29 tháng 9, 2010

thu

Vậy mà hiện tại của mình lại đang quá ư chật hẹp với duy nhất 3 địa điểm: công ty - nhà - bệnh viện. Quay cuồng đến mức thứ đầu tiên nghĩ đến khi về nhà là giường và điều đầu tiên nghĩ đến là ngủ. Ngoài ra thói quen mới nhất được hình thành là bật dậy lúc nửa đêm vì chưa đánh răng, chưa tắt ti vi, chưa tắm gôi hoặc tệ hơn là quên chưa làm việc gì đó.
Ôi mùa thu đẹp của tôi lại cứ đang ào ào đi ngoài kia

27 tháng 9, 2010

tôi của một ngày bình thường


Ảnh: Tin Nguyen
hôm qua tôi mơ một giấc mơ kì quặc và vô lý xoay quanh một nhân vật mà tôi mới chỉ gặp đúng một lần. Tôi cảm nhận được nỗi cô đơn sâu đậm bao trùm lên tâm hồn ấy. dù vẫn có một người yêu thương ở bên, dù vẫn bạn bạn bè bè nhưng từng câu chữ tôi đọc được đều vẫn thấy cô đơn hoang mang giữa chốn loài người. Con người ấy có một nét gì buồn bã như Trịnh, mà cũng lại thích nghe Trịnh. Hoàn toàn không liên quan đến tôi, vậy mà trong giấc mơ của tôi con người ấy trở đi trở lại không chỉ một lần. Rõ ràng là xa lạ mà tôi thấy gần gũi như chính một người từ lâu đã ở bên cạnh tôi. Cảm giác này thật không sao hiểu nổi.

Hà nội vào thu hoa sữa nở tràn ra khắp nơi. Phố dài sâu, rộng mê mải nhưng buồn và khó yên. Khó yên và không thể yên. Không thể yên nghĩa là không thể yên. Nghĩa là đi ngoài đường cũng nghĩ ngợi, ngồi trong nhà cũng nghĩ ngợi, nhe nhạc vui cũng không thấy rất vui, nghe nhạc buồn lại càng thấy buồn, nghe nhạc hạnh phúc thì thấy mơ hồ, nghe nhạc tan vỡ thì thấy cô đơn gấp đôi. Cứ mong ngóng mãi mùa gió mà đến mùa gió lại cứ hay chơi vơi như thế. vậy mà vẫn cứ mong, vẫn chờ, vẫn mơ giống như con chim trong truyền thuyết biết là đâm vào gai nhọn thì sẽ đau đớn nhưng vẫn cứ lao vào chỉ để cất lên tiếng hót cuối cùng.

tôi của một ngày bình thường không rực rỡ

14 tháng 9, 2010

Nếu anh không đến - đoàn minh phượng

Nếu anh không đến
Em không có gì đo đạc nỗi cô đơn
Không nghe tiếng thở của linh hồn, và niềm thương nhớ
Một buổi chiều không tiếng động
Một buổi chiều êm

Nếu anh không đến
Em, đã bị xóa đi trong sự nhàn rỗi và nỗi thờ ơ,
Ngồi bên cửa cuối gian phòng này
Không biết trời đã bao giờ có mưa, hay là nắng
Ngàn buổi chiều êm

Nếu anh không đến
Em nhẹ như hương và mềm như khói
Thời gian êm ái đã xóa nhòa tất cả những ngày xanh
Ngàn buổi chiều êm tràn dâng thành biển cả
Không còn cõi bờ, không còn anh

Nếu anh không đến
Đêm duỗi những ngón yên lành ve vuốt ngực môi em
Bàn tay chìm vào da thịt, chợt mất rồi biên giới
Có ai chăng thổi hư vô vào chân tóc
Đưa em vào chốn này, hạnh phúc của thinh không

Không còn buổi chiều nào
Không còn nơi đâu
Không còn em

thích

Don’t touch me with your love
I’m all thin ice.

Do let me die
Untouched by the cold of your fire.

