30 tháng 11, 2010

Mùa vọng


Một mùa vọng nữa lại sắp đến. Tôi dạo qua một vòng FB, thấy bạn bè tôi đều dành nhiều hy vọng cho mùa này. Tôi không hiểu nhiều về Giáng sinh, tôi cũng không có nhiều kí ức về mùa vọng. Giáng sinh với tôi thường chỉ là những tối ngồi một mình ở nhà với đống bỏng ngô, hoa quả xem Love actually. Giáng sinh với tôi có khi còn là đánh mất điện thoại bố mua tặng, là lời chia tay bất ngờ lúc nửa đêm. Vậy nên, dù trước đây tôi có niềm tin và ưu ái cho mùa này thì nó cũng đã dần dần rơi rụng đâu mất rồi.

Tôi thích nhìn mọi người xung quanh tôi háo hức chuẩn bị Giáng sinh, hăm hở mua quà cho nhau, hào hứng lên các kế hoạch đi chơi vào đêm mà ít người chịu ngủ. Tôi thích nhìn những khuân mặt tươi vui ấy lẫn trong sắc đỏ trắng xanh ngập tràn đường phố. Nhưng càng đến gần Giáng Sinh thì tôi càng có xu hướng thu mình lại như một thói quen không dễ gì phá bỏ. Tôi không thích những chốn đông người. Tôi thích ngắm nhìn đám đông hơn là hòa mình vào đó. Tôi thích xem những phim về Giáng sinh, thích câu chuyện kể về đêm đặc biệt này. Nó gợi lên sự ấm áp và nuôi dưỡng niềm tin, cả hạnh phúc hay nỗi buồn. Chúng đều là những gia vị cần cho cuộc sống. Hạnh phúc nâng người ta lên, nỗi buồn kéo người ta trở lại với bản ngã vỗn có, còn niềm tin giữ cho người ta đứng vững.


.
Bạn Tada mà tôi quen luôn viết những dòng tràn đầy ấm áp vào mùa vọng. Tôi thích cách chàng trai ấy viết và trải nghiệm cuộc sống. Nếu thực sự có những lời ước trong đêm Giáng sinh thì tôi ước mùa vọng năm nay tôi sẽ được tặng một cái nắm tay thật ấm và một cái ôm thật chặt trước khi năm mới.
Thế thôi ông già Noel bận rộn ạ.

29 tháng 11, 2010

Tình cờ

Nỗi nhớ mùa đông - Phú Quang

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=JWfUzGgrI5


Có phải cuộc sống đang cố chứng minh với mình rằng sự tình cờ là có thật hay không nhỉ?
Lần tình cờ thứ 3 rồi đấy..

Mình có nên nghĩ lại không?

24 tháng 11, 2010

chuyện


Nhiều khi tôi phân vân tự hỏi vào ngày sinh nhật tôi liệu người yêu cũ của tôi có nhớ về tôi không nhỉ? Suy cho cùng người yêu cũ của tôi là một chàng trai tốt, sau vài biến cố có thể ý nghĩ về anh không còn đẹp như tôi từng nghĩ nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của anh và trân trọng khoảng thời gian chúng tôi bên nhau. Quá khứ tình yêu của tôi với anh đã bắt đầu bám bụi, chỉ thỉnh thoảng trong đầu tôi vẫn còn vương vấn vài câu hỏi thế này. Nó cứ ở mãi đấy không chịu tan đi vì tôi còn chưa tìm được câu trả lời cho nó. Người ta yêu nhau rồi chia tay, gắn bó với nhau rồi quên nhau, không có gì phũ phàng, chỉ là những điều đang diễn ra hàng ngày trong cuộc sống. Tôi không hiểu hiểu làm thế nào mà chúng tôi có thể ở bên nhau suốt một khoảng thời gian dài đến thế. Vẫn cứ là một câu hỏi. Các chàng trai tôi thích thường khiến tôi mang đầy dấu hỏi . Như bây giờ tôi phân vân không sao tìm được cách nào khả dĩ gây ấn tượng được với chàng trai tôi đang thích.
Người ta chạy theo tình cảm của mình, cung phụng nó, bị nó dằn vặt nhưng còn khổ sở hơn nếu không nghe theo nó. Tôi nghĩ là một đệ tử thành tâm của nó. Tôi ít làm những việc không thích, tôi ít giữ kín được tình cảm trong lòng. Nếu tôi thích ai tôi sẽ cho người đó biết, bằng cách này hay cách khác. Nếu không nói ra được thì tôi bứt rứt không yên. Trong cuộc sống này, mỗi ngày tôi gặp biết bao nhiêu người mới nhưng khó khăn lắm mới tìm được một người mà tôi thích, vậy tại sao tôi phải để họ đi mất. Người khác có thể nghĩ thế này thế nọ, nhưng tôi không cần nhiều những thứ người khác cho là đáng giá. Cả lòng tự trọng, kiêu ngạo, ngông cuồng và vân vân những thứ khác nữa cũng tôi chẳng biết để làm gì nếu như điều tôi muốn nhất lại không có được.
Hết chuyện về người yêu cũ, chàng trai mới, quá khứ cuộc sống và tình yêu.
Thời tiết ngoài kia đang ảm đạm. Buồn cười là tôi lại thích những ngày thời tiết ảm đạm thế này. Ngồi cafe vỉa hè thì thích chết đi được

