải sống theo tiêu chuẩn của người khác?

Tôi không thể tìm ra một câu trả lời đủ thuyết phục cho câu hỏi đó. Bởi thế tôi luôn mang theo câu hỏi của anh bên mình. Nó nhắc tôi rằng, rất nhiều khi chúng ta vì quá lo lắng về những điều người khác đã nói, sẽ nói, và có thể nói mà không dám sống với con người và ước mơ đích thực của mình.

Một người bạn khác của tôi đeo đuổi việc làm từ thiện quyên góp, chia sẻ. Ban đầu vì lòng trắc ẩn. Rồi vì niềm vui cho chính bản thân. Rồi như một món nợ ân tình phải trả. Rồi như một cuộc đời phải sống. Chị như ngọn nến cháy hết mình cho người khác. Ấy vậy mà rất nhiều lần tôi thấy chị khóc vì những lời người khác nói về mình. Như vậy đó, kể cả khi ta hành động hoàn toàn vô vị lợi, cũng không có nghĩa là ta sẽ ngăn ngừa được định kiến và những lời gièm pha ác ý. Vậy sao ta không bình thản bước qua nó mà đi ?

Thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp những người tự cho mình quyền được phán xét người khác theo một định kiến có sẵn. Những người không bao giờ chịu chấp nhận sự khác biệt. Đó không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó. Cuộc sống của ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, vậy nếu bị điều khiển bởi định kiến của những người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thể thôi sợ hãi, và thử nghe theo chính mình ?

Thật ra, cuộc đời ai cũng có những lúc không biết nên làm thế nào mới phải. Khi ấy, ba tôi dạy rằng, ta chỉ cần nhớ nguyên tắc sống cơ bản cực kì ngắn gọn: Trước hết, hãy tôn trọng người khác. Rồi sau đó, nghe theo chính mình. Hãy tôn trọng. Bởi cuộc đời là muôn mặt, và mỗi người có một cách sống riêng biệt. Chẳng có cách sống là cơ sở để đánh giá cách sống kia. John Mason có viết một cuốn sách với tựa đề "Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết như một bản sao" Tôi không biết nó đã được dịch ra tiếng Việt chưa, nhưng đó là một cuốn sách rất thú vị. Nó khiến tôi nhận ra rằng mỗi con người đều là một nguyên bản, duy nhất, độc đáo và đáng tôn trọng.

Tôi luôn xem nguyên tắc ấy như đôi giày mà tôi phải mang trước khi ra khỏi nhà. Xỏ chân vào đôi giày đó, và đi khắp thế gian, đến bất cứ nơi nào bạn muốn. Con người sinh ra và chết đi đều không theo ý mình. Chúng ta không được sinh ra với ngoại hình, tính cách, tài năng hay sự giàu có mà mình muốn chọn lựa. Nhưng chúng ta đều có một cơ hội duy nhất để được là chính mình. Chúng ta có một cơ hội duy nhất để sống như mình muốn, làm điều mình tin, sáng tạo điều mình mơ ước, theo đuổi điều mình khao khát, yêu thương ngơời mình yêu. Bạn biết mà, cơ hội đó chính là cuộc đời này - một chớp mắt so với những vì sao. Bởi thế, đừng để mình cứ mãi xoay theo những tiếng ồn ào khác, hãy lắng nghe lời thì thầm của trái tim.