Đừng chạm vào em
Bằng tình yêu của anh
Em là băng mỏng

Hãy để em chết
Không biết đến
Lửa tình anh giá lạnh

13 tháng 9, 2010

một mình

1. "con người chỉ lớn lên trong chính nỗi cô đơn"

cứ mỗi khi trời lạnh là cứ bị miên man với bài nhạc ấy. Giọng điệu ma mị đến rùng mình của Hà Trần cứ thấm vào từng tế bào, bám rễ vào mọi suy nghĩ của thời khắc đó.
Tôi nhớ, tôi "phải lòng" bài nhạc này vào một đêm mùa đông thừa lạnh thiếu ấm cho việc ngồi nghe nhạc một mình. Vậy mà tôi không thể dứt ra được dù ca từ cứ khơi lên trong người ta cả một chuỗi những lắng đọng dài dằng dặc. Nghe như thể đang bị bỏ rơi, như đang kiệt sức trong cuộc chiến với nỗi cô đơn của chính mình (cảm giác này gần giống với khi ngồi cheo leo ở góc cầu thang nhìn xuống đường vắng và nghe If you want me ở chốn núi rừng hoang vu xa lạ). Những mối tình đã qua, những người cũ đã xa, những yêu thương đã mất, những chia tan không bao giờ gặp lại...Tất cả đều thoáng chốc vụt qua rồi tan biến.
Con người cần bao nhiêu cô đơn mới đủ để lớn lên?

2. hà nội
Tôi vẫn cứ lẩm nhẩm giai điệu ấy lúc ngồi nhà thờ với bạn vào một ngày muộn, nghe chuông đồng hồ kêu và gửi xe đi bộ lòng vòng phố cổ. Thói quen cũ hoặc vì chưa nghĩ ra điều gì mới mẻ hơn để làm. Bạn quen quán quen thức uống quen đến giọng nói khuân mặt cũng quen thân nốt. Vẫn là những ngày bình thường như thế mà có lúc thấy bình yên có lúc lại thấy mình cũ kĩ đến mòn vẹt cả tuổi trẻ. Sau bao lâu vẫn cứ kêu gào với nhau rằng yêu Hà Nội lắm mà đứa nào cũng có cả núi dự định đi xa. Chắc có lẽ phải đi xa mới nhận ra đủ tình yêu để quay về. Càng ngày tôi càng tin như thế.

3. "nhớ người dưng xa muôn trùng"
tôi tin rằng tình yêu là một món quà phải kiên trì mới có được. nhưng giờ tôi không còn đủ tình yêu để có thể nhớ nhung đến không ngủ được. chỉ đủ để thoảng khi đi qua những đoạn phố quen lạnh (như tối nay) tôi vẫn nhớ về những "người dưng" đã ở xa lắm. gặp gỡ nào ban đầu cũng bắt đầu là người dưng, rồi quen, rồi thân, rồi đi xa hơn hoặc cũng có khi lại trở về xa cách hơn cả khi chưa từng quen biết. vốn dĩ mọi bắt đầu đều là bước khởi đầu của kết thúc hay kết thúc mới là điểm đầu tiên để bắt đầu? nếu trả lời được chắc tôi đã không hay thức muộn.

4. nhà tôi chẳng có chú ve sầu nào nằm chết bên cửa sổ
Bên cái cửa sổ không có ve sầu nào nằm chết, hồi còn ở một mình tôi hay ngồi đọc sách nghe nhạc trên cái ghế nâu được tặng, dù buồn hay vui vẫn thấy đời trôi đi rất yên. Nếu cánh cửa sổ màu xanh nữa thì chắc tôi sẽ không bao giờ chuyển đi khỏi nơi này mất. (tinh yêu cứ hay dẫn dụ người ta đến những ý nghĩ kỳ quặc như thế đấy). Phía ngoài cửa sổ bầu trời lúc nào cũng rộng và cây hoa đại không khi nào thôi nở hoa từ khi tôi dọn đến. Cả cửa sổ và khoảng không ngoài ấy đều rộng hơn ở nơi ở cũ rất nhiều chỉ có điều có chỗ nào để treo chuông gió. Bạn bảo thế cũng tốt, đỡ phải nghĩ miên man về chuyện xưa. Kỳ thực, chuyện xưa cũng đâu có gì nhiều, ai chẳng có một thời như thế - cái thời có ít vốn nông nổi dùng mãi vẫn chưa thấy hết. (Không biết sau này già đã chịu dùng hết hay chưa.)