23 tháng 11, 2010

23.11

1. Tôi không phải chúa trời, nên tôi không thể cứu giúp tất cả những người khốn khổ mà tôi gặp. Tôi chỉ có thể làm được những việc nhỏ bé như cho người ăn xin ít tiền lẻ, mua của ông lão bán hàng khốn khổ vài gói hướng dương hay mua cho bà lão bán tăm mù ở cổng trường một gói xôi buổi sáng... Nhưng tôi vẫn thấy chạnh lòng khi gặp những người già mưu sinh ngoài phố. Mùa đông sắp đến rồi...

2. Tôi thích bộ ảnh Stockholm của anh L. Tôi tình cờ xem nó vào một buổi trưa trời bắt đầu trở lạnh. So với không biết bao nhiêu bộ ảnh tôi đã từng xem tôi thấy nó không quá đẹp, không quá đặc biệt nhưng lại gây cho tôi vài cảm xúc lạ. Tôi có cảm giác tìm được sự đồng điệu qua những khoảnh khắc được ghi lại bằng hình ảnh ấy. Tôi thích những khoảng lặng trong những khung hình. Vì tôi cũng ưa thích chụp những góc lặng như thế. Theo một cách hoàn toàn tự nhiên, những bức ảnh làm tôi liên tưởng đến người đàn ông bên cửa sổ trong clip Sad Angle. Tôi thích clip ấy và luôn mong người đàn ông của tôi sau này cũng biết ngắm nhìn cuộc sống (và tôi) dịu dàng như thế.
Tôi gửi một mess qua FB cho anh L mà hoàn toàn không mong đợi reply. Đơn giản là có những lúc như lúc này tôi muốn nói cho người khác biết suy nghĩ của tôi về họ.

3. Bắt đầu có gió lạnh rồi. Tối nay tôi sẽ chuyển đến chỗ ở mới. Hy vọng tôi sẽ quên được phần kí ức không yên lành của những ngày tháng còn yêu Neo say mê.

13 tháng 11, 2010

buồn

Đang buồn - nỗi buồn mềm mại & rộng rãi.
nên cứ chảy tràn.




muốn trốn vào một góc khuất ngồi suy nghĩ.



Ước gì có thể gặp lại.

ghi vội

sáng nay hai đứa tôi ngồi trong văn phòng nói chuyện với nhau, cả hai đứa đều nhận ra khi bỏ qua cơ hội ở đó là chúng tôi đã vĩnh viễn bỏ qua những cơ hội không bao giờ có lại nữa. Có thể sự thật đúng là chúng tôi đều chưa sẵn sàng, cũng có thể chúng tôi còn quá ít kinh nghiệm sống nên cứ để mọi thứ trôi mất rồi mới nhận ra. Tôi còn giữ được một ít niềm tin nhưng tôi bắt đầu hao hụt sạch tinh thần chiến đấu.
Tôi có thừa bản năng của một con mồi ngông cuồng nhưng quá thiếu tinh thần của một gã thợ săn. Việc cố gắng sống bằng một "tinh thần" khác khiến tôi mệt lử.
tôi vẫn còn nhớ có lần khi tôi than phiền với một người về chuyện lời hứa, phân vân, tình yêu người đó đã nói với tôi: "Vấn đề là em đã sẵn sàng chưa. Có thể em nghĩ em đã sẵn sàng nhưng thực ra là chưa..."Tôi đã không nghĩ nhiều về câu nói ấy cho đến tôi thử hành động khác đi và nhận lại được kết quả không như tôi mong muốn. Tôi bắt đầu suy nghĩ về nó. Tôi định sẽ gửi một email cho người đã hỏi tôi câu đó, nhưng trước khi gửi tôi nghĩ chính mình phải tự tìm ra câu trả lời cho mình.
Không ai có thể giúp tôi trả lời câu hỏi của chính tôi cả.
có thể một ngày nào đó trong tương lai gần hay xa, sau khi đã nhìn lại thấu suốt vấn đề và tìm được câu trả lời cho mình, tôi sẽ hài lòng hoặc không hài lòng, nuối tiếc hoặc không nuối tiếc. Nhưng sau tất cả những trải nghiệm này tôi nhận ra tình cảm khi giữ ở trong lòng thì yên vui hơn là được nói ra. Tuy nhiên con người lại cứ luôn có nhu cầu phải nói ra, phải để cho người khác biết là mình yêu quý họ. Không ai đủ sức cho đi mãi mà không cần nhận lại. Đó là bản năng.
Bản năng của tôi mệt quá đang tạm thời đi ngủ.

11 tháng 11, 2010

ghi vụn tháng 11 - không một



Ảnh: Maika

1.
Mình xem ảnh Hà Giang Maika chụp. Lại muốn đi Hà Giang một chuyến nữa. Thèm chạy giữa cánh đồng hoa tam giác mạch mênh mông.


2.
Mình với Bu bàn nhau định gửi một cái email cho anh Quang. Mình đoán khi nhận được cái email ấy chắc anh í cười ngất mất. Nếu như anh í nhận được liền một lúc email của cả mình và Bu chắc anh í cả ngày không ăn được vì buồn cười mất. Nhưng nói chung là vẫn chưa đứa nào gửi. Mới chỉ nghĩ :)
Mở ngoặc về anh Quang. Mọi người nói anh Quang là "máy chửi" của Hội nhưng mình chưa lần nào bị anh Quang mắng. Ấn tượng của mình về anh Quang từ đầu đến giờ đều rất tốt đẹp. Anh Quang đôi khi (hơi) độc tài nhưng tốt tính, đáng tin, và quan tâm đến mọi người. Quang lại còn biết dùng Facebook và đọc 5xu;).
Anh Quang còn chạy đi lấy bánh ngọt, lấy rượu và bóc thanh long bằng tay cho mình thì hôm Gala dinner trong lúc mình đang định chết vì mệt. Hôm í mình đầu ốc mụ mị, không cảm thấy gì mấy nhưng hôm sau nghĩ lại thì thấy cảm động ra phết. Giá mình có ông anh trai như thế nhỉ ^.^

Đôi khi trong những hoàn cảnh tưởng như không có gì thú vị chúng ta lại nhận được những niềm vui bất ngờ nhỏ nhỏ như thế đấy. Trong những ngày bận rộn đến gần như kiệt sức ở Nha Trang anh Quang là một trong số những "món quà" khiến mình nên nói cám ơn cuộc sống.
Đóng ngoặc, hết phần mở ngoặc về anh Quang

3.
Mình vẫn thích chàng trai đó, có vẻ đã bớt đi một chút nhưng vẫn thích.

10 tháng 11, 2010

Sốc tập 1 ;)

Internet là kẻ buôn chuyện đại tài. tất cả những gì bạn cần tìm hiểu bạn đều sẽ tìm thấy ở đó.
Facebook là một kẻ lắm lời, nhưng đôi khi nó cũng có ích trong vài trường hợp.

Mình vẫn tin rằng, khi ta quan tâm đến một ai đó ta có thể biết mọi điều về họ. Mọi điều cơ đấy.

[.thôi thế là đúng rồi cô gái ạ]

Mẹ


đang bất lực vì cách gì cũng ko thuyết phục mẹ chịu lên khám bệnh vào tuần này

9 tháng 11, 2010

99.1.1.

1.
Ở chỗ tôi ngồi, những chiều mùa đông hay bị nắng chiếu thẳng vào gay gắt, nên tôi lại có thêm một lý do để ghét bỏ ánh nắng. Chắc suốt đời này tôi cũng không bao giờ yêu nổi thứ ánh sáng chói chang ấy.