5. đêm rất yên
và rằng chắc chăn tôi nên đi ngủ với cái bụng trống rỗng vì thói quen lười ăn tối.



P/S:

Rượu một mình với ngọn đèn đêm.
Khi gió thu về, một chú ve sầu nằm chết bên thềm cửa sổ mùa thu.
Rượu một mình, biết cạn cùng ai.
Ai người tri âm?
Ai người tri kỷ?
Cùng ta cạn với núi cao, năm nào đôi chân chưa mỏi.
Cùng ta cạn với suối sâu, với người sốt rét qua cầu.
Cùng ta cạn với rừng già bạn ta yên nghỉ.
Biết có bao giờ về uống cùng ta?
Cùng ta cạn với phong ba, yếm đào che cơn gió lạnh.
Rượu say, gió buốt sau lưng, nhớ người dưng xa muôn trùng.
Cùng ta cạn với lửa hồng trong ta giá lạnh.
Ngọn lửa lay lay như có ai về.
Rót cho đầy mãi, ước mơ rồi sẽ thành kỷ niệm.
Rót cho đầy mãi, đắng cay rồi sẽ thành tiếng hát:
“Con người, con người chỉ lớn lên trong chính nỗi cô đơn.
Con người, con người chỉ lớn lên trong chính nỗi cô đơn..!!!!”

gặp lại

Cảm giác gặp lại "người tình" một thủa giống như tìm lại được một món bảo vật đã từng bị mất. Hân hoan và hạnh phúc. Chàng trai ấy đã từng xuất hiện trong biết bao giấc mơ một thủa của ta - người mà ta nghĩ luôn ở trên một tầm xa đủ để không bao giờ (hoặc không muốn?) chạm tới được. Sau một khoảng thời gian đủ dài và đủ rộng những ý nghĩ về chàng trai ấy đã phủ đầy bụi thì bỗng một ngày đẹp trời ta tình cờ gặp lại, tình cớ đứng ngay gần nhau, nói chuyện với nhau, nhìn vào mắt nhau như chưa từng có khoảng cách nào cả. Cứ như thể có một giấc mơ trong quá khứ phút chốc trở thành sự thật. Và ta thấy lòng mình reo vui hân hoan.

Rồi sau những phút giây ngây ngất ấy ta sẽ dần nhận ra, chàng trai đứng trước mặt ta đã không còn là chàng trai mà ta thầm thương thầm nhớ từ những ngày xưa nữa. Là vì thời gian đã biến đổi chàng trai mang dáng dấp của một người đàn ông đang trưởng thành hoặc đôi khi biến đổi thành một con người hoàn toàn không còn như ta từng nghĩ đến. Nên ta thấy lòng nhẽ bẫng giống như đang định bước lên bậc thang đột nhiên gặp phải một khoảng không bằng phẳng. Nên đôi khi sẽ thấy một thoáng hụt hẫng bâng quơ xen vào.

1 tháng 9, 2010

nhiều cách sống

"Có ai nghĩ đến chuyện gặp lại quá khứ chưa (một kiểu ăn cắp đơn điệu theo cách thức khác). Mà quá khứ có gì đâu sao cứ tiếc mãi thế, cứ đè nặng tâm trí đến thế, cứ khơi gợi nhiều vết thương tấy đỏ đến thế. Trí nhớ cần làm đúng phận sự của nó. Đẩy quá khứ đi. Mà quá khứ là gì? Đã ngắt với hiện tại bằng một dấu chấm xuống dòng.
Vậy cần xuống dòng đi thôi."
....