2.
Hôm qua tôi vào viện, làm nốt mấy việc với chị Trang và lấy đĩa ảnh chỗ anh Đạt. Buồn cười là hình như tôi đã "quen" với cái mùi ở đó, quen với cái hành lang dài lạnh lùng lúc nào cũng đầy người ở đó, quen cả với vài khuân mặt và giọng nói ở đó. Vậy mà tôi mãi vẫn ko có được cảm giác thân quen với nơi tôi đang ngồi.
Anh Đạt mà tôi gặp có vẻ là một người "tử tế", cũng có vẻ ngoan, có vẻ hiền, có vẻ thông minh như chị Trang từng nhận xét. Tuy nhiên tất cả những điều "có vẻ" ấy đều không làm cho tôi ấn tượng nhiều. Điều làm tôi nhớ nhất là anh Đạt giống Nghiêm già anh tôi kinh khủng. Giống từ dáng người, cử chỉ, cách nói chuyện đến cả cách "phản ứng với máy ảnh" khi tôi đưa máy lên chụp (hôm qua tôi mang theo máy phim của Jang vào viện). Không hiểu sao lại có những người giống nhau đến thế nhỉ.

3.
Sáng nay đến công ty Bu bảo đã nói mấy câu ấy với anh hàng xóm. Tôi nhất định cũng sẽ nói với chàng trai tôi đang thích, có thể không hoàn toàn giống như thế, nhưng đại loại sẽ như thế và tất nhiên là theo cách của tôi. Nếu không nói ra không biết bao giờ tôi mới thôi nghĩ ngợi mà ngủ yên mỗi tối. Kết quả sau đó có thể rất - vô - cùng khác xa với những điều tôi hình dung nhưng rõ ràng là phải như thế, yêu thì phải nói, "phải lòng" lại càng phải nói.
Vấn đề chỉ còn là thời điểm.

4.
Hôm nay tôi mua một cuộn phim và rửa một cuộn phim.
Cái gì đầu tiên cũng đáng nhớ và đáng trân trọng.

5.
99 ngày cho một dấu mốc đã qua và một người đã hoàn toàn xa lạ với thực tại.

Cau Xinh, 9/11/2010

Đào Phong Lan

Đào Phong Lan - Viết cho anh những ngày xa

1.
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay …
Nhớ sáng nào trên biển
Chuồn chuồn bay
những cánh ướt vẫn thơm mùi sương sớm …
Bàn chân trần đi trên cát ấm
Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
Những bình yên đến chạm vào vai
Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ …

Em nằm yên trong tay anh, trong hơi thở …
Trong nắng trời,
Gió biển,
Cát bờ xa,
những con ong rừng lấy mật về qua
ngọt như môi anh hôn em mỗi sáng …

Dòng suối nóng chảy trong lòng đất nóng
âm ỉ hoài một nỗi niềm yêu
Khi ta đón nhau biêng biếc những chiều
Và lặng thầm chia tay nhau mỗi tối …
Em cứ nói chuyện không đầu không cuối
cứ huyên thuyên về cuộc sống con người
cứ mơ hoang ánh sáng bầu trời
Không biết là ánh đèn đường đã tắt …

Anh của em,
những ngày không gặp mặt
có buồn không?
Khuôn mặt có hao gầy?
Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay
Môi em nhớ những cái hôn rất vội
Em lầm lụi đi trên con đường tối
Ngõ vắng xa
Hoa mướp đã thôi vàng
lối cỏ xanh hôm chúng mình sang
đã xơ xác nhớ một người đi vắng…

Không có anh,
Sao quá chừng phẳng lặng?
Quá chừng mưa trên những tán lá bàng
Quá chừng rơi những thảm hoa vàng
Quá chừng hát những bài lâu không hát …

Giá anh xa đúng một vòng quả đất
Thì bây giờ em sẽ đến ôm anh
Sẽ gục lên đôi vai ấm hiền lành
sẽ hôn siết bàn tay yêu dấu

2
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay
Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
Đã không muốn buông rời ra nữa…
Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
Và trái đất quay một vòng choáng váng …

Anh của em,
thời gian và năm tháng
đã nhắc em phải biết mong chờ
nhưng em sợ em không tính bằng giờ
mà em níu lấy từng giây phút
Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
biết làm sao che chắn được cho nhau?
Anh đang làm gì?
Anh đang ở đâu?
Anh có biết là em đang nhớ?

Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa
Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
mặc núi xô hay ầm ầm biển động
Em đã sống một đời ước vọng
những khát khao trời rộng sông dài
những ngông cuồng về một ngày mai
những to tát lớn lao dự định

Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
những rủi may
những cơ hội ngàn vàng.
Chỉ cần anh dừng bước lang thang
Về với em
Căn nhà em ngỏ cửa
Bàn tay này vì anh mà nhóm lửa
Hơ ấm anh những buổi đi về
Ngày ngắn vô cùng hay dài rộng lê thê
Em cũng sẽ không màng đến nữa …

Hãy để em yêu anh
Không do dự
Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
của hai đứa đã có người chắn mất…
Như đã đến giờ tận thế trên trái đất
Như dòng sông sẽ cạn muôn đời
Hãy siết em vào lòng
Hãy hôn mãi không thôi
Hãy yêu em không một lần ngưng nghỉ …

3
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh

Anh của em,
Dáng đi khổ hạnh
Bàn tay gầy mười ngón khô khan
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn
Như gió xô
Như thể …
Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …

Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được?
Hãy yêu nhau như là hai giọt nước
Lăn vào nhau những khát vọng nồng nàn
Hãy yêu nhau như hai chiếc lá vàng
Lìa cành vẫn còn ôm ấp mãi …

4
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay …

7 tháng 11, 2010

Gỗ Mun

Tôi không biết mình sẽ làm gì để vơi bớt buồn nếu như tôi không viết.
Cuộc điện thoại của bố làm tôi buồn mãi không dứt ra được. Tôi ngồi yên lặng trong phòng nghĩ xem nơi nào tôi có thể đến hay ai có thể đi cùng tôi để trốn tránh nỗi buồn này. Nhưng tôi vẫn chẳng thể nghĩ ra ai hay nơi nào cả.
bạn Gỗ Mun nói đúng. "Vào lúc giao mùa người ta bỗng mẫn cảm hơn, dễ rung động hơn, mơ màng hơn mà cũng mong manh hơn. Dễ yêu và dễ nhớ.
Ngay cả vết thương hay nỗi đau đổ vỡ cũng chọn lúc giao mùa mà trỗi dậy từ sự lãng
quên"

Muốn được ôm một cái thật dài. thật dài.

Email

sáng chủ nhật. dậy sớm viết email cho một cô gái ở xa rất xa.
Chiều chủ nhật, ngủ dậy thấy cô gái viết một cái note dài ơi là dài để trả lời (yên ắng lắm, lại còn ko thèm tag mình vào nhé. mà tự nhiên cũng vui vui. mà vẫn hơi buồn buồn vì chiều đang xuống, vì trời đang lạnh, và vì nói thế nào vẫn thấy cứ cô đơn vời vợi giữa thành phố rộng. Bao giờ mới đủ chín chắn để đi qua cảm giác này?


Cô gái ạ, mình vẫn luôn ghen tị với cô gái vì ít nhất, dù cô gái có đi đâu vẫn luôn có một người đợi cô gái.



From: cô gái đang ở xa
To: Cau Xinh

Vâng,
Cảm giác thật lạ và hay khi nhận được msg của một cô gái từ rất xa
Một cô gái hẳn hoi chứ không phải là từ một chàng trai mà mình vẫn từng nhận được!
Vui lắm ý!

Mình bên này cũng vui, cũng buồn, cũng điên điên, cũng bình thản
Vui vì được sống một mình, tự làm mọi việc và vì không có ai biết mình đang làm gì
Buồn vì nhiều khi tự nhiên muốn để “ai đó” biết mình đang tồn tại nhưng họ lại không ở bên cạnh
Điên điên vì ở cái xứ tự do muôn màu này, nó dễ kích thích người ta “tự nhiên” và làm những gì mà mình chưa bao giờ làm cả
Điên vì mình lúc nào cũng phải chạy theo bài vở trên lớp
Bình thản vì ở đây đẹp lắm, đẹp lắm ý… cũ kỹ lắm ý…thơ lắm … hãy tưởng tượng bạn đi trên những con đường trải đá hàng trăm năm, xung quanh là những bậu cửa đầy hoa, quán café nhỏ xíu và ấm áp với những họa tiết như trong cổ tích

Vậy đó
Hơn một tháng trôi qua và mình cứ ở trong những tâm trạng …
Mình thích thế này
Nhưng chỉ thích một năm thế này thôi
Mình còn nhiều dự định và mình đã gắn bó với một.người.đàn.ông.đang.chờ.mình!

Hà.nội của mình lạnh rồi phải không?
Cái lạnh đầu mùa thích thật
Cái lạnh đầu tiên của Hà Nội luôn làm mình lien tưởng đến “gió lạnh đầu mùa” của Thạch Lam

Thèm cafe, trà đá Hà Nội lắm
Khi nào ngồi đâu đó, nhấm nháp vị café đắng vừa, vị trà đá hơi chat thì hãy nhớ đến mình nhé
Còn mình đang tự nhớ lại cảm giác café Highland một mình vào mỗi sang thứ 7
Đó là buổi sang duy nhất trong tuần mà mình được một mình
Và hay ho hơn
Vì mình ngồi đó để chờ một ai đó …

Bạn à
Mình nhớ cảm giác phóng xe vespa ngoài đường như bạn í
Ở đây vespa nhiều và đẹp
Khung cảnh ở đây làm vespa đẹp hơn

Như bạn nói
Hà nội ngày rất nắng và đêm rất lạnh
Tuyệt quá !
Bạn phải biết rằng bạn đang may mắn hơn mình
Nếu ở xa như mình, bạn mới biết yêu những thói quen gắn với Hà Nội thế nào !

Thank you

Sáng chủ nhật trong veo. Tôi dậy sớm, mở cửa sổ để dễ cảm nhận về thời tiết. Bên ngoài hơi lạnh, nhưng lạnh luôn làm trí não tôi dịu lại.
Tôi bật Thank you của Peter Jöback để cám ơn một ngày (có dấu hiệu sẽ) đẹp trời. Tôi gửi vài email cho các bạn tôi đang ở xa.
Hôm nay tôi có hẹn đi chùa với bạn, hẹn từ rất sớm, quyết tâm lắm. Nhưng hôm qua chúng tôi phát sinh màn đi ăn khuya nên tôi ko nỡ đánh thức bạn dậy sớm. Bạn vẫn mệt mà tôi cũng ko vội gì. Chẳng phải tôi vẫn thường hay nói với bạn là: tuổi trẻ của tôi có nhiều nhất là thời gian và nông nổi, dùng mãi vẫn chưa thấy vơi đi đấy sao.
Thật tuyệt khi chúng ta có bạn.


Tôi thích tôi như trong ảnh này, thích tôi cứ hiền ngoan như thế ;)

5 tháng 11, 2010

Viết trong khi đợi Bu hết giờ làm

Có vài điều đang nghĩ và muốn viết ra:

1. Mẹ ốm, nên thấy không yên. Lo lắng mơ hồ. Tuần sau dù thế nào cũng bắt mẹ lên đây khám bằng được.

2. Cuối cùng vẫn quay lại với cái máng lợn sứt sẹo của mình. Cái máng lợn thì vẫn cứ mãi là cái máng lợn. Cố lên, còn hơn 3 tháng nữa thôi.

3. Mình bắt đầu thấy "hoảng sợ" với trình độ tiếng Anh của mình ngày hôm nay. Hơn 1 năm rồi mình quên mất là mình đã từng có thời gian thường xuyên sử dụng thứ ngôn ngữ ấy.


4. "I don't care, where we go, let's start from here..."
Cả chiều nay Joanna Wang đã cứu vớt mình bằng những câu nhạc ấy. Mê màu sắc tring các clip của bạn í.

5. Cuối cùng: mình thèm đi bộ trên vỉa hè Sài Gòn và gần một tuần nay vẫn thường xuyên nghĩ về một chàng trai đang sống cùng thành phố. Mình nghĩ là mình dành nhiều hơn mức bình thường sự quan tâm cho chàng trai đó. Nhưng mình vẫn chưa nghĩ ra lí do gì để bắt chuyện. Mình cứ như cô gái mới lớn mới bước vào tuổi yêu ấy.

vẫn điên rồ sau bấy nhiên năm

"Vẫn điên rồ sau bấy nhiêu năm"(*). Tôi tự nói với mình câu này khi nhận ra bao nhiêu năm rồi mà cách tôi phản ứng khi gặp một chàng trai tôi thích dường như vẫn thế. Chẳng có nhiều khác biệt so với khi tôi 16, 17, hay 18 tuổi. Vẫn ngông cuồng, nông nổi, rồ dại, bối rối, hoang mang, thẩn thơ, hồi hộp, chờ đợi, nản lòng, rồi lại tiếp tục ngông cuồng, nông nổi. Vẫn chăm chỉ nhặt nhặt từng chi tiết nhỏ nhặt, vẫn nghe mọi loại nhạc người kia nói thích, đến mọi nơi người kia từng nhắc đến, vẫn tủm tỉm cười một mình, buồn bâng quơ và vui mừng phát điên lên mỗi khi biết được bất kì thông tin mới nào về người đó. Tất cả, vẫn cứ như lần đầu tiên.
Tôi đã tự cười mình không chỉ một lần khi tôi lại mắc phải những biểu hiện này. Tôi, nói thế nào cho đúng nhỉ, à, có vẻ như tôi đang "phải lòng" một chàng trai(Không hiểu sao tôi rất thích từ "phải lòng"). Tôi chưa vội vã gọi đó là tình yêu, vì để nói được tiếng yêu cần hơn như thế gấp nhiều lần. Có thể chỉ là một cơn say nắng nữa của tôi, điều này mãi sau này tôi mới có thể trả lời được. Tôi chỉ có cảm giác là tôi vẫn hoàn toàn như một đứa - trẻ - thiếu - hiểu - biết trong việc tiếp cận với chàng trai đó.
Tôi bối rối. Rõ ràng là như thế. Những thứ gọi là" kinh nghiệm" trong tình yêu tôi đã có (hay chúng ta đã có) thường luôn trở nên vô nghĩa (thậm chí ngớ ngẩn) khi áp dụng với bất kì người nào khác. Mỗi người có một cách yêu và chấp nhận tình yêu khác nhau. Những điều đã học được khi đi qua một mối tình chỉ giúp tôi tự điều chỉnh để sau này tránh được những tổn thương không cần thiết. Nó không giúp gì cho tôi vào lúc này cả.
Tôi soi gương, và tự cười mình. Vậy mà tôi vẫn thích tôi như lúc này. Như cách nói của 5xu: Tôi thích mình "phải lòng" một ai đó hơn là không thích ;)

Hà Nội một ngày đông rất nắng.


(*)Đây là câu mà tôi thích nhất trong 69.

4 tháng 11, 2010

Joanna Wang--Let's Start from Here



Thích màu sắc và âm điệu bản này

Nói thế nào thì nói mình vẫn thích nghe Jazz nhất ;)

3 tháng 11, 2010

máy ảnh

Càng ngày tôi càng thấy mình cần một cái máy ảnh (Cần thật sự chứ ko phải nên có nữa)

Hôm qua lúc đi một mình trên đường tự nhiên tôi thèm đi bộ. Cả những chiều thứ 7 và những ngày chủ nhật rỗi rãi tôi cũng luôn thích đi bộ. Tuy vậy, tìm được một người cũng thích đi bộ lang thang phố phường cùng mình luôn luôn không phải là một việc dễ dàng. Nhưng tôi vẫn cứ thèm đi bộ, mà đi bộ một mình thì hay thấy buồn và cô đơn (cả hai cảm xúc này đều chỉ nên là gia vị chứ không nên là món chính trong cuộc sống). Nên tôi cần một cái máy ảnh. Chỉ có thế.

2 tháng 11, 2010

Tháng mười một - sáng sớm - Không một


Photo by Cau Xinh, sáng nay ;)


Ngày đầu tiên của năm thứ 2 đi làm ở EVIVA


Sáng nay mình tỉnh rất sớm và dậy rất sớm. Chắc chắn không phải vì mình quá vui mừng với mốc thời gian hôm nay. Hình như bệnh nghĩ nhiều của mình lại tái phát vào mùa đông.

Hôm qua đi dạo buổi tối với Phương, mua được một cái khăn nam đẹp ơi là đẹp (tự nhiên thích mua) mà chưa biết tặng ai.
Hâm thế